Bạch Lạc có thể tưởng tượng được chiếc khẩu trang bản thân đang đeo sặc sỡ nhiều màu sắc đến mức nào.
Nếu ăn —— cậu sẽ phải tháo khẩu trang xuống
Nếu không ăn —— cậu cũng không có khẩu trang mới để đổi
Nguyên tắc của Bạch Lạc là chỉ cần bản thân không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Vừa cởi khẩu trang xuống, bình tĩnh múc một muỗng kem đưa vào miệng.
Đậu *beep*!
Sao lại có thể ngon đến như vậy!
Trong mỗi màu kem còn được bọc bằng loại trái cây có màu sắc tương ứng.
Vừa rồi là dâu, sữa nguyên kem và dâu hòa quyện vào nhau nhưng không hề thiếu đi hương vị riêng của mỗi thành phần.
Dâu không hề chua mà lại mang theo vị ngọt dịu nhẹ của sữa, hai hương vị bổ trợ lẫn nhau khiến hương vị được nâng lên một tầm cao mới.
Đỉnh!
Múc hết miếng này đến miếng khác vào miệng, chẳng mấy chốc chỉ còn lại đáy ly.
Khi chóp chép những hương vị còn sót lại trong miệng thì cậu mới nhận ra hình như xung quanh có vẻ khá yên tĩnh,
Ngước mắt lên, cậu liền nhìn thấy có 5-6 người không hiểu sao đang nhìn chằm chằm vào cậu ở bên ngoài cửa kính.
Làm cậu sợ đến mức lùi lại, nhưng cậu lại quên mất rằng chiếc ghế đẩu cao này không có đồ tựa lưng, cơ thể đột ngột mất đi thăng bằng.
Toang rồi! Toang rồi!
Hôm nay cậu ra đường không xem ngày sao?
Người nào có đầu óc tỉnh táo sẽ xem ngày trước khi ra cửa?!
Người nào có đầu óc tỉnh táo cũng sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn người đang ăn bên trong cửa kính như vậy sao?!
Bạch Lạc đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngã sấp mặt rồi, sẵn sàng tiếp nhận cái ôm thắm thiết từ mặt sàn rồi.
“Bụp ——”
Không đau!
Đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Lạc, sau đó liền ngửi thấy một hương trà tươi mát và thanh lịch.
“Không sao chứ?” Trên đầu truyền đến một giọng nói ấm áp làm Bạch Lạc chết lặng trong phút chốc.
“Hã?” Bạch Lạc được người phía sau lưng giúp đỡ trở về vị trí ngồi lần nữa, “Cảm ơn.
”
Người đó cũng đeo khẩu trang giống như cậu, vậy mà cậu ấy cũng đang đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Nhìn thấy chiếc mũ màu đen cậu ấy đang đội và dòng chữ tiếng Anh bên trên trông rất quen.
Bạch Lạc vươn tay cởi chiếc mũ trên đầu mình xuống, rồi ngó sang chiếc mũ của cậu ấy.
Cậu liền vỗ tay: “Này! Đúng là có duyên lắm người anh em! Không ngờ lại đụng hàng này!”
“Phụt ——” Chàng trai liền thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Bạch Lạc
“……” Bạch Lạc nghe thấy tiếng cười quen thuộc, đúng như dự đoán, hành động đội quần lúc nãy xảy ra, trong khi những người trước mặt vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Gương mặt Bạch Lạc đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố thật to để chui xuống đất.
“Tôi nghĩ cậu sẽ cần cái này” Chàng trai lấy ra một chiếc khẩu trang từ trong túi mình ra, đặt trước mặt Bạch Lạc.
Xé túi đựng khẩu trang rồi liền đeo lên, Bạch Lạc cảm thấy bản thân như được sống trở lại!
“Vị cứu tinh!” Bạch Lạc không nói nên lời, vỗ vai người anh em bên cạnh “Không cần nói nhiều nữa, người anh em, cậu muốn ăn gì? Tôi mời!”
“Hahaha~~” Quân Vũ cười nói “Không cần đâu.
”
“Người anh em à, cậu đang chính là cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tháp chùa đấy, vả lại cậu không biết tôi đã xấu hổ đến mức nào đâu.
” Bạch Lạc chỉ vào chiếc khẩu trang trên mặt.
“Có lẽ họ thấy cậu dễ thương thôi.
” Quân Vũ nói.
“! ?” Bạch Lạc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người chỉ lộ ra đôi mắt giống mình.
Tôi trông man như thế này cơ mà!!! Ánh mắt sáng ngời của Bạch Lạc viết: Cậu thấy tôi đáng yêu ở điểm nào thế?
Ánh mắt Quân Vũ ra hiệu với ly cà phê đựng kem rỗng trước mặt cậu.
“! ?” Trong mắt Bạch Lạc vẫn tràn đầy sự nghi hoặc.
“Cậu không biết đây là món tráng miệng Omega thích nhất à?”
“! ! !” Đồng tử mắt của Bạch Lạc trừng to hết mức để nhìn rõ người trước mặt, chẳng lẽ thế giới này ảo ma và vô lý đến mức đồ ăn cũng phân biệt giới tính à?
“Chẳng lẽ Omega thích ăn nhất thì Beta không được ăn sao?”
Mom *beep*! Kiếp trước cậu rất thích ăn những món tráng miệng, do phải bảo vệ cổ họng nên phải ăn một cách có chừng mực.
Quân Vũ thấy dáng vẻ kích động của cậu liền vội vã trấn an: “Được chứ, nhưng sẽ có rất ít Beta ở lại ăn tại quán.
”
“Xin chào, 2 phần kem cầu vồng của anh đã được đóng gói xong rồi.
”
Người phục vụ rất thân thiện và đặt những món đồ đã đóng gói lên bàn của Quân Vũ.
Ánh mắt Bạch Lạc sáng lên, hehehe!
Người anh em này cũng thích món này!
Beta rất ít ăn tại quán, người anh em này lại gói mang về!
Có thể!
Nghe có vẻ như họ có cùng sở thích, tuy rằng không biết duyên phận từ đâu đến lại khiến họ đội cùng một chiếc mũ.
Bạch Lạc chỉ cảm thấy trong thế giới rộng lớn xa lạ này, khó tìm được người có cùng sở thích với mình.
“Hey người anh em, chúng ta có thể add Wechat hay gì đó không?”
Quân Vũ thấy ánh mắt háo hức của Bạch Lạc, liền biết rằng dường như cậu đã hiểu lầm gì đó nhưng cậu ấy cũng không giải thích.
Vui vẻ mở mã QR ra.
“Ting ——”
“Nên xưng hô với cậu thế nào đây?” Bạch Lạc nói.
“Cứ gọi tôi là Quân Vũ là được.
” Quân Vũ nói, nhìn thấy tin nhắn muốn kết bạn, cậu không chắc chắn nên hỏi lại “Cỏ ba lá?”
“Hã?” Bạch Lạc thắc mắc, lập tức nhận ra rồi nói rằng cậu ấy đang nói đến biệt danh “À, đúng rồi!”
Đây là tên Bạch Lạc tự đặt, cậu cảm thấy tên đó ổn và nó cũng không phải là biệt danh của súc vật nào trên mạng nên cậu cứ tiếp tục sử dụng cái tên này.
Nhìn thấy thông báo đã kết bạn thành công, Bạch Lạc rất muốn đặt biệt hiệu cho cậu ấy, khi đang suy nghĩ xem đó là hai từ nào thì cậu đã tự mình gửi tin nhắn.
Vũ: Quân vũ
Cỏ ba lá: Bạch Lạc Lạc
Bạch Lạc nhanh chóng gửi tên của mình qua và xém chút nữa là gõ thiếu đi một chữ.
Bạch Lạc và cậu ấy trông giống như đôi bạn thân: “Phải rồi, cậu có biết quanh đây còn chỗ nào ngon nữa không?”
Bạch Lạc cảm thấy nếu như đã đến chỗ này thì phải đi ăn qua những món ngon, tìm kiếm trên mạng rất phiền, không phải ở cậu đã có sẵn một người rồi sao!
Tục ngữ đã nói, sẽ rất dễ kết thân nếu hai người có cùng sở thích, Bạch Lạc sẽ càng thân thiết với Quân Vũ hơn.
Cậu nhìn thẳng vào cậu ấy.
“……” Quân Vũ bị cậu nhìn chằm chằm như vậy nên có chút xấu hổ.
Cậu ấy liếc nhìn sang hai hộp kem cầu vồng đã được đóng gói bên cạnh, suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra mẹ cậu khá thích bánh hoa hồng ở góc đường này.
“Hương vị của bánh hoa hồng ở Hoa Hương Ký ngay góc đường này khá ngon đấy.
”
“Hoa Hương Ký? Được thôi, chút nữa tôi sẽ ghé qua thử.
”
Lúc này, có một người phụ nữ đeo khẩu trang chạy đến nhìn quanh cửa hàng, như nhìn thấy cái gì đó rồi liền đi về phía họ.
“Đại ca! Cậu có biết tôi đã đợi cậu hơn nửa tiếng rồi không!”
“Cậu có biết là mình đang vội không? Sắp muộn rồi đấy, đại ca!”
Người phụ nữ nhìn thấy bên cạnh Quân Vũ còn có một người, cô liền liếc sang.
Có gì đó không đúng.
Liếc thêm lần nữa.
Quá dữ!
Không ngờ người này lại đội cùng một chiếc mũ với Quân Vũ!
Cùng một loại khẩu trang!
Đôi mắt người phụ nữ lập tức mở to.
“Có phải cậu nên giải thích với tôi điều gì không?” Người phụ nữ hạ thấp giọng xuống, có thể nghe ra rằng cô đã nhận một đả kích lớn đến mức nào và cơn thịnh nộ mà cô ấy đang cố gắng kìm chế.
Bạch Lạc vừa nhìn cảnh tượng này, sao cậu lại có một cảm giác deja vu như tiểu tam bị chính thất tóm nhỉ?
Không thể như thế được.
“Không không không phải! Xin đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau khi tôi suýt ngã, Quân Vũ chỉ là trên đường gặp chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ thôi!”
“……”
“……”
Người phụ nữ hướng ánh mắt sang Quân Vũ: Anh hùng cứu mỹ nhân?
Quân Vũ nhún vai: Tai nạn thôi.
“Cho nên……” Người phụ nữ nói “Đây đều là trùng hợp à?”
“Đúng vậy!” Bạch Lạc không hiểu được cách giao tiếp bằng ánh mắt của họ, chỉ cảm thấy cuộc đối thoại im lặng này của hai người phải có tình cảm sâu nặng lắm thì mới có thể hiểu được.
Cậu nghĩ thầm sự hiểu lầm này đã được giải quyết rồi.
Nhìn thấy người phụ nữ nhấc túi kem cầu vồng đã được đóng gói lên: “Đi thôi, ‘ông nội’ của tôi ơi!”
Khung cảnh này, Bạch Lạc nhớ lại cảnh tượng trước đó trong đầu mình, người phụ nữ đỡ người đàn ông và người đàn ông có cái bụng to.
Nghĩ đến vẻ ngoài bụng phệ của Quân Vũ.
Cảnh tượng có vẻ khá đẹp.
“Liên lạc qua Wechat nhé.
” Quân Vũ đã quay lại nói trước khi rời đi, Bạch Lạc gật đầu và không nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của người phụ nữ đang quay lưng về phía cậu.
Sau khi lên xe bảo mẫu chuyên dùng để chở nghệ sĩ, Yên Tử mới cởi khẩu trang ra, không thể tưởng tượng cảnh tượng vừa xảy ra liền nhìn người trước mặt: “Cậu muốn có Wechat của cậu ta à?”
“Cậu ta muốn.
” Quân Vũ vừa thản nhiên nói vừa lướt điện thoại trong tay, như muốn nói: Chuyện này có gì mà ngạc nhiên thế???
“Cậu ta muốn thì cậu liền cho!” Yên Tử giật mình, quay đầu lại mắng cậu ấy: “Người khác muốn là cậu cũng cho sap!”
Quân Vũ suy nghĩ trong một giây, liếc qua cô bằng ánh mắt: Tôi là loại người tùy tiện như thế à?
“……”
“Đây là vấn đề cậu đưa hay cậu ta đưa sao?”
“Đây là về vấn đề về nguyên tắc! Cậu có biết cậu là ai không?”
“Làm sao cậu biết được liệu người kia có phải là paparazzi nằm vùng hay không chứ.
”
Yên Tử thật sự rất tức giận, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng gay go khác: “Chắc hẳn cậu ta không biết cậu là ai nhỉ?”
“Tôi chưa tháo khẩu trang xuống.
” Quân Vũ nói.
“Tiêu Quân Vũ……”
“Hửm?”
Yên Tử suy nghĩ một lúc, cũng có thể đó là một sự tình cờ, nhưng cậu ấy add Wechat thì có phải là đang có ý gì khác không?
“Đừng bảo là cậu muốn yêu đương đấy nhé?”
Trong đầu Tiêu Quân Vũ nghĩ đến hình ảnh phản chiếu qua lớp cửa kính, là một chàng trai vừa trông đáng yêu vừa trông ngớ ngẩn đang ăn kem qua lớp khẩu trang.
“Phụt ——” Quân Vũ cười “Không có……”
“Ôi trời ơi!”
Yên Tử mở to hai mắt: Cậu nói xem, tôi có nên tin không?
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...