A Thousand Words - Một Nghìn Từ

T/N: Vừa đọc chap này mà mình chỉ muốn hét lên "Because he loves you because she loves you because you two love each other!"
Chương 29: Ranh giới cuối cùng
Thế đấy.
Hai chữ ấy chạy đua trong tâm trí Draco khi anh máy móc qua quy trình đổi màu tóc, mặc quần áo Shadow và đeo mặt nạ Shadow. Cứ vài giây anh lại liếc xuống lá thư mở rộng nằm trên gường, và mỗi lần nhìn thấy con dấu hình rái cá vỡ ngay ngắn làm đôi anh lại quay đi, không muốn nhìn quá lâu vào thứ đáng ghét ấy.
Chưa bao giờ anh cảm thấy kinh hãi đến thế. Bàn tay anh run rẩy dữ dội khi chỉnh lại mặt nạ, và anh chắc rằng đôi chân anh sẽ sớm không thể chống đỡ được thân trên nữa. Cuối cùng, không thể trì hoãn thêm, anh lao tới giường và giật lấy mảnh giấy da. Anh cố lướt qua những câu chữ quen thuộc lần thứ một nghìn, hoặc có lẽ là một triệu, nhưng bỏ cuộc giữa chừng ở câu đầu tiên bởi sự thiếu tập trung không cho phép anh đọc tiếp. Bực bội, anh vo lá thư lại rồi ném nó vào tường.
Đồng hồ trên cửa sổ chỉ 5.01 phút. Chắc chắn Starlight đã viết rằng buổi gặp gỡ của họ lúc 5 giờ, Draco nguyền rủa bản thân vì đã không chú ý đến thời gian và không một giây chần chừ, anh Độn thổ khỏi phòng.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Cả cơ thể Hermione run rẩy vì lạnh và vì lo lắng, cô đi tới lui đằng sau băng ghế của cô và Shadow. Shadow đâu rồi? Cô tức khắc dừng lại xem đồng hồ. 5.02 – anh ấy tới muộn. Hermione thấy chộn rộn khó chịu. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây; Shadow luôn luôn đúng giờ trong buổi gặp mặt của họ. Có phải anh quyết định không đến không?
Một lúc sau, Hermione còn can đảm hi vọng rằng họ không phải hé lộ danh tính của mình. Có lẽ bây giờ mọi thứ có thể giữ nguyên như cũ, cô nghĩ, gần như nhẹ nhõm hẳn. Dù sao Shadow là người duy nhất cô còn có, và điều cô không mong muốn nhất là cô cũng mất anh.
Hermione xoay phắt lại, chuẩn bị tiếp tục đi tới lui tiếp khi đột nhiên có người hắng giọng đằng sau cô. Cô nhảy dựng lên, nhận ra người đứng đó là Shadow.
‘Bạn làm tôi sợ,’ cô nói, cố mỉm cười nhưng chỉ có thể hơi nhăn nhó lại. ‘Sao bạn biết tôi ở đây?’
‘May là bạn không phải pháp sư hắc ám đang trốn chạy đấy,’ Shadow nói, cười méo mó, chỉ xuống dấu chân Hermione để lại trên nền tuyết.
Hermione lo lắng cười. ‘Tôi đúng là thất bại thảm hại trong việc xóa dấu vết đúng không?’
Shadow không đáp lại câu trả lời yếu ớt của Hermione. Thay vì vậy, anh lặng lẽ đến gần băng ghế và ngồi xuống.
Cố lờ đi tiếng tim dộng thình thịch trong tai, Hermione theo sau rồi ngồi xuống cạnh Shadow. Ghét sự im lặng nhưng không thể nghĩ ra điều gì để nói, cô cuốn một lọn tóc quanh ngón trỏ, cố xác định xem chính xác từ bao giờ ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn trước mặt Shadow. Từ bao giờ mỗi chi tiết của từng khoảnh khắc lại trở nên quan trọng với mình đến vậy? cô tự hỏi.
‘Bạn đang nghĩ gì thế?’ cuối cùng anh cũng hỏi, giọng trầm hơn bình thường.
‘Về chúng ta,’ Hermione không nghĩ đáp ngay. Và cũng táo bạo như lời nói vừa rồi, cô không muốn giữ bất kì bí mật gì giữa cô và Shadow. ‘Tôi đang nghĩ về việc mình cảm thấy thế nào khi gặp lại bạn.’
Một chút căng cứng nơi bờ vai là dấu hiệu chuyển động duy nhất Shadow lộ ra. ‘Và bạn cảm thấy thế nào?’ anh hỏi sau một khoảng dừng ngắn.
Hermione ngập ngừng. ‘Tôi thấy… khác lạ.’
‘Ra vậy.’
Cô chầm chậm hít thở, thật cẩn thận, để trái tim đang đập điên cuồng được bình tĩnh lại. Anh đã làm gì cô chứ? Cô thật sự sợ hãi việc lộ mặt, nói to tên mình khi anh lắng nghe sao?
‘Tôi… tôi sắp cưới,’ cô cuối cùng cũng nói. Đúng vậy, cô kiên quyết nghĩ, mình sắp cưới Ron. Mình có Ron. Từ giờ trở đi Ron sẽ là người quan trọng nhất với mình.
‘Ra vậy.’

Hermione khó khăn nuốt khan. Nếu anh ấy không định nói thì cô phải nói. Cắn môi, cô buột miệng, ‘Shadow, bạn có thực sự chắc chắn về việc này không?’
‘Sao lại không?’ anh hỏi, nhận ra ẩn ý đằng sau câu hỏi của Hermione. ‘Không phải bạn nói bạn muốn vậy sao?’
Giọng nói anh căng thẳng một cách kì lạ, như thể cổ họng anh đang thắt lại, như thể… anh đang nén nước mắt.
‘Tôi không biết nữa,’ Hermione thành thật nói. Bàn tay cô đan lại rồi lại rời ra trên đùi cô. ‘Tôi đã nghĩ về nó, và tôi biết đó là một việc đúng đắn; không phải vì tôi lo lắng mọi chuyện giữa chúng ta sẽ thế nào nếu trải qua chuyện này mà bởi tôi không thể… tôi không thể giữ mối quan hệ này khi tôi đã đính hôn. Anh ấy – bạn biết anh ấy thế nào rồi đấy.’
Thay vì suy nghĩ về mối lo lắng của Hermione, Shadow lặng lẽ nói, ‘Tuyết đang rơi.’
Hermione nhìn lên và thấy Shadow nói đúng. Những bông tuyết trắng lớn, lấp lánh trong ánh mặt trời nhạt dần, lười biếng bay là là xuống mặt đất. Cô mỉm cười bất chấp sự rối bời của mình. Thật đẹp.
‘Chúng sắp biến thành mưa rồi,’ cô quan sát. ‘Trời không đủ lạnh để tuyết bám lại.’
‘Mừng là vậy. Tôi chưa bao giờ quá thích tuyết cả.’
‘Tại sao?’ Hermione tò mò hỏi, tạm thời quên đi nỗ lực hoàn thành mục đích của buổi gặp mặt.
Shadow nhìn về phía cô, đôi mắt xám lạnh lùng không chút cảm xúc. ‘Đó là thứ duy nhất lạnh lẽo hơn cả tôi.’
‘Ra thế,’ Hermione lầm bầm, không biết phải nói sao. Cô siết chặt lấy băng ghế mình đang ngồi lên, cố trấn tĩnh bản thân. Đây không phải lúc thảo luận về thời tiết. Họ gặp mặt với mục đích khác.
‘Starlight…’
‘Ừm?’
‘Nói tôi biết,’ Shadow nói, cuối cùng cũng quay lại đối thẳng mặt Hermione, ‘có thể cùng lúc vừa yêu và vừa căm ghét một người không?’
‘Ý bạn là gì?’ Hermione hỏi, bối rối.
‘Là… cô ấy, tôi không thể căm ghét bởi tôi yêu cô ấy, bởi cô ấy làm tôi yêu. Tôi muốn khiến cô ấy tổn thương, để cô ấy hiểu mình cần phải tránh xa tôi, nhưng làm vậy tôi lại càng làm đau chính mình hơn.’
Hermione thấy nước mắt chực trào ra. Cô ấy là ai? Người Shadow yêu là ai? Liệu cô ấy có quan trọng với Shadow đến nỗi anh phải tự hành hạ bản thân thế này không?
‘Nói cho cô ấy biết,’ cô thì thầm, nhớ lại cách Draco lạnh lùng gạt cô đi mới 2 ngày trước và cô đã tổn thương đến thế nào. Không, đó không phải trường hợp này… chuyện đó khác hoàn toàn với Draco… ‘Nói cô ấy nghe,’ cô lặp lại với giọng to hơn, cố lờ đi sự hiện diện liên tục của Draco trong tâm trí cô. ‘Nếu bạn không làm vậy cô ấy sẽ đi tìm người khác.’
‘Cô ấy đã có người khác rồi,’ anh nói thẳng. Đôi mắt anh xoáy vào Hermione khi nói điều đó, như thể tin rằng cô có câu trả lời tốt hơn cho câu hỏi của anh. ‘Nhưng tôi hiểu cô ấy cảm thấy thế nào rõ hơn cả bản thân cô ấy. Dù cô ấy nói với chính mình rằng mình yêu tên ngu ngốc kia, sâu thẳm trong lòng cô ấy biết mình sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc trọn vẹn với hắn.’
‘Vậy bạn nên nắm lấy cơ hội đó,’ Hermione nhẹ nhàng nói. Cô đặt tay mình lên tay Shadow. ‘Nói với cô ấy rằng bạn yêu cô ấy trước khi cô ấy hoàn toàn tự thuyết phục mình rằng tình cảm của cô dành cho bạn trai mãnh liệt hơn tình cảm dành cho bạn.’
Shadow siết tay tại dưới bàn tay Hermione. ‘Cô ấy không yêu tôi. Một người như cô ấy không bao giờ có thể cảm thấy điều gì ngoài thương hại tôi. Bạn… cô ấy… cả hai đều mù quáng bởi sự thương hại.’
Hermione rụt tay lại, đau nhói vì lời buộc tội của Shadow. Sao cô lại liên tưởng đến Draco mỗi khi Shadow nói điều tương tự như vậy? Họ thật giống nhau, chỉ trừ việc Shadow có thể mở lòng với cô.
‘Không đúng,’ cô cuối cùng cũng giận dữ nói. ‘Bạn có ý nghĩa với tôi nhiều hơn là bạn nghĩ đấy Shadow. Nhưng… nhưng bạn giống hệt anh ấy – người đàn ông tôi nhắc đến trong thư. Luôn luôn khắc nghiệt và lãnh đạm với tất cả mọi thứ xung quanh, không bao giờ tin rằng sẽ có người quan tâm đến mình…’

Hàm Shadow đanh lại. Anh dường như cũng bị xúc phạm bởi điều Hermione nói bởi anh cũng dịch ra xa và quay lưng lại với cô.
Sự im lặng bao trùm lấy họ, sự im lặng ngột ngạt chỉ càng thêm khó chịu bởi cơn mưa tuyết dày đổ xuống người họ. Cuối cùng, khi Hermione không thể chịu đựng sự căng thẳng lâu hơn được nữa, Shadow lên tiếng.
‘Nếu bạn quan tâm đến tôi nhiều như bạn nói,’ anh nói, lưng vẫn quay về phía Hermione, ‘cởi áo choàng ra.’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Draco chắc chắn cô sẽ nói không. Anh đã biết trước điều đó, biết trước cô sẽ rút lại lời đề nghị của chính mình. Anh không bao giờ hiểu tai sao Hermione có thể được phân loại vào Gryffindor, với sự tự tin và lòng can đảm cô thiếu khi không đương đầu với những pháp sư hắc ám.
Nhưng dù tự tin với giả thuyết của mình, anh vẫn thầm hi vọng – không, mong ước cháy bỏng – rằng cô sẽ đồng ý. Nếu cô có thể vượt qua nỗi sợ để mất Shadow… nếu cô có thể làm vậy chỉ để chứng minh rằng cô quan tâm…
‘Tốt thôi.’
Draco cứng người. ‘Tốt thôi?’ anh chầm chậm nhắc lại.
‘Tôi sẽ làm,’ cô khẽ nói. ‘Nếu điều đó làm bạn tin tưởng, tôi sẽ làm.’
Trong lòng Draco quặn lại đau đớn trước câu nói của cô. Tại sao? Tại sao cô lại ngoan ngoãn một cách ngốc nghếch đến vậy? Anh muốn quay phắt lại và giũ khả năng phán đoán vào trong óc cô. Logic và lí lẽ yêu dấu của cô bay đâu cả cả rồi?
Hermione Granger thực sự sẽ không mù quáng yêu quý và tin tưởng anh. Starlight và Hermione là một sao?
Tất nhiên là thế rồi, anh tức tối nghĩ. Chẳng phải hôm trước Hermione đã đòi anh phải tin tưởng cô và rằng cô quan tâm đến hạnh phúc của anh sao? Cả hai y hệt nhau đến từng đặc điểm; họ nhất định là một.
‘Sau đó bạn có định tiết lộ mình là ai không?’
Draco không trả lời câu hỏi của cô. Anh có định lộ mình cho cô không? Anh thậm chí cũng không biết.
Giờ cơn mưa tuyết đã biến thành mưa. Mọi vật quanh Draco đều xám xịt, ẩm ướt
và lạnh lẽo. Anh rùng mình. Không khí dường như phản ánh sự rối loạn sôi sục trong anh.
Đột nhiên Draco thấy sức nặng của Starlight ở đầu ghế bên kia được nhấc lên khi cô đứng dậy; vài giây sau, đôi tay cô xuất hiện trong thinh không trước mặt anh, ngón tay siết lại quanh chất liệu vô hình của chiếc Áo khoác Tàng hình che chắn cô khỏi Draco.
Tức thì Draco tràn ngập hối hận. Anh không thể phủ nhận mình không yêu cô được nữa, dù cô là Starlight hay Hermione. Nhưng nếu đó là sự thật, anh có quyền ép cô hành động trái với ý muốn của mình không? Sự tội lỗi trào lên trong anh. Không thể ngăn mình được nữa, anh vội vã đứng dậy và nói, ‘Không, đừng –‘
Nhưng đã quá muộn. Starlight đã buông chiếc áo choàng xuống. Nó rơi khỏi người cô không mấy duyên dáng, đáp xuống thành đống trên nền đất đầy tuyết tan, lập tức để lộ dáng người nó đã giấu kĩ suốt bao lâu nay.
Không thể quay lại nữa rồi. Sâu thẳm bên trong Draco đã biết trước điều đó, nhưng sự nghi ngờ của anh vừa mới được xác nhận, máu anh đông lại trước cảnh tượng Hermione Granger đứng đó thay vì Starlight.
‘Tôi là –‘

‘Hermione,’ Draco nói nốt. Cái tên thật lạ lẫm trên đôi môi tê dại của anh. ‘Hermione Granger. Bạn là Hermione Granger.’
‘Bạn biết tôi sao?’ cô thì thầm, nhìn chăm chăm vào Draco dưới mái tóc ướt. Cô kinh hoàng.
‘Tôi đã dõi theo bạn…’
Đôi mắt cô mở lớn. ‘Ý bạn là…?’
‘Tôi không thể nói là mình ngạc nhiên,’ anh đáp, tránh câu hỏi của cô. ‘Hermione (anh không thể dừng gọi tên cô khi đã vượt qua trở ngại lần đầu tiên dùng nó), ‘bạn làm gì ở đây?’
‘Tôi –‘
‘Ron Weasley thì sao? Anh ta là người bạn yêu đúng không?’ Draco hỏi, giọng run run vì cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ dâng lên trong anh chỉ bởi ý nghĩ về Ron. ‘Sao bạn còn ở đây với tôi khi anh ta rõ ràng đã nói không muốn bạn gặp tôi nữa?’
Đôi mắt cô thoáng hiện vẻ thách thức. ‘Anh ấy không có quyền quyết định tôi sẽ ở cùng ai.’
‘Bạn thật cứng đầu,’ Draco thờ ơ nhận xét. Nhưng bên trong anh đang cháy bỏng… cháy bỏng với khao khát được nói cho cô… được giải thích…
‘Xin bạn,’ Hermione đột nhiên thốt lên, vươn tay nắm lấy áo Draco, ‘xin bạn, Shadow, tháo mặt nạ ra đi. Bạn là ai?’
Ngón tay Draco vô thức nắm lấy tay cầm đũa phép. Chỉ một câu thần chú đơn giản thôi, anh có thể làm được. Anh có thể bỏ cái mặt nạ đáng ghét này xuống. Cô ấy sẽ nhìn thấy những vết sẹo của anh và… và chuyện sẽ kết thúc.
Hi vọng nhỏ nhoi Draco dám nuôi dưỡng trong khoảnh khắc ngắn ngủi tuyệt vọng ấy vỡ vụn. Sao anh có thể tự thuyết phục rằng mình xứng đáng có một kết cục hạnh phúc chứ? Không, anh không xứng đáng. Chỉ thế thôi. Anh thả lỏng cái ghì chặt ở đũa phép và để tay buông xuống.
‘Shadow?’
Và đội nhiên mọi thứ xung quanh Draco biến mất. Anh không còn cảm thấy cơn gió làm tê tái da thịt anh, không còn nghe thấy âm thanh chói tai của cơn mưa rơi xuống mặt đất… tất cả những gì anh có thể thấy là Hermione – Starlight – đứng đó
trước mặt anh, năn nỉ anh trả lời cô.
Bất lực để cảm xúc điều khiển lí trí, Draco thấy bàn tay mình tự động với ra nắm lấy cổ tay Hermione và kéo cô lại gần anh. Dù đang run rẩy đến không kiểm soát được, anh vẫn cảm nhận được trái tim đập yếu ớt nhưng rất nhanh của cô qua lớp áo chùng ướt nhẹp của cả anh và cô – hay có lẽ đó là nhịp đập của chính trái tim anh?
Không, anh điên cuồng nghĩ, giờ đó không phải là vấn đề. Điều quan trọng lúc này là Hermione đã ở đây với anh bất chấp sự suy xét của cô. Choáng váng bởi sự vui mừng của phát hiện ấy, Draco không thể kiềm chế bản thân bằng lí lẽ được nữa. Phản kháng cũng không ích gì; anh đã từ bỏ suy nghĩ và đầu hàng ham muốn rồi.
Anh đã vượt qua ranh giới cuối cùng. Giờ chỉ còn duy nhất một điều anh phải làm.
Dịu dàng, anh nâng bàn tay run rẩy lên cằm cô và nghiêng đầu cô về phía sau. Anh có thể thấy sự van xin âm thầm trong mắt cô bảo anh dừng lại, nhưng bây giờ điều đó là không thể. Không nghĩ ngợi, thậm chí không cân nhắc ảnh hưởng của hành động này, anh xóa bỏ khoảng cách còn lại giữa họ và đặt môi mình lên môi cô.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Môi anh thật lạnh. Không, đó là một câu nói giảm; môi anh như băng đá trên môi cô.
Nhưng cùng lúc ấy, dường như ngọn lửa lâu nay vẫn âm ỉ trong cô cháy bùng lên.
Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy; như thể cô đang rơi, rơi vào bất tận; chìm trong tiếng đập của chính trái tim mình, với chỉ sự hiện diện của Shadow để bám víu vào. Cô không quan tâm đến việc mình đang ướt nhẹp. Tất cả những gì cô muốn là Shadow sẽ mãi mãi ôm cô như thế này.
Nụ hôn không giống với bất cứ điều gì cô từng trải nghiệm. Nó liều lĩnh và thận trọng, thô bạo và dịu dàng, say đắm và ngọt ngào – tất cả cùng lúc. Vị mằn mặn mà cô đoán là nước mắt của anh hòa lẫn với những giọt nước mưa vương vấn trên môi họ, để lại một vị chua xót trong miệng cô; nhưng cô vẫn ham muốn nhiều hơn.
Dù đấu tranh phải dứt ra, cô không đủ ý chí để làm điều đó, thay vì vậy, cô cuối cùng lại vùi sâu hơn vào nụ hôn.
Khi họ cuối cùng cũng rời nhau ra, Hermione thấy má mình cũng có vệt nước mưa và nước mắt. Khi sự mơ hồ trong đầu cô bắt đầu tan đi, cô vẫn níu lấy Shadow, nức nở vào vạt áo chùng anh chẳng vì lí do cụ thể gì.

Cuối cùng, cô run rẩy hỏi, ‘Anh là ai?’ Hơi nhích người ra, cô chạm vào mặt nạ anh, rồi lướt ngón tay xuống nửa dưới khuôn mặt lộ ra của anh. ‘Sao anh không nói với em?’
Shadow quay đầu qua một bên để bàn tay Hermione buông xuống. ‘Đừng chạm vào anh,’ anh nói giọng nghèn nghẹt. ‘Đừng…’
Hermione rụt tay lại ép vào ngực mình, nơi đau đớn như thể có người vừa thọc một nhát dao qua. ‘Tại sao?’ cô hỏi, nước mắt lại trào lên. ‘Sao anh không tin rằng em sẽ không biến mất như mọi thứ khác trong cuộc đời anh?’
Shadow liếc nhìn cô, và cô lập tức thấy con dao trong tim mình xoáy lại. Cô chưa bao giờ thấy nét mặt nào đau đớn đến thế. Trong đôi mắt anh hiện hữu sự đau buồn của cả thế gian, và cô không thể thôi cảm thấy dường như nó đang hướng thẳng về mình.
‘Shadow…’ cô yếu ớt nói.
Anh quay đi. ‘Anh không thể nói cho em lúc này được,’ anh đáp, giọng nói đột nhiên lại thờ ơ trở lại.
Trước khi Hermione kịp mở miệng phản kháng, anh bỏ đi. Như để đảm bảo rằng cô không thể gọi với theo mình, anh Độn thổ ngay sau vài bước chân.
Hermione đổ sụp xuống nền đất cạnh chiếc Áo khoác Tàng hình. ‘Mình đã làm gì để nhận lấy điều này?’ cô lầm bầm vào đôi tay đã lấm bùn. ‘Sao chuyện này lại xảy ra với mình?!’
Anh ấy đã hôn cô. Shadow. Cô là người anh đã nhắc đến đầy tôn trọng sao?
Không, không thể thế được. Nhưng anh nói mình đã dõi theo cô. Anh đã biết trước rồi sao? Sao anh lại giữ bí mật nếu đã biết? Và sao anh lại hôn cô?
Bất chấp những câu hỏi tràn ngập trong đầu Hermione, cô không thể giũ bỏ hình ảnh của đôi mắt anh… đôi mắt đong đầy sự đau buồn vô tận… giống hệt đôi mắt của Draco.
Draco.
‘Draco,’ Hermione thì thầm qua hàm răng lập cập, thử cái tên phát ra trên đầu lưỡi cô. ‘Draco…’
Anh là người tâm trí cô tìm đến bất kể Shadow và Ron hay bất cứ người nào khác trên đời. Trên tất cả, cô muốn được Draco tha thứ. Cô sẽ làm tất cả, kể cả quỳ xuống cầu xin. Anh đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau trong suốt cuộc đời mình, và cô thà chết còn hơn khiến anh phải đau đớn thêm.
‘Em xin lỗi, Draco,’ cô nức nở, gập người vùi mặt trong cánh tay. ‘Tha thứ cho em…’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Anh ghét cô vì khiến anh thấy khao khát đến vậy. Cách cô ôm lấy anh như thể anh là người duy nhất cô có trên đời; cách cô phản ứng với sự yêu thương không hề suy suyển bất chấp những điều anh đã nói với cô. Anh ghét tất cả những điều ấy.
‘Mình ghét cô ta. Mình ghét cô ta. Mình ghét cô ta.’ Anh ghì lấy đầu mình. ‘Mình ghét cô ta. Mình…’
Anh không thể nói được nữa. Sự thật là anh yêu cô. Anh yêu cô nhiều đến nỗi thấy đau đớn vì tiếp tục yêu cô, nhiều đến nỗi anh đã ép mình phải ghét cô chỉ để anh có thể thở được mỗi lần cô mỉm cười với anh. Hoặc anh làm vậy đơn giản chỉ vì nỗi sợ đánh mất khả năng che giấu cảm xúc anh đã thành thạo hằng năm trời, bởi khi liên quan đến cô, anh không thể lãnh đạm được nữa.
Hermione…
Liệu anh có đủ dũng cảm để hé lộ bản thân? Liệu anh có thể sẵn lòng mang những vết sẹo gớm ghiếc đã đày đọa anh vào kiếp sống của sự hèn nhát và căm hờn?
Không, anh không nghĩ vậy.
Với Shadow, anh có thể trốn tránh. Anh có thể hôn cô và bỏ đi và vẫn có thể trốn thoát hậu quả của hành động của mình trong bản thể thật của mình.
‘Anh xin lỗi, Hermione,’ anh lẩm bẩm, nhớ lại dáng hình cô, cảm giác khi chạm vào cô, và thậm chí cả hương vị khi nếm trải cô khi anh gọi tên cô. ‘Tha thứ cho anh…’
T/N: Cảnh SE đã hiện ngay trước mắt rồi, hu hu...!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui