Lúc bắt đầu, Văn Diên cảm thấy mình có chút làm phiền Chử Y Hàm, hỏi mấy câu hỏi rất kiềm chế.
Cô nghĩ nếu không đến thời điểm bó tay thì không tìm Chử Y Hàm.
Có thể là Văn Diên đánh giáo cao chỉ số thông minh của mình, cũng xem nhẹ tin thần học hỏi của Thời Nhiễm.
Cả hai mỗi ngày đều có thể gặp được đề khó, Thời Nhiễm vẫn không muốn nói chuyện trực tiếp với Chử Y Hàm, nhưng sự ham học hỏi quá lớn, luôn thúc giục Văn Diên hỏi bài.
Tối thứ sáu, Chử Y Hàm theo thường lệ thông qua gọi điện giảng đề cho Văn Diên, Văn Diên tính toán xong rồi chụp ảnh gửi Thời Nhiễm.
Thời Nhiễm gửi lại một tác phẩm văn cổ.
Ngư Hương Rose: “Hỏi giúp mình tiểu học thần câu này dịch như thế nào.”
“Đế âm dưỡng tử sĩ tam thiên, tán tại nhân gian, chí thị nhất triêu nhi tập, chúng mạc tri sở xuất dã.*”
Văn Diên đưa di động lên đọc một lần, cau mày đánh chữ,
Trứng Muối Solo Cháo: “Sao mà mình không gặp phải câu này, cậu lại lục lọi ở đâu ra vậy?”
Ngư Hương rose: “Bài tập chuẩn bị cho môn Văn đó, Hà tiên cô vào lớp chắc chắc gọi mình dịch【 mỉm cười 】Mau giúp mình một chút đi!”
Học online sẽ không bị điểm danh, Văn Diên sẽ không chuẩn bị bài nghiêm túc, cô liếc nhìn câu đó, cảm thấy không quá khó.
“Làm phiền người khác cũng không tốt, chị đây dịch cho cậu.” Văn Diên vừa đọc thầm vừa đánh chữ, “Hoàng đế ở âm phủ nuôi dưỡng ba nghìn tử sĩ, nuôi dưỡng rải rát ở dân gian, một ngày nọ gọi bọn họ về, tất cả mọi người không biết bọn họ từ chỗ nào hiện ra.”
Còn chưa gửi đi, di động truyền đến một tiếng cười khẽ, trong giọng nói mềm mại của Chử Y Hàm có chứa ý cười rõ ràng: “Văn Diên này, cậu là đang kể chuyện ma à?”
Tiếp đó Văn Diên thấy Chử Y Hàm gửi đến lời dịch chính xác.
【 Hoàng đế lén lút bồi dưỡng ba nghìn tử sĩ, phân tán ở dân gian, đến ngày này triệu tập cùng một chỗ, tất cả mọi người không biết bọn họ từ đâu tới đây.
】
Văn Diên kinh ngạc nhìn vào di động, thấy biểu tượng cuộc gọi được thu nhỏ ——
Cuộc gọi của ô và Chử Y Hàm vẫn chưa được tắt.
Sau khi phản ứng lại, Văn Diên nhanh chóng cúp điện thoại, nhào mặt mình lên gường.
Lỗ tai róng rực, mặt cô cũng nóng.
Văn Diên không biết mặt mình có phải đã muốn đỏ bừng hay không.
Mất mặt quá!
Vì sao mà cô lại giống như bị rối loạn ngôn ngữ, đánh chữ còn phải đọc ra chứ?
Đọc thì cứ đọc đi, phiên dịch câu kia thành cái quỷ gì vậy!
Tưởng tượng đến giọng cười của Chử Y Hàm, với câu trêu chọc kia, Văn Diên cảm thấy thấy giận dữ và xấu hổ không thôi, đập hai lần xuống giường.
Trong nháy mắt, cảm giác như bị điện giật từ trên tay lan xuống toàn bộ cơ thể, máu trong toàn thân như muốn sôi trào lên.
Hô hấp của Văn Diên càng lúc càng dồn dập.
Dây thần kinh xung quanh tuyến thể giống như co giật, cô cảm giác được tin tức tố đang giương nanh múa vuốt từ trong miếng dán cánh trở thoát ra.
Phương Tĩnh Bạch là người nhận ra được điều không thích hợp đầu tiên, cầm thuốc ức chế vội vã đi mở cửa, Văn Minh theo sát phía sau, ngăn Phương Tĩnh Bạch đang muốn đi vào: “Bà đừng vào.”
Tin tức tố của Alpha ảnh hưởng rất lớn đối với cùng giới, bài xích lẫn nhau, không hiếm trường hợp những đứa nhỏ mới vừa phân hóa không khống chế được tin tức tố làm tổn thương đến cha mẹ mình.
Phương Tĩnh Bạch đem thuốc ức chế nhét vào tay Văn Minh.
Văn Minh tiêm thuốc ức chế cho Văn Diên, sau đó kiểm tra miếng dán cánh trở của cô: “Vẫn còn hiệu quả mà, làm sao tin tức tố lại thoát ra vậy?”
Văn Diên lắc lắc đầu: “Không biết nữa.”
Để phòng ngừa vạn nhất, Văn Minh thay cho cô một miếng dán cách trở khác,
Thuốc ức chế cũng nổi lên hiệu quả, tin tức tố trong phòng từ từ đi xuống.
Phương Tĩnh Bạch nhìn Văn Minh: “Ngày mai đưa con đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Văn Minh giới thiệu một bác sĩ: “Vậy đặt lịch hẹn với Chung Việt đi.”
Phương Tĩnh Bạch gật đầu.
Lo lắng cho Văn Diên, hai vợ chồng ở lại phòng không rời đi, Văn Diên mắt to mắt nhỏ chừng với hai người họ, như đứng trên đống lửa, như là ngồi đống than.
Khi điện thoại rung lên, Văn Diên như tìm được cứu tinh, cô từ trên giường nhảy xuống, cầm điện thoại đến trước mặt Phương Tĩnh Bạch và Văn Minh quơ quơ: “Cho con một xíu riêng tư đi, hai người có thể ra ngoài được không?”
“Mới bao nhiêu tuổi, riêng với chả tư.” Ngoài miệng nói vậy, Phương Tĩnh Bạch vẫn phối hợp kéo Văn Minh ra ngoài.
Đi tới cửa, Văn Minh xoay người lại hỏi: “Nam hay nữ? Alpha hay Omega?”
“Là Thời Nhiễm!”
Văn Diên trợn mắt ngoác mồn nhìn Văn Minh, đem ông đẩy ra khỏi cửa, một tay khóa cửa lại, một tay vuốt màn hình điện thoại.
Thời Nhiễm: “Nè cậu gì ơi, không phải đã quên mình luôn rồi chứ?”
Văn Diên: “Mình thực sự quên mất cậu.”
Thời Nhiễm: “Cậu nhập đáp án xong rồi ngủ quên hả?”
Đưa điện thoại khỏi tai, Văn Diên mở loa ngoài, nhấn vào xem cửa sổ trò chuyện.
Quả nhiên mấy dòng dịch nghĩa điên khùng kia vẫn ở khung trò chuyện, Văn Diên ấn phím, xóa bỏ tất cả.
Thời Nhiễm: “Vậy cậu cói hỏi giúp mình không……”
Văn Diên: “Hỏi rồi, mình gửi lại cho cậu.”
Mở lại cửa sổ trò chuyện với Chử Y Hàm, Văn Diên ngây ngẩn cả người.
Mười lăm phút trước, Chử Y Hàm gửi liên tiếp ba tin nhắn đến.
Tin thứ nhất: “Xin lỗi cậu, mình không nên cười cậu, vì mình cảm thấy cậu dịch như thế đáng yêu quá.”
Đáng yêu? Văn Diên nhíu mày, cô chính là lần đầu bị người ta nói đáng yêu.
Tin thứ hai: “Còn có, mình chưa bao giờ cảm thấy phiền khi cậu hỏi bài đâu mà.”
Cuối cùng là một cái nhãn dán, con mèo nhỏ giơ bảng “Đừng nóng giận”, hai mắt rưng rưng ngấn lệ, vô tội lại đáng thương, khiến cho người nhìn thấy không còn cách nào khác.
Văn Diên nhớ đến ánh mắt ướt sũng của Chử Y Hàm.
Vốn không thể trách Chử Y Hàm, không có lý do gì để tức giận với một người không làm sai gì cả.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân, cùng lắm là trách Thời Nhiễm.
Trứng Muối Solo Cháo: “Mình không có giận.”
Không thấy Văn Diên có động tĩnh, Thời Nhiễm nhịn không được mà hỏi: “Chim Nhỏ? Này cậu ơi? Lâu rồi không có tin tức, còn sống không đó?”
“Nửa chết nửa sống.” Văn Diên đem câu Chử Y Hàm phiên dịch gửi lại cho Thời Nhiễm, tức giận mà nói, “Gửi cậu rồi, cúp đây.”
Thời Nhiễm gửi liên tục mấy cái biểu tượng trái tim, Văn Diên cười giễu, tiện tay gửi lại cái biểu tượng.
Chử Y Hàm gửi tin trả lời: “Thật sự không giận à.”
“Không giận thật mà.” Văn Diên dừng một chút, lại gõ thêm một câu: “Thật sự không phiền hả?”
Chử Y Hàm: “Thật sự không phiền.”
Chử Y Hàm: “Mình vĩnh viễn sẽ không cảm thấy cậu phiền.”
Một lát sau, Chử Y Hàm lại bồi thêm một câu: “Mình đã đồng ý sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà.”
Văn Diên chậc một tiếng, gửi lại bốn chữ:
【 Tận chức tận trách 】.
Ngôn Tình Hay
Sáng thứ bảy, bệnh viện Trung Ương Ninh Thành.
Người đến khám bệnh vào ngày nghỉ rất nhiều, cũng may Phương Tĩnh Bạch trước đó đã hẹn trước trên mạng, không đợi lâu lắm liền đến lượt Văn Diên.
Bác sĩ Chung đại khái biết được tình huống của Chử Y Hàm, đưa nàng đi làm kiểm tra thân thể.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe có rất nhanh, bác sĩ Chung nhìn báo cáo nói: “kích thích tố hơi cao, còn có xu thế tăng trưởng.”
Phương Tĩnh Bạch hỏi: “Vì sao kích thích tố lại cao vậy?”
Bác sĩ Chung giải thích: “Tin tức tố có phân chia cao thấp, tin tức tố của Tiểu Diên tươi đối cao cấp.
kích thích tố cũng cao hơn so với mức trung bình, đây là hiện tượng bình thường.”
Văn Diên hơi nhướng mày.
“Kích thích tố cao, vừa phân hóa nên không ổn định, cộng với cảm xúc dao động lớn làm cho tin tức tố bùng phát là chuyện bình thường, không cần phải lo lắng quá.”
Bác sĩ Chung kê đơn thuốc, “Tôi kê cho cháu bé một chút thuốc điều tiết kích thích tố, nhớ phải duy trì trạng thái nhẹ nhàng dễ chịu nha.”
Văn Diên tò mò hỏi: “Vậy hiện tượng gì là không bình thường ạ?”
“Chẳng hạn chứng tin tức tố ỷ lại với chứng mẫn cảm tin tức tố.” Bác sĩ Chung đưa đơn thuốc cho Văn Diên, “Tôi gặp được một Omega trạc tuổi cháu, cháu ấy mắc chứng chướng ngại bài xích Alpha, cũng thuộc loại hiện tượng không bình thường.
Hai cái trước đã được dạy ở lớp sinh lý, nhưng chứng chướng ngại bài xích Alpha là lần đầu tiên Văn Diên nghe thấy.
Sau khi rời khỏi phòng chẩn đoán, Phương Tĩnh Bạch đi đóng tiền phí, Văn Diên ở lại đại sảnh chờ bà.
Xuất phát từ tính tò mò và sự nhàm chán, Văn Diên lên mạng tìm tư liệu về chứng chướng ngại bài xích Alpha.
Phản ứng bài xích tiếp xúc của Omega đối với Alpha xuất phát từ chướng ngại về tâm lý.
Biểu hiện cụ thể là không thích tiếp xúc với Alpha, nếu trong tình huống đặc biệt mà tiếp xúc cơ thể sẽ có biểu hiện khiết phích, người bị nghiêm trọng sẽ có phản ứng nôn mửa.
Các nghiên cứu cho thấy Omega có thể thông qua những tiếp cận có phản ứng bài xích không rõ ràng với Alpha dần dần tiếp cận thân mật từng bước cải thiện tâm lý.
Phần dưới trang web liệt kê ra các bước để tiếp cận.
Văn Diên không có hứng thú biết rõ, cô nhìn về máy thanh toán viện phí tự động.
Mọi người xếp thành hàng dài, Phương Tĩnh Bạch mới đến vị trí giữa hàng.
Văn Diên gửi cho Phương Tĩnh Bạch một tin nhắn, đứng dậy đi WC.
Người xếp hàng ở WC tầng một còn dài hơn ở máy thanh toán tự động, ở tầng hai tình huống cũng tương tự.
Văn Diên trực tiếp đi qua hành lang đi đến khoa nội trú bên cạnh, WC nơi đó gần như không có người.
Khi đi ngang qua, nữ Omega đứng trước bồn rửa mặt đánh rơi chìa khóa xuống sàn, nữ Alpha bên cạch ngồi xuống giúp cô ấy nhặt nó lên, không nhặt được chìa khóa ngược lại chạm phải tay Omega kia.
Văn Diên quan sát, ánh mắt dừng lại trên người của Omega, nữ sinh mặt váy liền áo màu trắng, lộ ra làn da còn trắng hơn so với bộ váy, ngồi ở đó giống như viên tuyết tròn.
Nhìn lướt qua hai người, Văn Diên bất giác nhíu mày.
Không biết tại sao lại có chút không thoải mái.
Văn Diên cảm thấy là do mình nhịn lâu quá, Văn Diên bỏ qua hai người này đi về nhà vệ sinh nữ Alpha, Văn Diên nghe thấy Omega nhỏ giọng cảm ơn.
Âm thanh mềm mại trong trẻo, Văn Diên nghĩ đến Chử Y Hàm, không nhịn được nghiêng đầu nhìn, Nữ Alpha đi rồi, viên tuyết tròn đang quay lưng lại rửa tay.
Chắc không khéo như vậy đâu, Văn Diên thản nhiên nhìn rồi thu hồi tầm mắt, vào WC.
Khi đi ra, viên tuyết tròn vẫn còn rửa tay, Văn Diên đi đến bên cạnh cô ấy, nhìn lên gương chỉnh lại tóc mái, viên tuyết tròn nâng mặt lên.
Văn Diên ngẩn người, đúng là Chử Y Hàm.
“Văn Diên?” Chử Y Hàm lên tiếng trước, “Cậu tại sao lại ở đây vậy?”
“Kiểm tra sức khỏe.” Văn Diên đưa tay đặt dưới vòi nước: “Còn cậu thì sao?”
Chử Y Hàm: “Đến thăm ông ngoại mình.” Liên quan đến việc riêng, Văn Diên gật đầu, không hỏi nhiều.
Chử Y Hàm vẫn còn rửa tay, da cô ấy rất trắng, bị xoa nắn một mảnh đỏ bừng nhìn có vẻ ghê người.
Văn Diên không nhịn được nhắc nhở: “Chà nữa sẽ tróc lớp da luôn đấy.”
Chử Y Hàm sửng sốt một chút, rút tay về.
Văn Diên nghĩ đến màn vừa nãy: “Cậu có khiết phích hả?”
“Không có.” Chử Y Hàm lắc lắc đầu, rút giấy chậm rãi lau, trầm mặt hai ba giây mới nói, “là chứng chướng ngại bài xích Alpha.”
Vừa mới hiểu biết về chứng bệnh này, bây giờ cô gặp phải người bệnh.
Văn Diên hoài nghi Omega trạc tuổi cô mà bác sĩ nói là Chử Y Hàm.
Cô đột nhiên nhớ tới ngày mình phân hóa: “Cậu có chứng chướng ngại bài xích Alpha, còn cắn mình? Còn ôm mình? Còn cõng mình!”
Chử Y Hàm đưa mắt nhìn chăm chú vào Văn Diên, cảm xúc trong con ngươi màu hổ phách nhạt không rõ ràng, một lúc sau, cô ấy cắn môi dưới, như có như không mang theo ý cười.
“Mình đối với cậu không có phản ứng bài xích mà.”
[…]
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã ủng hộ ~ Mấy bạn đáng yêu bình luận ba chương đầu tiên mỗi người đều gửi đến một bao lì xì đó ~
[…]
* Theo mình tìm hiểu thì câu này trong sách Tấn Thư, trong Quyển 2: Đế kỷ 2 Thế Tông Cảnh Đế, Thái Tổ Văn Đế.
- Tấn thư (chữ Hán phồn thể: 晋書; giản thể: 晋书) là một sách trong 24 sách lịch sử Trung Quốc (Nhị thập tứ sử), do Phòng Huyền Linh và Lý Diên Thọ phụng mệnh Đường Thái Tông biên soạn vào năm 648.
– theo Wikipedia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...