T/N: Úi giời, có skinship chủ động kìa. Tất cả các Độc dược đều dịch theo bác Lý Lan(người dịch 7 quyển Harry Potter sang tiếng Việt)
Chương 23: Thiên tài giấu mặt
Tâm trí Hermione quay vòng vòng lúc cô rời khỏi Sảnh Huấn Luyện chiều hôm đó.
Cô đã hỏi về phản ứng của Draco với Lời nguyền Tra tấn nhưng cũng không mong anh ta sẽ tiết lộ nhiều đến vậy. Tất nhiên cô không buồn vì anh kể với cô; từ rất lâu rồi cô đã muốn biết điều ấy; nhưng cô thấy tội lỗi vì nghe anh nói, như thể cô đã cướp đi thứ anh trân trọng bằng cách thúc giục anh tiết lộ nó ình.
‘Tạm biệt Marilla,’ Hermione nói, vẫy tay chào tạm biệt với phù thủy làm hướng dẫn hôm nay khi cô đẩy cánh cửa gỗ sồi hé mở.
‘Ngày tốt lành Hermione,’ bà tươi cười đáp.
Sảnh ngoài vắng tanh. Cũng không quá ngạc nhiên vì chẳng có sở nào tọa lạc trên tầng cao nhất của Bộ. Hermione đi thang máy xuống sảnh tầng trệt của Bộ, nơi cô bước vào một trong vô số lò sưởi để trở về Hang Sóc.
Hôm nay đều là ngày nghỉ của Ginny, Harry và Ron, họ đang nằm dài trên ghế sofa phòng khách khi Hermione bước ra khỏi lò sưởi của Hang Sóc. Cô thoáng mỉm cười với họ. Dù rất muốn ngồi xuống và chuyện trò một chút nhưng việc Ron cũng đang ở đó làm cô quyết định làm điều ngược lại.
‘Không nhanh thế đâu Hermione!’ Ginny nói, vồ lấy cánh tay của Hermione khi cô định lướt qua ba người. ‘Chị chạy đi đâu thế?’
‘Đi tắm,’ Hermione hấp tấp trả lời, gỡ tay ra khỏi cái ghì của Ginny. ‘Chị vừa về từ khóa huấn luyện…’
‘Kể cho bọn em nghe đi,’ Ginny nói thẳng. Cô dịch vào gần Harry để lấy chỗ cho Hermione. ‘Đừng lo, bọn em sẽ không nói gì nếu chị bốc mùi đâu.’
‘Chị không biết đây có phải ý hay không,’ Hermione nói, lo lắng liếc về phía Ron.
Harry nhìn Ron. ‘Ron, hai người phải giải quyết chuyện này đi…’
Hermione nhanh chóng lắc đầu. ‘Mình đi tắm bây giờ đây,’ cô nói, và trước khi ai kịp ngăn lại, cô rời phòng.
Hermione lên cầu thang, làm mọi cách để quên đi khung cảnh dưới lầu. Cô nghĩ về điều Draco nói với cô và rùng mình. Cô biết anh đã vướng phải vài lời nguyền bất hợp pháp và không muốn kể về chúng, nhưng cô không bao giờ ngờ đến quá khứ của chúng lại tàn khốc đến vậy. Cô muốn thể hiện lòng thương xót với anh, nhưng rồi nhớ đến lời cảnh báo của Shadow về việc không được thương hại người trong tình cảnh của Draco, cô kiềm lại.
Hermione cố nghĩ về chủ nhật tới khi được gặp lại Shadow, nhưng cô ngạc nhiên vì ý nghĩ đó không làm cô hứng thú quá vài giây. Sự tập trung của cô cứ trôi về Draco. Cô tự hỏi căn hộ của anh trông thế nào. Rộng và trống rỗng hay nhỏ và lộn xộn? Anh ta có quá nhiều khía cạnh mà Hermione không biết mặt nào sẽ phản ánh trong lối sống của anh.
Cô nhận ra khi bước đến bậc trên cùng của cầu thang. Lần đầu tiên Hermione không thể quyết định cô mong ngóng cái gì hơn: cuộc gặp gỡ với Shadow hay cuộc gặp mặt với Draco.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Hermione dùng bột Floo đến nhà Draco đúng 3 giờ chiều ngày hôm sau.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô khi bước ra khỏi lò sưởi của anh là cô hẳn đã vô tình đến nhầm nhà rồi. Căn phòng cô bước vào tối om, không đèn hay nến được thắp lên, nguồn ánh sáng duy nhất hắt ra từ bầu trời qua khung cửa đầy bụi.
Ngập ngừng, Hermione mò mẫm trong bóng tối. Cô thét lên khi bàn tay mình chạm phải một bàn tay khác.
‘Cô đang làm gì thế?’ một giọng nói thích thú vang lên trong bóng đêm.
Đột nhiên một hàng nến trên mặt lò sưởi sau lưng Hermione bùng cháy, tỏa sáng xung quanh khiến Hermione nhìn thấy bàn tay của người cô vô tình nắm phải. Đó tất nhiên là Draco.
‘Tôi không nghĩ cô lại đến sớm thế,’ anh nói.
‘Ý anh là gì?’ Hermione ngạc nhiên hỏi. ‘Tôi đến đúng giờ mà.’
‘Chính thế đấy,’ anh thẳng tưng nói.
Anh để Hermione suy đoán câu trả lời của mình và chậm rãi đi đến chiếc sofa nhếch nhác bị lún xuống bởi đống quần áo, chai rỗng rượu đế lửa và những cuốn sách.
‘Nhà tôi không gọn gàng cho lắm,’ anh phân trần.
‘Tôi không bao giờ đoán ra được đấy,’ Hermione lầm bầm, lịch sự đến chỗ sofa. Cô cẩn thận cầm một cái gối rách lên rồi tỉ mẩn quan sát nó. ‘Và anh nói Hang Sóc là một –‘
‘Coi chừng đấy,’ Draco cảnh cáo, dẹp một chỗ trên ghế và ngồi sụp xuống. Anh quắc mắt nhìn Hermione. ‘Cô đang ở trong nhà tôi, vì vậy phải tuân theo luật của tôi. Luật thứ nhất: không được phép nhắc đến con khỉ đó và bất cứ thứ gì thuộc về hắn trước mặt tôi.’
‘Tôi đang ở đây này,’ Hermione chỉ ra.
Draco nhìn chằm chằm vào cô.
‘Ý tôi là,’ cô lắp bắp, nhận ra những điều Draco vừa nói. ‘Tôi không thuộc về anh ấy. Tôi chỉ muốn nói là… ừm, anh không thể mong Ron bị hoàn toàn quên lãng nếu tôi ở đây được.’
‘Không,’ anh nhàn nhạt đáp, ‘nhưng sẽ tốt hơn nếu ít ra cô thử cố gắng… bắt đầu từ bây giờ.’
Hermione lờ anh ta và buông cái gối cô vừa xem xét xuống. ‘Chúng ta sẽ thảo luận về vụ án… ở đây à?’ cô lo lắng hỏi.
‘Nếu cô muốn,’ anh nói với một cái nhún vai uể oải. Anh nhặt một cái chai nứt lên, chăm chú soi xét nó một lúc rồi nhướn bên mày nhìn Hermione. ‘ Tôi thấy vẻ mặt chán ghét của cô đã nói lên tất cả rồi.’
‘Tôi có chán ghét đâu,’ Hermione vội vàng nói. Cô thấy có chút xấu hổ vì đã tỏ ra khinh thường cảnh tượng xung quanh. ‘Tôi chỉ… nó hơi bừa bộn, thế thôi…’
‘Tôi biết,’ Draco nói, đứng dậy, ‘và đó là lí do tại sao chúng ta sẽ không làm bất cứ việc gì ở đây. Theo tôi vào bếp.’
Hermione làm theo. Khi họ vào căn phòng nhỏ hơn cũng bừa bộn không kém, cô vừa vui vừa buồn khi thấy qua cánh cửa đang mở một con gia tinh bé tẹo, ăn mặc rách rưới vội vã đi lên từ cầu thang dẫn xuống dưới lầu.
‘Thưa Chủ Nhân!’ nó ré lên ngay khi loạng choạng vào đến bếp, rõ ràng không để ý sự hiện diện của người thứ hai. ‘Thưa Chủ Nhân, độc dược kia cần thêm phụ tử ạ…’
‘Vậy đi thêm vào một nhúm nữa đi Lydig,’ Draco gắt gỏng không thèm nhìn con gia tinh.
‘Nhưng – nhưng Chủ Nhân bảo Lydig không bao giờ được động vào các độc dược của ngài – Lydig không muốn không vâng lời –‘
‘Ngươi còn vô dụng hơn ta nghĩ,’ Draco cằn nhằn. ‘Ở yên đây,’ anh nói thêm với Hermione qua vai, người đang há hốc mồm nhìn anh khi anh xô con gia tinh sang một bên và biến mất dưới những bậc thang.
Con gia tinh Draco vừa gọi là Lydig, xém tí nữa ngã ngửa vì lực đẩy của Draco nhưng đã tự đứng thẳng dậy chỉ trong vòng một phần giây.
Hermione không nói được lời nào. Sao Draco có thể cư xử với sinh vật tội nghiệp này độc ác đến vậy? Cô nghĩ anh ta sẽ dửng dưng với hoàn cảnh của những sinh vậy ‘thấp kém hơn’, như gia tinh, theo Sở Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Phép thuật, nhưng vô cớ sỉ nhục và ngược đãi Lydig ư? Quá sức kinh khủng.
‘Xin chào,’ Hermione nhẹ nhàng nói với Lydig, nó đang rửa từng cái đĩa bẩn bằng động tác đung đưa với bàn tay có những ngón dài
Con gia tinh giật mình ré lên. ‘Cô là ai?’ nó lo lắng hỏi khi đã trấn tĩnh lại.
‘Tôi là Hermione,’ Hermione mỉm cười nói. ‘Tôi là… đồng nghiệp của Draco.’
Ngay lập tức, Lydig quỳ xuống sàn dưới chân Hermione. ‘Lydig hết sức xin lỗi vì đã bất lịch sự với một người bạn của Chủ Nhân Malfoy!’
‘Ồ, không đâu, bạn đâu có bất lịch sự chút nào!’ Hermione đáp, kinh ngạc bởi thái độ khúm núm của Lydig. Cô cúi xuống và cố giúp con gia tinh đứng lên, nhưng nó từ chối.
‘Lydig, ngươi đang làm gì vậy?’
Cả Hermione và Lydig đều nhìn lên khi nghe giọng Draco. Anh đã trở lên từ tầng hầm và giờ tỏ vẻ hết sức bực mình khi gọi con gia tinh.
Lydig bò đến bên chân và cúi đầu trước Draco. ‘Nếu Chủ Nhân và quý cô bạn ngài cần đồ uống gì, Lydig vui lòng được phục vụ.’
‘Không, cứ biến đi,’ Draco nói, hờ hững phẩy tay.
Với mệnh lệnh đó, Lydig biến mất với một tiếng tách rõ to.
‘Malfoy!’ Hermione hét to giận dữ. Cô chống tay lên hông trừng mắt nhìn anh. ‘Sao anh có thể đối xử với Lydig như vậy?’
‘Tôi không hiểu cô đang nói gì,’ Draco thờ ơ nói. Anh gõ đầu đũa phép lên quầy bếp hai lần và một khay sandwich cùng rượu xuất hiện. Anh cầm đặt lên bàn.
‘Anh thật tồi tệ, trách mắng Lydig bởi nó không làm theo một trong những mệnh lệnh trước đó của anh,’ Hermione nói, tức tối cực điểm.
‘Sao cô không bỏ cuộc cái SPEW vớ vẩn đó đi Granger?’ Draco đều đều đáp, ngồi xuống bàn và ra hiệu Hermione làm theo.
Hermione chần chừ ngồi xuống. ‘Bởi vì,’ cô nói, khoanh tay lại từ chối cốc rượu vang Draco mời, ‘gần mười năm sau, gia tinh vẫn không được nhận sự tôn trọng và sự đối đãi mà chúng đáng được hưởng. Nếu tôi không cố khiến chúng thay đổi thì ai làm?’
Draco đột ngột ngẩng phắt lên. ‘Cô vừa nói gì cơ?’
Hermione nhíu mày bối rối, nhưng trước khi cô kịp trả lời, Draco chớp mắt, và tia vỡ lẽ Hermione nhìn thấy trong mắt anh biến mất.
‘Bỏ đi,’ anh dứt khoát nói, nhấp một ngụm từ cốc rượu. Anh nhăn mặt lẩm bẩm.
‘Quá ngọt.’
‘Dù sao thì,’ Hermione tiếp tục, quyết định bỏ qua hành động kì lạ của Draco, ‘tôi mang biên bản đến đây.’
Cô nhấc bó giấy da trên sàn lên và thả xuống bàn. Draco nhăn trán trước chiều cao của chồng giấy.
‘Sẽ mất một lúc đúng không?’
‘Đó là lí do tại sao tôi đến nhờ anh giúp kiểm tra chúng đây,’ Hermione hoạt bát nói.
Cô lấy tờ giấy da trên cùng. ‘Đọc đi Malfoy. Nếu thấy có ai khả nghi, bỏ nó sang một bên để chúng ta có thể xem xét thêm sau.’
Lướt qua đống biên bản bắt giữ người sói vài tháng qua là một công việc tẻ ngắt.
Vài lần Hermione thấy mình tự hỏi liệu tên của người đàn ông họ đang tìm kiếm thậm chí có ở trên này không… có lẽ Đội Bắt giữ Người sói đã quên viết hồ sơ về hắn ta… và rồi còn khả năng nghi phạm của họ có khi còn chẳng phải là người sói, rằng giả thuyết của Hermione không chính xác…
Chồng giấy đối tượng tình nghi cao dần. Cuối cùng, khi Hermione mò mẫm với tay lấy một báo cáo nữa, cô vui mừng thấy không còn bản nào.
‘Cuối cùng cũng xong,’ cô lầm bầm, ngồi xuống chớp mắt mệt mỏi. ‘Anh xong chưa Malfoy?’
‘Rồi đây,’ anh đáp, ném biên bản vừa đọc sang một bên. ‘Chúng ta có bao nhiêu?’ anh thêm, ra hiệu về chồng đối tượng tình nghi.
Hermione nhặt đống giấy lên và nhanh chóng lật qua chúng. ‘Không quá nhiều,’ cô nói, nhẹ nhõm, đưa gần một nửa số đó cho Draco. ‘Có lẽ 15 hoặc 20.’
Im lặng lại trùm lên khi họ trở về xem xét các biên bản. Một lúc sau, Hermione thấy chi tiết về vụ người sói tấn công một một người sói trẻ chưa bị bắt giữ tóc nâu đeo kính. Cô phấn khích đẩy những tờ giấy da ra chỗ khác. Cô lờ mờ nhớ lại đã từng đọc bản báo cáo này trước buổi gặp mặt đầu tiên với Shadow.
‘Malfoy, có thể là cái này,’ cô vội vàng nói. ‘Trong này ghi vụ tấn công xảy ra 15 ngày trước ở Bristol. Greyback làm.’
Hermione thấy Draco cứng người lại trước cái tên Greyback. Cô có thể hiểu tại sao; mới vài năm trước hai người đó vẫn còn là bạn đồng hành.
‘Có thể lắm,’ anh nói, đặt hồ sơ cuối cùng trong nửa của mình xuống. ‘Không có gì ở đây trùng khớp với miêu tả nhận dạng của nghi phạm cả.’
Anh chìa tay và Hermione đưa bản báo cáo cho anh. Anh nhanh chóng lướt qua nó rồi nói, ‘Chắc chắn là đây rồi. Nghe này: “… ngôi nhà, anh ta mặc một cái áo xám vá víu và quần bò bạc màu. Nạn nhân có chiều cao trung bình, gầy nhẳng, tóc nâu bờm xờm…’ Chính xác là những gì Anna miêu tả hắn.’
‘Những vết sẹo thì sao?’ Hermione lo lắng hỏi. Cô đã quên kiểm tra chúng. ‘Có nhắc đến vết sẹo nào trong bản tóm tắt không?’
Draco lắc đầu. ‘Có lẽ hắn ta có những vết sẹo đó từ vụ tấn công. Đây chỉ là mô tả mẹ hắn cung cấp thôi.’
‘Đúng,’ Hermione lầm bầm. Cô cắn môi nghĩ ngợi. ‘Anh có nghĩ chúng ta nên theo giả thuyết này không? Bởi ý tôi là, hiện giờ chúng ta chỉ toàn suy đoán…
‘Đó là tất cả những gì chúng ta có đúng chứ?’ Draco nói, nhướn một bên lông mày.
‘Trừ khi cô có điều gì chưa nói tôi biết Granger.’
‘Tôi không có,’ Hermione hấp tấp đáp. ‘Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu?’
‘Thường thì Đội Bắt giữ Người sói sẽ giải quyết mấy vụ bắt bớ này,’ Draco nói, ‘nhưng tôi mong họ sẽ cho ta mượn một hoặc hai thành viên trong đội đi theo nếu chúng ta có thể thuyết phục họ cho ta giải quyết vụ này.’
‘Anh có nghĩ sẽ an toàn nếu chúng ta theo dấu một người sói không?’ Hermione bồn chồn hỏi. ‘Ý tôi là, tôi được dạy đối phó với pháp sư hắc ám, không phải sinh vật hắc ám…’
‘Cô không học được gì từ những năm ở cùng Lupin sao?’ Draco hoài nghi hỏi.
‘Lupin chưa bao giờ nói về bài học người sói cho đến khi Snape đến tiết lộ bí mật của ông,’ Hermione thô lỗ đáp. ‘Và khi Snape dạy thay, ông ấy quá bận chế nhạo Harry và tôi để truyền đạt những thứ cần thiết.’
Draco cười to. ‘Dù sao thì chúng ta cũng sẽ theo dấu tên người sói đó. Tôi sẽ không để tên khốn nào nẫng tay trên vụ án của tôi khi đã tiến xa được đến chừng này đâu.’
‘Vụ án của chúng ta,’ Hermione chỉnh lại. ‘Và tôi nghĩ là anh đúng. Nhưng chúng ta vẫn phải để Đội Bắt giữ Người sói và Giám đốc của chúng ta biết.’
‘Đương nhiên rồi,’ Draco nhạo báng đáp. ‘Bởi ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô một lần làm điều gì đó mà không được cho phép chứ?’
‘Tôi không muốn bị sa thải vì lén lút sau lưng sếp,’ Hermione thản nhiên nói. Cô dừng lại. ‘Vậy thế là xong hả?’
‘Chờ đã,’ Draco đột ngột nói. ‘Chúng ta thậm chí còn chưa biết tên người sói có phải thủ phạm thật sự không. Nếu cô nhớ điều tôi đã đã đề cập khi ở quán Con Rồng Đỏ…’
‘Tôi biết,’ Hermione đáp nhanh. ‘Mà tên hắn ta là gì?’
‘Cái đó có gì quan trọng?’ Draco bực mình lầm bầm. Nhưng anh vẫn kiểm tra danh sách. ‘Noah Lawley.’
‘Được rồi,’ Hermione nói, ghi nhớ cái tên trong đầu. ‘Vậy chúng ta sẽ làm gì nếu tìm thấy hắn? Hắn sẽ không đi với chúng ta nếu ta bảo mình đến từ Bộ đâu, Malfoy. Anh biết chính sách về người sói nghiêm ngặt thế nào rồi đấy.’
‘Vậy thì đừng nói với hắn ta,’ Draco hiển nhiên đáp.
Hermione thở dài. ‘Tôi ước chúng ta có gì đó tốt hơn để đề nghị anh ta hơn là gia nhập với Greyback… Tôi chắc giờ anh ta phải khốn khổ lắm, bị cắn như vậy…’ cô buồn bã nói, lần tay theo những vân gỗ trên mặt bàn.
Cô nhìn lên Draco. Đôi mắt anh tối lại và anh nhìn như thể đang cân nhắc dữ dội điều gì.
‘Malfoy?’ cô cẩn thận gọi. ‘Anh đang nghĩ gì thế?’
Để đáp lại, Draco bật dậy. Bàn tay siết chặt cạnh bàn, anh nhoài người về trước và nhìn thẳng vào mắt Hermione.
‘Tôi có một bí mật,’ anh rít lên. Đôi mắt đảo hết phía này đến phía kia. Hermione bắt đầu băn khoăn xem mình có nên gọi Thầy thuốc không. ‘Cô phải hứa sẽ không kể với bất cứ một linh hồn nào.’
‘Malfoy, nếu là về những vết sẹo của anh –‘
‘Không,’ anh nói cụt lủn. ‘Nó… cô có thề sẽ không nói một từ nào không Granger? Nhất là với –‘
‘Tôi sẽ không kể cho Harry hay Ron,’ Hermione sốt ruột đáp. Cô hết sức tò mò về thái độ bí ẩn của Draco. ‘Đó là gì vậy?’
Draco nắm lấy cánh tay cô và kéo cô khỏi chỗ ngồi. ‘Xuống dưới lầu.’
Hermione theo sau anh băng qua căn bếp nhỏ đến cầu thang mà anh vừa mất hút trước đó.
‘Không một lời,’ anh đe dọa nhắc lại trước khi xuống hai bậc thang cùng một lúc.
Hermione thấy cảm giác lo lắng truyền đến cô lúc vội vã xuống cầu thang theo sau Draco. Thứ gì khiến Draco muốn giấu kín đến vậy? Có lẽ là cái gì bất hợp pháp chăng? Một lúc sau, Hermione nghĩ đến một khả năng điên rồ là Draco giấu một con rồng dưới tầng hầm, nhưng trước khi cô kịp xem xét ý kiến đó lâu hơn, Draco đã thầm thắp sáng căn phòng họ bước vào với một cái vẩy đũa phép và nỗi lo của Hermione bị cắt ngang bởi cảnh tượng kinh ngạc cô chưa từng nhìn thấy trước đây.
Độc dược. Hàng trăm loại ở trong những cái vạc kích cỡ khác nhau. Hermione nhận ra thứ thuốc đang sôi lục bục dưới chân cầu thang là Tình Dược bởi ánh bạc quen thuộc lấp lánh như xà cừ. Ngay bên cạnh là một vạc lớn hơn Si rô Ớt, thứ dịch màu xám đang bốc khói nghi ngút.
Hermione trố mắt trước cảnh tượng ấy. Những vạc Đa quả Dịch, Thuốc Giải Rượu, Dược Căm Ghét, Thuốc Tạo Khoái, Thuốc Mê Ngủ, Dược Đẹp Hóa, Dịch Cường Tráng, Thuốc Tăng Trí… hầu như tất cả độc dược có thể điều chế Hermione từng biết đến đều có ở đây. Có vẻ Draco đã phù phép mở rộng tầng hầm để có đủ chỗ cho tất cả những chiếc vạc kia, bởi Hermione chắc chắn tầm hầm nhà anh không rộng rãi đến mức này.
‘Ôi Chúa ơi,’ Hermione thì thầm khe khẽ, nắm chặt tay cầu thang nhìn xung quanh.
‘Malfoy, anh làm tất cả chỗ này ư?’
‘Không, con gia tinh làm,’ Draco chế nhạo đáp lại, nhưng Hermione vẫn có thể nhận ra sự tự hào ẩn trong giọng nói ấy. ‘Tất nhiên là tôi làm rồi Granger.’
‘Thật tuyệt vời.’ Hermione bước lên sàn nhà bê tông của tầng hầm và chậm rãi len lỏi giữa các vạc, ngó vào trong vài cái khi cô đi ngang qua. ‘Nhưng làm thế nào?
Phải mất đến –‘
‘Hàng năm trời, đúng vậy,’ Draco tự mãn nói nốt. ‘Độc dược là niềm đam mê Severus truyền cho tôi. Tôi lấy thời gian rảnh điều chế chúng dưới này.’
‘Nhưng anh làm gì với chúng?’ Hermione bối rối hỏi, nhìn vào cái vạc chứa đầy thứ thuốc màu tím lạ hoắc. ‘Điều chế tất cả chúng dưới này làm gì?’
‘Tôi thích vậy, Granger. Sao cô lại có nhiều sách đến độ lấp đầy cả một thư viện? Cô thích đọc chúng.’
‘Nhưng anh có thể bán chúng và kiếm đủ tiền để –’ Hermione khựng lại, quá xấu hổ để nói tiếp. Đưa ra vấn đề tài chính của Draco dường như hơi thiếu tế nhị.
‘Tôi có thể chứ,’ anh nhàn nhạt nói, ‘và thỉnh thoảng tôi cũng làm vậy, nhưng thường thì không.’
Hermione nhún vai. Cô đoán lòng tự tôn của Draco không cho phép anh bán những thứ dược này để kiếm thêm tiền. Theo một cách nào đó thì cô có thể hiểu tại sao. Cũng giống như cô tìm thấy một cuốn sách cổ hoặc hiếm có: cô không muốn bỏ nó đi bởi chúng cho cô cảm giác mãn nguyện.
Cô quay lại, định hỏi Draco độc dược trong vạc cạnh mình, nhưng anh đã đứng ngay sau lưng cô rồi. Cô há hốc miệng, không hề nghe tiếng anh lại gần.
‘Anh làm tôi giật mình,’ cô giải thích, lùi lại một chút để mình không quá gần Draco.
Cô thấy không thoải mái lắm khi anh cao lớn trùm lấy cô.
Anh đảo mắt. ‘Cô nên làm thủ thư; thính giác của cô sánh ngang với bà Pince đấy.’
‘Coi chừng đấy, anh không muốn có người nghĩ anh đang cố nịnh hót tôi chứ,’ Hermione cười to. ‘Đó là tất cả bí mật của anh?’ Cô bối rối không biết làm sao những độc dược này có thể giúp họ giải quyết vụ người sói.
Draco tỏ vẻ chần chừ trước khi nói, ‘Không. Còn thứ khác…’
‘Gì vậy?’ Hermione hỏi, cố che đậy sự phấn khích trong giọng nói. Cô thậm chí không thể hiểu còn gì đặc sắc hơn căn hầm độc dược của Draco.
‘Nó ở kia,’ anh nói, quay lại tiến về cuối phòng.
Hermione đi theo sau anh, tò mò nhìn quanh khi ngang qua hết cái vạc này đến cái vạc khác. Cô chưa bao giờ là người hứng thú với độc dược, nhưng cả cô cũng phải ngưỡng mộ bộ sưu tập của Draco.
‘Đây rồi,’ anh nói khẽ, đột ngột dừng lại làm Hermione đâm bổ vào anh từ phía sau.
‘Xin lỗi,’ cô nói, day day mũi và cố nhìn qua Draco để thấy thứ trước mặt anh.
‘Malfoy, anh dịch sang bên được không? Tôi không thấy gì hết.’
Draco quay lại và nói, ‘Chờ đã.’ Rồi, trong sự kinh ngạc của Hermione, anh lấy tay che mắt cô lại.
‘Anh làm gì thế?’ Cô bồn chồn hỏi, cảm thấy Draco đã di chuyển ra sau mình trong khi vẫn giữ tay che mắt cô. Da anh mát rượi mềm mại – không giống bàn tay ấm áp chai sạn của Ron.
‘Tiến lên vài bước,’ anh nói vào tai cô.
Cô làm theo.
‘Giờ nhìn đi.’
Anh nhấc tay lên và Hermione nhìn xuống một cái vạc to đầy chất màu xám xanh đặc quánh. Cô nhíu mày. Một độc dược khác. Hơi thất vọng, cô quay sang Draco hỏi, ‘Đây là gì vậy?’
Ngọn lửa bập bùng dưới vạc hắt bóng lên nét mặt Draco, rọi sáng những vết sẹo và khiến khuôn mặt anh nguy hiểm hơn bình thường. Trong một phần giây, Hermione thoáng sợ hãi; rồi Draco bước sang một bên, phá hủy hiệu ứng ánh sáng kì quái ngọn lửa tạo ra.
‘Độc dược Bả Sói II.’
T/N: Nếu có gì thắc mắc về một số từ ngữ các bạn có thể hỏi mình hoặc lên hỏi anh Google nhé!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...