Khi bước lên bậc thềm đá trên núi, mặt trời khuất bóng một phần.
Những hàng cây xanh nhuốm màu cam hồng, tiếng xào xạc trong gió núi thổi qua.
Không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa núi và mùi ngọt ngào của bánh gạo nếp.
Ninh Khâm Hòa dùng tay bốc một miếng, ăn lúc còn nóng, cậu ta vừa nhai vừa hỏi: "Sư huynh, nữ quỷ lần này trông như thế nào?"
Mỗi lần Từ Vân Thư nhìn thấy quỷ, Ninh Khâm Hòa đều có một đống thắc mắc, trông như thế nào, có dễ nói chuyện không, có oán sầu gì, vì sao không vào luân hồi.
Cậu ta giống như đang nghe thư nhân kể chuyện xưa, say sưa ngon lành.
Từ Vân Thư nhớ lại nữ quỷ kia, ảnh tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là cảnh cô giương nanh múa vuốt đá chân anh, mặt mày linh động, cảm giác hình tượng rất mạnh.
Anh dừng vài giây, lập lờ nước đôi nói: "Khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm.”
“A...” Ninh Khâm Hòa có chút tiếc hận: “Còn trẻ như vậy.”
“Anh nói cô ta chỉ còn có mấy ngày, vậy chẳng phải là sắp hồn phi phách tán rồi sao.”
Đây là điểm khiến Từ Vân Thư cảm thấy khó hiểu.
Quỷ tuy không sinh ra cảm giác đói khát, nhưng chúng cũng cần ăn.
Oán quỷ ăn oán hận, quỷ tham lam ăn dục vọng.
Lệ quỷ là tồn tại đặc thù, hỉ nộ ái ố chúng không phân biệt đều ăn, trả thù người khác cũng không phân biệt.
Quỷ bình thường thì cần hấp thụ dương khí của nhân loại, nếu không một thời gian sau sẽ tiêu tán ở nhân gian.
Nữ quỷ này bám vào người Tiểu Triết nhiều ngày rồi, vậy mà cũng không hề hút dương khí của anh ta chút nào, rõ ràng trong miệng còn gào lên muốn anh ta chết.
Từ Vân Thư không tiếp lời Ninh Khâm Hòa.
Lại nổi lên một trận gió, rừng sâu phát ra âm thanh thút thít, như thể đang trả lời thay anh.
Sắc trời tối đi vài phần, Ninh Khâm Hòa luôn cảm thấy xung quanh mình có một bóng đen lang vảng, trong lòng không khỏi sợ hãi: “Sư huynh, chúng ta mau đi thôi.”
Từ Vân Thư dừng lại, quay đầu lại, bậc thềm đá và con đường trơn nhẵn, cây cối đứng lặng lẽ, mọi thứ vẫn như bình thường.
Khi quay trở lại trong chùa, bầu trời đã tối hẳn.
Ninh Khâm Hòa chia số bánh gạo nếp mình mua được ra, mấy sư huynh sư đệ nhanh chóng giật lấy, Ninh Khâm Hòa len lén giấu một phần cho tiểu sư muội tới muộn.
“Sư huynh, anh cũng nếm thử xem, thật sự ăn rất ngon.”
Từ Vân Thư không thích đồ ngọt, xua tay.
Ninh Khâm Hòa hăng hái, điên cuồng đẩy mạnh tiêu thụ: "Cái này không ngọt, thật đấy, anh tin em.”
Từ Vân Thư bất đắc dĩ cầm lấy bánh gạo nếp táo đỏ trong tay cậu ta cắn một miếng.
Xốp xốp mềm mại, vị ngọt nhè nhẹ, thật đúng là không tệ.
Anh ăn miếng thứ hai, cắn vào quả táo kia, khẽ nhíu mày.
Quả nhiên, vẫn quá ngọt......
Sau giờ học buổi tối, Từ Vân Thư giải thích sự việc hôm nay cho sư phụ rồi trở lại phòng mình.
Đột nhiên, trong dư quang hiện lên một bóng đen.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng phát ra tiếng, tảng đá trong viện lăn vài vòng.
Từ Vân Thư không quay đầu lại, nói với không khí: "Vào đi.”
Từ Vân Thư dùng giọng điệu giống như "Ra ngoài đi".
Anh đối đãi với mọi người luôn dịu dàng và lịch sự, nhưng âm thanh này nghe không giống như ra lệnh mà có chút dỗ dành.
Nữ quỷ này tính tình không tốt, thật sự cần phải dỗ dành.
Nghe xong câu này, nữ quỷ vốn đang núp ở ngoài cửa quả nhiên vênh váo tự đắc đi vào trong, cô vẫn trông giống như ban ngày, ngay cả biểu tình cũng không thay đổi.
“Ngồi.” Từ Vân Thư lộ ra thiện ý mỉm cười, thậm chí còn pha một tách trà đưa qua.
Ma quỷ không thể chạm vào con người ở thế gian, nhưng chúng có thể chạm vào đồ vật ở dương gian, nhưng không thể điều khiển được chúng.
Đương nhiên cô không uống được trà, đây chỉ là đạo đãi khách của Đạo gia mà thôi.
Nữ quỷ chọn một cái ghế đối diện Từ Vân Thư ngồi xuống, ôm cánh tay, hai chân vắt chéo lên, chân trên đó lắc lư, đôi môi đỏ mọng mở nhẹ: "Anh đã sớm phát hiện ra tôi?”
Từ Vân Thư không trả lời.
Bóng dáng lén lút của cô, anh muốn không phát hiện cũng khó.
Nữ quỷ tiếp tục nói: "Tiểu đạo sĩ, anh phá hỏng chuyện tốt của tôi, anh không sợ nửa đêm tôi sẽ vào trong mộng tìm anh sao?"
“Với tình trạng thân thể hiện tại của cô, sợ là không có năng lực đi vào giấc mộng.”
Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi: "Anh...”
Từ Vân Thư nhìn quỷ hồn mỏng mà nhạt trước mặt, vẫn muốn thử một lần.
Con quỷ này không có ác ý, ngay cả khi nó nhập vào cơ thể con người, nó cũng không làm tổn thương họ.
Từ Vân Thư tiếp xúc với ma quỷ nhiều năm, đối với những sự vật dưới âm phủ còn có thiện cảm hơn so với dương gian.
Anh đã gặp qua rất nhiều con quỷ đơn thuần si tình, chỉ vì chờ một câu nói mà có thể cô đơn phiêu đãng mấy năm, trong khi người sống trên dương gian đã quên mất họ từ lâu.
Quỷ không đáng sợ, lòng người xảo trá khó dò mới đáng sợ nhất.
Anh muốn đưa cô trở về, ít nhất không thể cứ thế mà nhìn cô tan biến.
“Có thể tâm sự không?” Từ Vân Thư nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...