Edit: uyenchap210
Hôm đó, A Xá vẫn như ngày thường, mở sổ nghĩ làm điểm tâm gì.
Vân Mai mới đi nhận thư và đồ người nhà gửi, vừa về đã vội gọi nàng: "Có thư của muội nè.
"
A Xá đón lấy phong thư viết nguệch ngoạc, nàng vẫn nhận mặt được ít chữ.
Cố gắng xem hết, phấn khởi biến thành thất vọng.
Trong thư viết mẫu thân mắc bệnh lao, phụ thân nợ sòng bạc một khoảng lớn, đã bán muội muội cho bọn con buôn nhưng vẫn thiếu nhiều tiền, giờ hỏi tới A Xá bị bán vào cung.
A Xá nhớ lại chuyện này bé, nàng là con gái duy nhất trong nhà nhưng chẳng được yêu chiều bằng phân nửa em trai.
Mẫu thân mở một sạp mì hoành thánh ở phố Nam thành Trường An, vì nấu ngon nên cũng khá đắt khách, nhưng phụ thân bạc nhược, mỗi lần có tiền lại uống hoa tửu hoặc cống tiền cho sòng bạc.
Khi em trai của A Xá được sinh ra, nàng cũng bị bán vào cung.
Thất vọng gì chứ, không phải năm nào cũng vậy à.
Trước đó, A Xá vẫn gửi hết tiền về nhà, nhưng lớn rồi tự khắc có dự định cho tương lai, nàng muốn mở cửa hàng điểm tâm nên phải dành dụm tiền.
Trong tâm chí mịt mùng tăm tối có giọng nói nhắc nhở nàng, khuyên nàng đừng để ý.
Nàng khịt khịt mũi, cúi đầu làm điểm tâm tiếp.
Nhưng tới giờ Thân phải đến thiên điện gặp Tạ Tu Hoành, nàng vẫn không thôi thẫn thờ.
Hôm nay, thế mà Tạ Tu Hoành lại mặc áo bào trắng, cả người như một khối mỹ ngọc quý báu, như quý công tử sống an nhàn sung sướng, song, cặp mắt phượng vẫn lóe ra những ánh nhìn sắc bén tựa gươm lạnh thoát vỏ.
Ánh nhìn sắc bén như thế, tất nhận ra A Xá không bình thường, hắn nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Bình thường đều trông ngốc ngốc mà!
A Xá lại lắc đầu, dọn chén bát men trắng, hôm nay nàng làm mỳ hoành thánh, sau mưa trời còn mát lạnh, ăn một bát mỳ hoành thánh nóng hôi hổi sẽ ấm bụng.
Tạ Tu Hoành nghĩ hôm nay là mùng hai, theo quy định trong cung, ngày này cung tỳ được liên lạc với người nhà, có lẽ trong nhà có việc nên nàng mới như vậy.
"Ở nhà xảy ra chuyện gì à?"
A Xá mím môi, không muốn trả lời, nàng thất học nhưng vẫn có sĩ diện của kẻ thất học.
Tạ Tu Hoành không ép hỏi, nhưng lại nói chuyện với nàng hết sức thân mật: "A Xá, ngươi từng xem chỉ tay chưa?"
A Xá lắc đầu, nàng lớn lên ở Trường An, sống trong con phố rất phồn hoa nhộn nhịp, có không ít đạo sĩ giang hồ mặc áo bào lam giơ biển mời xem quẻ, nhưng nàng không có tiền xem.
Nàng không hiểu ý của Tạ Tu Hoành, còn tưởng hắn muốn xem chỉ tay cho nàng, thế là ngây ngô đưa bàn tay ra.
Tạ Tu Hoành lại cười, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay của nàng.
"Người đời thích tìm đến thuật sĩ giang hồ, mong được nhìn trước vận mệnh vì cuộc đời này có rất nhiều chuyện con người không thể tự lựa chọn, tỷ như phụ mẫu, xuất thân.
Nhưng ta luôn cho rằng những đường chỉ tay không thể vây khốn vận mệnh con người, nếu cảm thấy áp lực không chịu nổi nữa, luôn có cách thay đổi, luôn có cách mở ra vùng trời mới lớn hơn.
Tạ Tu Hoành ập các ngón tay nàng lại lòng bàn tay, ép nàng nắm chặt: "Nếu đường chỉ tay nói lên vận mệnh, không phải bây giờ ngươi đã nắm được rồi sao.
A Xá cái hiểu cái không, nhưng lại càng vững lòng, cười nói: "Thế thì nô tì muốn năm hai mươi lăm tuổi xuất cung, đến Giang Nam mở tiệm bánh.
"
Tạ Tu Hoành nghĩ tới nếu hắn không bị tường thành và cừu hận vây khốn.
"Ngươi muốn đến Giang Nam, ta lại muốn đi Tây Bắc.
" Tạ Tu Hoành nói.
A Xá nghe Vân Mai kể phụ thân của Tạ Tu Hoành là tướng quân trấn thủ Tây Bắc, vùng Tây Bắc thường bị quân Hung Nô tấn công, dễ xảy ra chiến sự, chính phụ thân của hắn cũng bỏ mạng tại Tây Bắc.
Hắn muốn đi Tây Bắc hẳn vì nguyên nhân này.
Tạ Tu Hoành chẳng gặp được phụ thân mấy lần, nhưng mỗi lần phụ thân về đều sẽ ôm hắn, cọ đám râu lởm chởm lên khuôn mặt non nớt của hắn.
Phụ thân kể cho hắn nghe về cảnh nơi Tây Bắc, về chiến trường hung hiểm và ông uy phong chém giết vượt qua tất cả thế nào, cũng dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên.
Còn mẫu thân, luôn ngồi ở xa nhìn hắn và phụ thân với ánh mắt dịu dàng trìu mến, sau đó đưa điểm tâm bà tự tay làm cho hắn, lau mồ hôi cho hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...