A Trạch Cơ Tình Liên Manh

Thế này là thế nào? Hắn thừa nhận, từ rất lâu trước đây Worle đã là thần tượng của mình, chính mình vẫn rất có hảo cảm với hắn. Sau đó vì sự kiện trong WC nghe anh nói chuyện với Vương Dịch hình tượng mới tan biến. Hiện tại đã bỏ thành kiến, chính mình lại tìm về cảm giác sùng bái trước đây. Nhưng bản thân vừa hết ghét liền nhảy một phát sang thích sao? Có phải quá nhanh không? Không! Phương diện này nhất định phải có nguyên nhân gì đó! Hắn cảm giác được cái gì, rồi lại không rõ thứ đó là gì.

Cho nên, hắn bắt đầu lật lại nhật ký trò chuyện giữa mình và countd1009. Cuối cùng, hắn phát hiện người trong lòng của countd1009 được miêu tả giống y mình. Mà chính mình gỡ bỏ hiểu lầm với Worle thì cũng là lúc countd1009 và người kia có tiến triển.

Tất cả chỉ là trùng hợp ư? Hồ Thiên Long nhịn không được bắt đầu ảo tưởng nếu countd1009 chính là Worle thì sao? Không thể nghi ngờ, hắn thích countd1009, khi biết anh là đồng tính không sợ hãi, cũng không ngăn được ái mộ và thưởng thức với anh. Vậy mình cũng thích Worle sao?

Vấn đề này làm hắn đau đầu một trận, hắn thậm chí không rảnh truy cứu lý do vì sao đối phương che giấu mình mà làm vậy.

Worle là người nhanh nhạy, dựa vào biểu tình của Hồ Thiên Long có thể đoán được đại khái: “Cậu không giận?”

Hồ Thiên Long trừng mắt nhìn anh một cái: “Ai nói tôi không tức giận?” Vì chứng minh lời mình là thật, hắn buông áo Worle ra, đấm một quyền vào bụng đối phương. Đáng tiếc lực đạo không đủ, so với lời nói không cân xứng.

Worle cầm tay Hồ Thiên Long, thuận thế kéo hắn vào trong lòng: “Có phải tôi đã nghĩ đúng rồi không? Thân ái, thật ra em thích tôi rồi?”

Hồ Thiên Long dùng sức giãy ra khỏi cái ôm của Worle, lúc này một cú đấm hàng thật giá thật rơi vào bụng anh: “Ai thích anh! Chán sống à!”

Worle ngã trên mặt đất, dường như rất đau. Hồ Thiên Long nhìn nửa ngày, phát hiện anh không cử động, lại bắt đầu lo lắng, vội ngồi xuống hỏi: “Này, anh không sao chứ?”


Worle xoay người, bổ nhào lên người Hồ Thiên Long, áp đảo hắn: “Ha, thân ái, đừng chối nữa, kỳ thật em thích tôi rồi…”

Tay chân Hồ Thiên Long muốn đẩy “quả núi lớn” trên người ra, nhưng hữu tâm vô lực, hắn đành cứng miệng nói: “Điên à! Ai thích anh? Dựa vào cái gì muốn tôi thích anh?!”

Worle trộm hôn Hồ Thiên Long một cái, nhân lúc hắn ngây người quên phản kháng khiêng hắn lên, cuồng vọng tuyên bố: “Chỉ bằng bổn đại gia coi trọng em, em muốn không thích tôi cũng không được!”

Vẫn bị bỏ quên ở một bên nhìn hai người tán gẫu, Vương Thiên Hạ bất mãn kháng nghị: “Này! Đồ đồng tính, ghê tởm chết người!”

Worle không quay đầu lại khiêng Hồ Thiên Long xuống lâu, chỉ vứt lại cho hắn một câu: “Nếu thân ái của tôi đã biết chuyện này, trên tay cậu không còn nhược điểm của tôi nữa, nên tôi không rời khỏi hạng mục này, khiến cậu thất vọng rồi.”

Thiên Hạ Nhị hổn hển: “Cái gì? Cái tên đồng tính lật lọng! Tôi phải công bố chuyện của anh và Hồ Thiên Long với cả công ty!”

Worle nhún vai: “Cứ tự nhiên, hiện tại tôi ước có thể nói với toàn thế giới chúng tôi là một đôi.” Nói xong anh nhéo mông Hồ Thiên Long một chút: “Biến giả thành thật, xem em còn làm thế nào được.”

Hồ Thiên Long muốn cắn vào lưng anh,nhưng lại cắn phải áo khoác cao cấp: “Anh thì không sao rồi, còn cha tôi làm sao đây?!”


Worle cười chắc thắng: “Đơn giản, tôi bán thân đổi lấy giác ngộ cả đời của ông ta.”

Thật lâu về sau, một ngày Hồ Thiên Long nằm trên đùi Worle chơi trò chơi, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Anh nói anh vì tôi mà tới Thiên triều? Vì sao vậy? Đừng nói là anh đối với tôi nhất kiến chung tình nha?” Đùa sao, hắn có thể khẳng định trước đây chính mình chưa từng gặp Worle.

Worle muốn trốn tránh đề tài này: “Thân ái, nhân vật của em sắp chết rồi kìa.”

Phản ứng này lại càng khơi dậy hứng thú của Hồ Thiên Long, hắn vứt trò chơi sang một bên, tiếp tục truy vấn: “Đừng hòng đánh lạc hướng đề tài, nói!”

Worle thấy chiến thuật thái cực không hiệu quả đành phải nói thật: “Được rồi, thật ra tôi thích tiểu thuyết của Đinh Nhất Xuyên, nhưng lần nào cũng là em cướp được tem, tôi vô cùng không phục. Nên tôi sinh ra oán niệm với windyprotty, tôi không phục… thân ái này, tôi là nói cái ID windyprotty, không phải nói em…”

Hồ Thiên Long không nói gì, người này có phải có lúc cũng ngây thơ quá không? Chỉ vì cái nguyên nhân nhàm chán như vậy, muốn trả thù nên ngàn dặm xa xôi chạy tới Thiên triều? Hắn cắn một ngụm trên đùi anh: “Thiếu! Anh lợi hại như vậy, khẳng định tìm được IP ẩn của tôi, sau đó truy ra thân phận của tôi. Đừng nói anh vào Hướng Dịch chỉ là trùng hợp!”

Worle bất đắc dĩ: “Thân ái, em cũng quá đề cao tôi rồi. Tôi chỉ tra ra em là người của Intel, tôi gia nhập Hướng Dịch đúng là trùng hợp. Nhưng mà sau đó tán gẫu với em không bao lâu thì phát hiện ra em là windyprotty.”

Giờ nghĩ lại Hồ Thiên Long vẫn bực: “Cái tên này, biết thân phận của tôi sớm vậy, thế mà còn đùa giỡn tôi!”


Nói xong, vừa tức vừa giận cắn một ngụm nữa vào đùi đối phương: “Đúng rồi, anh thật sự là wow? Nhưng mà, tôi nhớ rõ mấy lần lúc chúng ta gặp mặt, wow vẫn onl mà.”

Quần tây Worle nhìn qua nham nhở như bị chó cắn, con chó đó cắn xong lại thuận tiện gối đầu lên đùi mình: “Trên thực tế, wow là ID của toàn bộ người trẻ trong gia tộc Bạo Phong của chúng tôi. Ngay từ đầu là từ tôi đăng ký, cho nên dùng tên viết tắt của tôi, sau đó toàn bộ gia tộc thường xuyên lấy dùng. Chỉ cần muốn nói gì trên diễn đàn hacker hoặc khiêu chiến người khác đều dùng nick này. Nhưng mà sau khi tôi làm admin thì nick này là tôi dùng.

Dường như Hồ Thiên Long vẫn chưa vừa ý: “Thì ra anh còn gạt tôi nhiều như vậy. Nói, anh còn cái gì chưa khai báo nữa?”

Worle suy nghĩ một chút: “À, thật ra còn một chuyện.”

Hồ Thiên Long ngồi dậy: “Có thật?! Mau! Thành thật khai báo!”

Worle cười cắn môi Hồ Thiên Long một cái mới nói: “Em còn nhớ nick “Đánh rơi tinh hoa” không?”

Sao Hồ Thiên Long có thể không nhớ chứ? Nếu không phải do cái tên Đánh Rơi Tinh Hoa kia, chính mình cũng sẽ không bị gọi là dì cả lâu như vậy… chờ chút. Hồ Thiên Long đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: “Đừng nói với tôi anh chính là Đánh Rơi Tinh Hoa?!” Rốt cuộc người này có bao nhiêu cái nick vậy?!

Worle cười gật đầu, thừa nhận thật rõ ràng.

Hồ Thiên Long bừng tỉnh đại ngộ, lúc ấy là do Đánh Rơi Tinh Hoa chỉ điểm mình mới tìm được bình luận của countd1009, cũng bắt đầu hứng thú với người này. Tên Worle giảo hoạt này, rốt cuộc thiết hạ bao nhiêu cái bẫy để mình rơi xuống ?

Tay Worle bắt đầu không thành thật :“Thân ái, không còn sớm nữa, người Thiên triều không phải có câu đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng sao ? Chúng ta không thể lãng phí ……”


Hồ Thiên Long chụp một cái gối lên mặt Worle, đuổi anh ra khỏi phòng : “ Không lãng phí, dù sao anh «phân thân » nhiều như vậy, công việc chắc chắn bận rôn. Đêm nay cứ ra ngoài mà xã giao đi.!”

Worle đập cửa phòng : “Thân ái, tôi sai lầm ~ cho tôi vào đi mà ~”

Đinh Nhất Xuyên cùng người yêu Mục Tử Văn ân ân ái ái đến Thuỵ Điển thăm người thân kiêm hưởng tuần trăng mật trở về, chỉ thấy biên tập Thiệu Vinh ngồi xổm ngoài cửa chờ hắn.

Trên mặt Thiệu Vinh nước mắt nước mũi nhào vào trên người hắn:“Đinh đại thần a, anh đã quay về rồi ! Hố của anh đã hơn hai tháng không lấp rồi ! Tôi sắp chết đói……”

Mục Tử Văn quay đầu nhìn người yêu mình: “Trước lúc đi Thuỵ Điển, không phải anh nói đã lấp hố xong rồi sao ? ”

Đinh Nhất Xuyên giả ngu nhìn đường nhìn xe: “Tôi quên ……”

Thiệu Vinh biết hiện tại có người làm chỗ dựa cho mình, lên án Đinh Nhất Xuyên: “Đinh đại thần lại đào hố, lần này vứt đó gần ba tháng, tiếng oán than của độc giả vang dội trời đất……”

Đinh Nhất Xuyên khẳng định: “Không đâu. Tôi nói với bọn họ tôi bị hack, họ chỉ biến oán tên hacker không tồn tại kia.. Ha ha, ta thật sự là thiên tài a!”

Mục Tử Văn đau đầu, chính mình sao lại đi yêu cái tên « Đinh tiện tiện » này vậy ?

[Hoàn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui