Nam Viên được đưa đến bệnh viện, Tạ Tấn Trạch trở về đoàn phim.
Alpha trong kì mẫn cảm không thể khống chế được tin tức tố của chính mình, dường như muốn đánh dấu lãnh thổ, đem tin tố lây dính ở mọi nơi thuộc về họ, tin tức tố mang đủ ý tứ xâm lược.
Alpha khác cũng không thể tới gần dù chỉ một chút, cho dù là Tạ Tấn Trạch, lúc tới gần Nam Viên cũng sẽ cảm thấy cả người đều không được thoải mái.
Tần Thu quay về khách sạn tiêm thuốc ức chế, tâm tình cũng chầm chậm bình phục lại.
Thời điểm ở đại học, mỗi lần Nam Viên đến kì mẫn cảm, hắn đều sẽ đến bệnh viện cách ly.
Nhưng Tần Thu vẫn là gặp qua một lần kì mẫn cảm của Nam Viên, sau khi trải qua lần đó thì cả đời này Tần Thu cũng không thể quên được.
Đó là khi Nam Viên và Tần Thu vừa xác định tình cảm.
Tuy rằng trước đó Nam Viên cảm giác được kì mẫn cảm sắp đến, nhưng nghĩ đến đã xác định quan hệ với Tần Thu, không nhất thiết phải đến bệnh viện cách ly.
Lần đó, suýt chút nữa bọn họ đã làm đến bước cuối cùng -Nhưng cuối cùng vẫn là bị một Omega thầm mến Nam Viên cắt ngang.
Cũng nhờ một lần kia, Tần Thu rốt cuộc được mở mang kiến thức về việc Nam Viên có bao nhiêu chán ghét Omega.
Trực tiếp đem hai chân của Omega kia đánh gãy, đồng thời coi cậu ta giống như rác rưởi vứt ở ngoài cửa.
Nam Viên sau đó cũng bị bác sĩ đưa đi.
Sau sự việc lần đó, bởi vì Tần Thu luôn kháng cự, cho nên mỗi đêm trước khi kì nhạy mẫn đến, Nam Viên phải đem chính mình cách ly trong một phòng riêng.
Ở khánh sạn nghỉ ngơi trong chốc lát, Tần Thu trở về phim trường, tiếp tục quay phim.
Không có Nam Viên ở bên, trạng thái của Tần Thu tương đối tốt.
Tuy rằng kỹ năng diễn xuất không gọi là tốt lắm, nhưng số lần NG rõ ràng là ít đi nhiều.
Vương đạo chỉ dẫn vài câu, liền có thể từ từ lĩnh ngộ được điểm đột phá, càng diễn càng tốt.
Kì mẫn cảm thông thường sẽ kéo dài trong một tuần, Nam Viên ở trong phòng cách ly của bệnh viện trải qua.
Vương đạo cố ý đem phân diễn của Nam Viên dời về sau, đem phân diễn của Tần Thu và Kha Dĩnh quay trước.
Loại chuyện kì mẫn cảm này là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, ai cũng không thể dự đoán được.
Vốn tưởng rằng sự tình có thể thuận lợi trôi qua.
Thẳng đến khi Tạ Tấn Trạch đột nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Tấn Trạch sắc mặt âm trầm ngẩng đầu: "Nam Viên, cậu ta đả thương y tá trong phòng cách ly rồi chạy ra ngoài!"
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Một Alpha đang trong kì mẫn cảm không kiểm soát được lại chẳng biết chạy đi đâu.
Mặc kệ là Alpha đó hay những người qua đường điều tương đối nguy hiểm.
Phải nhanh nhanh tìm được người mới được.
Tạ Tấn Trạch hỗ trợ mọi người cùng đi tìm Nam Viên, trước khi đi dặn dò Tần Thu một câu: "Viên ca rất có thể sẽ trở về tìm cậu, cậu cẩn thận một chút, một khi thấy cậu ta, ngàn vạn lần không cần ra mặt, phải nhanh gọi điện thoại cho mọi người."
Tần Thu khẩn trương gật đầu.
Nhưng cuối cùng, Tần Thu không đợi được Nam Viên, mà đợi được Tạ Tấn Trạch gọi đến nói đã tìm được người.
Nam Viên được phát hiện trên đường từ bệnh viện về đoàn phim.
Trong điện thoại Tạ Tấn Trạch nói tới đây đột nhiên có chút nói không rõ ràng, liền vội vàng cúp điện thoại.
Địa điểm Tạ Tấn Trạch nói đến khá gần đoàn phim, Tần Thu do dự một lát, vẫn là lôi kéo Trình Hạo đi tới đó.
Chỉ mất chưa đầy 5 phút đi bộ.
Nam Viên còn chưa được chuyển đi.
Thời điểm Tần Thu nhìn thấy hắn, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Một nhóm cảnh sát thân hình to lớn canh giữ bốn phía của Nam Viên.
Trên tay Nam Viên mang xiềng xích, vẻ mặt yên ổn, dường như là bị tiêm một loại thuốc an thần đặc biệt nào nó mới có thể giữ được bình tĩnh.
Còn có một vết máu chói mắt.
Bên cạnh còn có một vài người mặc áo khoác trắng đang bận rộn.
Tần Thu liếc mắt nhìn Nam Viên một cái, chỉ thấy quần áo trên người Nam Viên tuy rằng dính máu, nhưng hình như không có bị thương.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Tấn Trạch cũng nhìn thấy Tần Thu và Trình Hạo, đi tới chỗ bọn họ.
"Không phải kêu cậu đừng tới sao?" Trình Hạo cười khổ một tiếng.
Tần Thu kinh nghi(*) chỉ chỉ vết máu trên mặt đất cùng Nam Viên, còn có một đám bác sĩ và cảnh sát: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
(*)ngạc nhiên và nghi ngờ.
"Sau khi Viên ca từ bệnh viện chạy ra, hẳn là đi về phía đoàn phim.
Nhưng cậu ta đang trong kì mẫn cảm, căn bản không khống chế được tin tức tố của mình, có hai Omega bị tin tức tố của cậu ta ảnh hưởng, tiến vào kì động dục.
Sau đó......" Tạ Tấn Trạch nhìn vết máu trên mặt đất, có chút sợ hãi nói, "Hai Omega kia muốn quấn lên người Viên ca, Viên ca tức giận, liền đem hai Omega kia......!Đánh!"
Hô hấp của Tần Thu cứng lại.
Một chút ký ức không muốn nhớ lại hiện lên trong đầu, một màn trong quá khứ lại tái diễn.
Trình Hạo cũng bị dọa đến giật mình.
Tần Thu nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có chút chua xót.
"Ba năm không gặp, Nam Viên so với trước kia càng thêm chán ghét Omega?"
"Tôi cũng thấy rất kỳ lạ đấy! Vài năm nay, tính tình của Viên ca thật sự là ngày càng kém!" Tạ Tấn Trạch không biết nguyên nhân Tần Thu và Nam Viên chia tay cũng được tính lên đầu Omega, cho nên cũng nghi hoặc Nam Viên làm sao lại càng ngày càng chán ghét Omega.
Tần Thu nhìn Tạ Tấn Trạch, nhịn không được mở miệng: "Tạ ca, anh có thể nói cho tôi biết, Nam Viên rốt cuộc vì cái gì mà lại chán ghét Omega như thế không?"
Tạ Tấn Trạch sửng sốt.
Nguyên nhân Nam Viên chán ghét Omega, anh ta quả thật có biết đến, nhưng có nên nói với Tần Thu hay không?
Tạ Tấn Trạch nhớ tới Nam Viên kể từ khi gặp lại Tần Thu đã rất khác, lại nhớ tới Nam Viên đang trong kì mẫn cảm chạy khỏi bệnh viện một lòng muốn quay về đoàn phim......!Nam Viên hẳn là vẫn còn thích Tần Thu đi? Mà Tần Thu, bộ dáng lo lắng lúc nãy của Tần Thu, tựa hồ cũng không giống tuyệt tình trong suy nghĩ của anh ta.
Tạ Tấn Trạch vốn hoài nghi việc hai người chia tay lúc trước, hiện tại càng cảm thấy không thể hiểu được.
- hai người kia rõ ràng còn yêu nhau, vậy thì lúc trước rốt cuộc vì cái gì mà chia tay?
"Thật ra......Viên ca chán ghét Omega, là bởi vì một Omega." Tạ Tấn Trạch lấy di động ra, lục lọi một bức ảnh, đưa qua cho Tần Thu nhìn, "Chính là người này, cậu ta làm một ít chuyện không tốt, cho nên Viên ca mới có thể chán ghét cùng căm thù Omega như vậy."
Tần Thu nhìn người trên bức ảnh, ánh mắt thiếu niên nhướng lên, cười ngọt ngào đến động lòng người.
"Cậu ta tên là Lâm Ngôn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...