A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 7: Ảnh hưởng của bạn đến tôi ngày một mạnh mẽ
‘Buồn quá!’
Hermione không thể không đồng ý với câu nói của Ginny. Ginny cũng không thể không cảm thông với Shadow. Anh ấy dường như rất… mất phương hướng.
‘“ Làm thế nào để khiến một trái tim băng giá tan chảy?”… lãng mạn quá, Hermione! Em nghĩ ai đó – ‘
Hermione vội vàng lấy tay che miệng Ginny trước khi cô nói hết câu. ‘Shh!’
Ginny gỡ bàn tay Hermione, dò hỏi, ‘Sao thế?’
‘Ron có thể nghe thấy đấy,’ Hermione bứt rứt đáp. Cô liếc cánh cửa đang đóng như tin chắc bạn trai mình đang đứng đó. ‘Em biết anh ấy sẽ thế nào nếu nghe nhắc đến Shadow mà…’
‘Ồ, và chị cũng bắt đầu gọi anh ta là Shadow rồi đó,’ Ginny trêu chọc nói, lờ đi lời nhắc nhở của Hermione. ‘Không phải “bạn qua thư của chị” nữa à?’
Hermione đảo mắt dù cô cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên. ‘Ginny, chị bảo em rồi, anh ấy là bạn. Hơn nữa, cũng không có chuyện chị rời xa Ron vì một người đàn ông chị chỉ biết qua những gì anh ta viết trong thư – chuyện yêu đương, nói chung, không phát triển trên cuộn giấy da.’
Vẻ mặt Ginny đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, cô nói khẽ, ‘Nhưng Hermione… chị và Ron đang có vấn đề đúng không?’
Hermione quay đi, không thể trả lời câu hỏi của Ginny. Thay vào đó, cô lầm bầm,
‘Đừng kể với anh ấy về bức thư này được chứ?’
‘Đừng lo, em không kể đâu,’ Ginny trấn an. ‘Em muốn chị sống sót, còn tham dự đám cưới em nữa chứ.’
Hermione cười to. ‘Nói đến đám cưới,’cô mỉa mai, kéo dài từ cuối, ‘bao giờ thì nó được tổ chức vậy?’
‘Chúng em thậm chí còn chưa đính hôn,’ Ginny cười nói, ‘nên đừng cầm đèn chạy trước ô tô về vụ đám cưới nữa. Đằng nào mẹ em cũng không muốn cô bé của mình lấy chồng ở tuổi 21 đâu.’

‘Rõ ràng đám cưới của Fred và George – ?’
‘Ồ, nhưng theo mẹ thì họ đã có “nền tảng tài chính” rồi, Ginny đáp, mặt cáu kỉnh.
‘Hình như mẹ không nghĩ Harry với vị trí cao thứ hai trong sở Thần Sáng có thể nuôi sống cả hai chúng em.’
‘Chị nghĩ bác gái muốn em sống với mình mà,’ Hermione ngạc nhiên nói.
‘Đúng là vậy,’ Ginny nói, ‘nhưng kể cả sống chung với mẹ cũng không khiến mọi thứ khá hơn… Ý em là, khi bố không còn…’ Giọng cô nhỏ dần, dường như không chắc phải nói gì tiếp theo.
Hermione khẽ gật đầu, cô biết nhà Weasley đã có một giai đoạn khó khăn để tự vực dậy sau Cuộc Chiến Thứ Hai và sau khi ông Weasley bị giết. Trong nhà hiếm khi nào nói đến cái chết của ông, bởi bà Weasley luôn khóc nức nở mỗi khi có người nhắc tên chồng, nhưng tuy vậy, không thể giấu nổi thực tế là gia đình đã mất đi nguồn thu nhập duy nhất khi ông Weasley mất.
May thay, công việc kinh doanh của cặp sinh đôi đã phát đạt trở lại trong khoảng thời gian rất ngắn. Họ đã cùng các anh trai lớn hơn, Charlie và Bill, chống đỡ tài chính cho gia đình cho đến khi bà Weasley nhận công việc nấu nướng ở quán Ba Cây Chổi, cùng với việc Harry và Hermione chuyển đến Hang Sóc giúp đỡ vài việc vặt trong nhà.
Bây giờ, Ginny đã trở lại bình thường và giải thích với Hermione cuộc truy bắt một pháp sư hắc ám mới nổi tên Nocabsichten diễn ra thuận lợi như thế nào. Hermione lắng nghe Ginny hào hứng kể về việc họ đã bắt hụt hắn hôm trước ra sao, mỉm cười và gật đầu vào những lúc thích hợp để tỏ ra là mình đang chú ý.
Khi Ginny cuối cùng cũng dừng lại lấy hơi, Hermione nhanh chóng chen vào, ‘Vậy thử thách liên Bộ của em thế nào rồi?’
‘Bạn qua thư của em là một phù thủy,’ Ginny phân trần. Mắt cô lấp lánh lúc cô nói thêm, ‘Cô ta còn chẳng thú vị bằng một phần Shadow của chị.’
Hermione nhăn mũi phản đối, ‘Anh ấy không phải Shadow của chị!’ Quyết tâm chuyển chủ đề ra khỏi bạn qua thư của mình, cô hỏi, ‘Cô ấy viết cho em mấy lần rồi?’
‘Cả hai bọn em viết cho nhau được một lần.’
‘Chỉ một lần thôi sao?’
‘Thì cả hai chúng em đều bận mà!’
‘Ginny, em không nghĩ rằng điều này có chút quan trọng hơn công việc sao?’

Ginny há hốc mồm trước Hermione. ‘Quan trọng hơn công việc? Em tưởng không gì quan trọng hơn công việc chứ!’
‘Tất nhiên có những thứ quan trọng hơn công việc rồi,’ Hermione trừng mắt nói. ‘Và đừng có cười, Ginny; Chị nghiêm túc đấy! Bộ đúng; chúng ta nên cố gắng hòa hợp với mọi người. Chị không thể chịu nổi sự ngờ vực giữa các đồng nghiệp.’
Trước khi Hermione có thể trả lời, có tiếng gõ cửa.
‘Mời vào.’
Tay nắm cửa xoay nhẹ và Harry bước vào. Anh ngoác miệng cười, một tay cầm tấm bàn đồ đã được gấp lại.
‘Ginny, họ tìm thấy hắn rồi!’
Ginny lấy tay che miệng, nhảy xuống giường để chạy lại phía Harry. ‘Ở đâu?’ cô hỏi không kịp thở ngay khi cô đứng trước mặt anh.
‘Biển Bắc. Đi nào, chúng ta phải tập trung các Pháp sư Thủ Tiêu,’ Harry hăng hái nói. Đôi mắt xanh lá sáng rực đằng sau cặp kính, anh nắm lấy tay Ginny và dẫn cô ra cửa. ‘Hermione, Ron muốn nói chuyện với bồ,’ anh nói thêm và nở nụ cười về phía Hermione.
‘Được rồi, mình xuống ngay đây,’ Hermione nói. Cô cười đáp lại. ‘Chúc may mắn, cả hai người. Cả hai sẽ không gặp khó khăn gì khi truy bắt hắn đâu.’
Một mình, Hermione thở dài đọc lại lá thư của Shadow một lần nữa. Trái tim cô đau đớn nhức nhối; cô gần như có thể cảm nhận sự cô độc qua những dòng chữ của anh. Cô không thể không nhanh chóng tự hỏi, tại sao chữ viết anh ấy lại không thẳng hàng và lộn xộn đến vậy, bởi những lá thư trước của anh được lấp đầy bằng những dòng chữ ngay ngắn, gọn gàng đã được rèn luyện nhiều năm.
Dù ngón tay cô ngứa ngáy muốn được cầm bút lông và viết hồi âm, Hermione buộc mình xuống khỏi giường. Harry đã nói rằng Ron đang tìm cô, và Hermione không muốn chèn ép thêm mối quan hệ vốn đã bấp bênh của họ bằng việc không đi kiếm anh.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để Hermione tìm thấy Ron. Anh đang ở dưới lầu, ngồi cạnh bàn bếp và nói chuyện một cách nghiêm trọng với Fred. Khi Hermione đến gần họ, Fred lập tức bật dậy, thốt ra một lí do không mấy thuyết phục về việc anh cần ình và em bé của Alicia ăn (Hermione lưu ý rằng em bé ở đây, giờ phút này, chưa hề tồn tại), và lao ra khỏi phòng.
Ron bối rối ho và ra hiệu về phía chỗ trống của Fred. Kiên quyết buộc Ron lần này phải xin lỗi trước, Hermione không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống.
‘Ờ…’

Hermione lạnh lùng im lặng quan sát Ron, khoanh tay lại, vẻ cau có gắn chặt trên mặt.
‘Nghe này, anh xin lỗi, Hermione.’ Câu nói dường như tự bật ra khỏi miệng Ron.
Hermione kìm lại nụ cười suýt hiện ra bằng cách lãnh đạm nói, ‘Sẽ tốt hơn nếu anh có thể giải thích nguyên nhân của sự thay đổi thái độ đột ngột này đấy.’
Màu đỏ từ tai Ron có vẻ sắp lan đến gò má, anh nóng nảy nói, ‘Không phải anh xin lỗi là đủ rồi sao?’
‘Không,’ Hermione đáp thẳng thừng. ‘Theo như em thấy, Fred đã ép anh, vậy nên nếu anh không thể giải thích lí do tại sao anh nói câu đó với em thì anh đã lãng phí lời xin lỗi đấy.’
Ron lắp bắp giận dữ; rồi sau vài phút, anh có vẻ quyết định rằng phản kháng cũng không ích gì, sưng sỉa nói, ‘Anh ghen vì em viết thư cho người lạ trong khi chúng ta bây giờ hiếm khi dành thời gian cho nhau. Anh đã không suy nghĩ trước khi nói.’
‘Và?’ Hermione nhắc.
‘Và từ giờ anh sẽ để em viết cho bạn qua thư mà không phản đối gì nữa,’ Ron nói hết, cáu kỉnh rõ ràng.
Hermione thấy quyết tâm ra vẻ lạnh nhạt của mình nứt vỡ khi cô hiểu nỗ lực tự sửa đổi với Ron khó khăn đến mức nào, người mà lòng tự trọng không cho phép anh nói xin lỗi quá thường xuyên. Vì vậy, cô ngập ngừng mỉm cười và nhẹ nhàng nói, ‘Ổn mà Ron. Đừng lo lắng về điều đó.’
Vẻ nhẹ nhõm tuyệt đối hiện ra trên khuôn mặt tàn nhang của Ron. Anh nhăn nhở cười với Hermione, vui vẻ nói, ‘Em muốn ăn trưa với anh không?’
Hermione mở miệng để chấp nhận lời mời, nhưng rồi cô nhớ tới lời khuyên của Shadow. Có lẽ một chút khoảng cách sẽ giúp cho hai người… Hermione lập tức ngậm miệng lại và cắn môi trầm ngâm.
Liệu Shadow có đúng không? Liệu cô và Ron có nên tách xa nhau trong vài ngày không? Anh ấy cũng cảnh báo Hermione rằng lời khuyên của anh có thể không ổn, nhưng đó là lời khuyên duy nhất mà cô có…
‘Hermione?’
Hermione ngẩng lên nhìn Ron. Nhẹ nhàng, cô thầm thì, ‘Em rất tiếc, Ron, nhưng hôm nay em phải làm… làm vài việc.’ Cô khó chịu, căm ghét bản thân vì lời nói dối trượt ra quá đỗi dễ dàng.
Ron xìu xuống. Nhưng thay vì tranh cãi, anh nói đơn giản, ‘Được rồi. Gặp lại em trong bữa tối, Hermione.’
Và chỉ vậy, anh đứng lên, hiên ngang bước ra khỏi phòng.
Hermione nhìn chăm chăm vào bóng lưng xa dần của Ron, cô ước mình có thể chạy lại ôm chầm lấy anh, nói với anh rằng cô không muốn gì hơn một buổi chiều ở bên anh. Nhưng thay vì thế, cô kìm lại, nhớ tới lời khuyên của Shadow.

Shadow.
Hermione không chắc mình nghĩ gì về anh ấy. Một mặt, anh cư xử như thể mình đang cố gắng hết sức để thay đổi và trở thành một con người tốt hơn bản thân trong quá khứ. Mặt khác, chút quá khứ anh kể làm Hermione hoảng sợ. Nhỡ anh ấy vẫn chưa hoàn toàn cải tà quy chính? Liệu bóng đêm (Hermione mỉm cười chế giễu trước sự chơi chữ này) của con người cũ có còn ẩn náu trong anh?
Thở dài, Hermione lùa tay vào mái tóc, tự hỏi tại sao cô lại tự làm khổ bản thân vì một người mà cô không quen biết. Chỉ đơn giản bằng cách hiện diện, Shadow đã làm rối tung cuộc sống của Hermione: đầu tiên là công việc của cô (chúng không nhận được nhiều chú ý như trước bởi Hermione dành hàng tiếng đồng hồ nhìn mông lung vào khoảng không và băn khoăn không biết khi nào bức thư tiếp theo đến), rồi Ron và bây giờ là chính bản thân cô.
Nhưng bất chấp những rắc rối mà anh gây ra, Hermione cảm nhận một lực hút không thể lí giải nổi đối với người đàn ông đáng thương, phức tạp này. Cô muốn giúp anh bỏ những vết sẹo của quá khứ lại phía sau, và lúc này, điều duy nhất cô có thể làm là viết thư trả lời anh.
Và cô đã làm vậy.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Shadow thân mến,
Tôi vừa nhận được thư bạn sáng nay, và bây giờ tôi không thể ngăn mình hồi âm cho bạn. Thành thật mà nói, dành nhiều thời gian cho thử thách này thì không khôn ngoan lắm, nhưng – và tôi không biết bạn thì thế nào – tôi thích nó.
Dường như mọi việc tôi làm gần đây là ngủ, ăn, làm việc, và viết thư cho bạn. Tôi cảm thấy mình không bao giờ có đủ thời gian ở Bộ. Tôi làm việc không mệt mỏi để tìm ra sự liên minh giữa các cựu Tử thần Thực tử, như tôi được giao, và tôi định là sẽ tìm ra một thế lực hắc ám mới. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào chăng nữa thì việc ấy giống như cố dùng tay không giữ nước vậy: ngay khi tôi lật ra được nhiều bằng chứng hơn, vài thứ sẽ biến mất hoặc được chứng minh là sai lệch. Tôi thậm chí không thể diễn tả thành lời mình bực bội đến mức nào; không những việc đó chẳng dẫn đến đâu mà giữa nó và việc canh gác vài căn phòng ở Bộ, tôi hoàn toàn không có thời gian cho chính mình. May thay, gia đình và bạn bè đều rất ủng hộ và đủ chu đáo để ép tôi nghỉ ngơi hoặc đi chơi khi tôi cần.
Về vấn đề của mình: tôi đã nhận được lời khuyên của bạn. Anh ấy đã nhận lỗi sáng nay và tôi thấy tội lỗi kinh khủng khi từ chối anh. Tuy nhiên, tôi nghĩ tôi sẽ thử điều bạn nói – duy trì chút khoảng cách giữa chúng tôi trong một thời gian. Tôi chỉ hi vọng nó sẽ thành công bởi tôi không hề muốn mối quan hệ của chúng tôi đổ vỡ.
Tôi thực sự xin lỗi; lẽ ra không nên lảm nhảm về bản thân như vậy. Shadow… tôi đang suy nghĩ một việc. Có lẽ còn quá sớm để yêu cầu điều này nhưng liệu chúng ta có thể gặp mặt không? Tôi có thể choàng Áo khoác Tàng hình mình thường dùng khi làm nhiệm vụ để bạn không thấy tôi, và bạn có thể nghĩ cách khác để giấu thân phận của mình. Nghe có vẻ khó tin nhưng tôi muốn được nói chuyện trực tiếp với bạn. Nếu có thể, xin gửi cú cho tôi về địa điểm và thời gian.
Mong nhận được hồi âm của bạn,
Starlight.
Hermione nhắm chặt mắt lúc cô thả chiếc bút lông ngỗng xuống. Cô thực sự viết ra điều đó sao? Đúng là cô đã ngầm suy nghĩ về khả năng gặp mặt Shadow. Nhưng… cô không định gợi ý nó sớm thế này.
Còn lúc nào thích hợp hơn bây giờ nữa? Trí óc cô động viên. Anh ấy có vẻ đang rất buồn; mình chắc chắn anh ấy sẽ đón nhận cơ hội được nói chuyện mặt đối mặt thôi…
Cầu rằng lời đề nghị của mình không quá khác người, Hermione nuốt khan và gấp lá thư lại. Cô sẽ niêm phong nó khi trở về phòng ngủ và sau đó gửi đi ngay lập tức.
Bây giờ thì Hermione có một nhiệm vụ hoàn toàn khác trong tâm trí: tìm bạn trai mình và xin lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui