Chương 11: Ai có thể gọi tên khuôn mặt ấy?
Điều đầu tiên Draco chú ý khi đến hiện trường vụ sát hại Malkin là mọi thứ trông bình thường một cách khó chịu. Ngoài đám đông mua sắm Giáng Sinh cố nhìn ngó vào trong cửa hiệu và đống dây thừng chắc chắn ngăn không cho họ làm vậy, thì không có gì hỗn loạn – không cửa sổ vỡ, không cửa mất bản lề, không chậu hoa đổ.
‘Xin lỗi,’ Draco nói nhỏ khi anh vô tình đụng trúng bà phù thủy già mang cái túi to bất bình thường. Bà ta cằn nhằn vài tiếng không rõ với Draco, nhưng anh lờ đi và tiếp tục xuyên qua đám đông.
Cuối cùng cũng đến nơi chăng dây thừng, Draco bước qua nó và tiến vào cửa hiệu, thận trọng quét mắt nhìn xung quanh. Vừa đi anh vừa mơ hồ tự hỏi liệu Starlight có ở hiện trường này không; tuy nhiên suy nghĩ đó lập tức bị dẹp đi khi anh nhớ cô đã nói mình thích ở trong văn phòng hơn đến một hiện trường thực sự…
Tiếng ồn ào lập tức lắng xuống khi Draco bước vào bên trong. Anh thấy các Thần Sáng và Pháp sư Thủ tiêu đang túm tụm với nhau gần cửa sau của tiệm, anh nặng nề bước đến, cẩn thận để không làm hỏng bất cứ gì trên đường đi.
‘Chuyện gì xảy ra vậy?’ anh hỏi to, dừng lại đằng sau một pháp sư lùn xủn phục phịch mình không quen.
Một phù thủy đang cúi người kiểm tra chiếc bàn đứng thẳng dậy nhìn Draco. ‘Chúng tôi chỉ –’
Cô ta sững lại khi thấy mình đang nói chuyện cùng ai. Miệng cô hơi mở; và rồi cô ta quay đi, không thèm nói hết câu.
Giấu sự ngạc nhiên khi biết Hermione cũng được giao nhiệm vụ điều tra vụ giết người này, Draco trấn tĩnh, trơn tru nói, ‘Và?’
‘Chúng tôi vẫn chưa tìm ra điều gì khả nghi hay bất thường,’ người đàn ông mà Draco đứng sau giải thích. Để chứng minh cho câu nói của mình, anh ta phẩy đũa phép, gọi lên hình ảnh ma quái bên trong cửa hiệu trước vụ sát hại. Ra hiệu về hình ảnh đó, anh ta chỉ ra, ‘Có vẻ không có gì bị đụng vào.’
Draco trầm tư gõ nhẹ ngón trỏ vào môi dưới, quan sát hình ảnh người đàn ông phù phép ra. Không hợp lý. Nếu Dấu Hiệu Hắc Ám được tìm thấy trên xác thì không thể nào kẻ sát nhân lại không phải là Tử thần Thực tử; nhưng hiểu thấu thói quen bọn chúng khi anh đã từng là một trong số đó, Draco biết lũ Tử thần Thực tử hiếm khi – hoặc không bao giờ – giết người mà sau đó không phá hủy hiện trường. Đó là cách giải trí của chúng; cách chúng thông báo gia đình nạn nhân rằng giống nòi của họ là thấp hèn.
‘Anh có chắc thứ lơ lửng trên xác bà ta là Dấu Hiệu Hắc Ám không?’ Draco cẩn thận hỏi, dõi mắt nhìn lên trần nhà khi nói câu ấy.
‘Chắc chắn. Cả sáu nhân chứng đã xác nhận điều đó.’
‘Bây giờ họ có ở đây không? Các nhân chứng ấy. Nếu được tôi muốn thẩm tra họ.’
‘Tôi không rõ nữa; tôi chỉ vừa mới đến thôi. Ngài có thể hỏi cô Granger – người lúc nãy vừa trả lời câu hỏi của ngài – đằng kia. Người có mái tóc nâu và –‘
‘Tôi biết cô ta là ai,’ Draco nói nhanh. Anh cảm ơn người pháp sư to béo vừa trả lời câu hỏi của mình và tiến về phía Hermione. Cô đang trao đổi nhanh với người đàn ông trẻ tóc hung gắn huy hiệu Thần-Sáng-thực-tập trên ngực. Sốt ruột, Draco khoanh tay, đợi cuộc nói chuyện của họ kết thúc.
Tuy nhiên sau năm phút, hai người có vẻ vẫn không có ý định tách nhau ra. Bực mình, Draco vỗ nhẹ lên vai Hermione.
Cô quay phắt lại. ‘Gì?’ cô đáp gọn lỏn khi biết Draco là người cắt ngang mình.
‘Người kia’ – Draco hất đầu về phía Thần Sáng vừa nói chuyện với mình – ‘bảo tôi hỏi cô nếu muốn biết các nhân chứng còn ở hiện trường không.’
‘Không,’ Hermione trả lời cụt lủn. Cô quay đi và trở lại bàn luận, không nói thêm bất cứ gì hết.
Nhướn một bên lông mày trước cử chỉ chua chát được che giấu một cách kém cỏi của Hermione, Draco đặt tay lên vai cô và buộc cô quay lại đối diện anh. Quyết định vứt màn giả vờ lịch sự sang một bên, anh độp thẳng, ‘Cô có thể nói cho tôi biết chuyện quái gì đang diễn ra ở đây không?’
Hermione giận dữ gạt bàn tay Draco khỏi vai mình.
‘Hỏi người khác ấy! Trừ khi anh không để ý, bây giờ tôi đang bận.’
‘Cô có phải người chỉ huy vụ này không?’ Draco gặng hỏi.
‘Chỉ huy?’ Hermione nhắc lại, kinh ngạc thật sự. ‘Sao anh lại nghĩ thế?’
‘Thì cô có vẻ chịu trách nhiệm ở đây mà.’
Cô đỏ mặt. ‘Không phải tôi. Là một Thần Sáng khác, Patrick Dawlish. Ông ấy đang ở cửa sau nếu anh muốn trao đổi.’
Draco nhún vai. ‘Không cần, nếu cô có thể nói tôi biết các nhân chứng còn ở đây không.’
‘Tôi đã thu mọi thông tin họ biết rồi, nếu đó là việc anh định làm,’ Hermione thở dài, ném Draco một cái nhìn rõ ràng là ‘Giờ hãy để tôi yên.’
‘Tôi vẫn muốn nói chuyện với –‘
‘Được rồi,’ Hermione bật lại. ‘Chỉ còn hai phù thủy ở đây thôi. Tôi nghĩ họ đang nói chuyện với Kingsley.’
Draco gật. Không cần cảm ơn khi cô ta rõ ràng căm ghét mình, anh tự thuyết phục mình, đi vòng qua một chồng hộp để tìm kiếm Kingsley.
‘Ngài Malfoy?’
Draco quay lại đối mặt với một cô phù thủy trẻ xinh đẹp đang nói chuyện với mình.
‘Gì vậy?’
‘Tôi được bảo rằng ngài muốn hỏi tôi vài câu.’
Draco nhăn mày. ‘Thật sao? Bởi ai?’
‘Người phụ nữ đằng kia,’ cô phù thủy đáp. Cô ta chỉ tay về phía Hermione. ‘Tôi và mẹ là hai người trong số các nhân chứng,’ cô giải thích.
Draco thở một hơi nhẹ nhõm. Băn khoăn tại sao Hermione lại giúp mình khi cô ta tỏ vẻ chán nản vậy, Draco chuyên nghiệp nói, ‘Cô có muốn ngồi xuống không? Tôi có vài điều muốn hỏi.’
Cô gái lo lắng. ‘Chúng tôi sắp phải đi…’
‘Đừng lo,’ Draco trấn an, ‘Tôi không giữ cô quá lâu đâu.’
‘Vậy được,’ cô nói, mỉm cười. Cô để Draco dẫn mình đến chỗ những chiếc thùng gỗ xếp dọc bức tường.
‘Vậy,’ Draco bắt đầu, ngồi không mấy dễ chịu xuống một chiếc thùng gỗ và ra hiệu cho cô phù thủy làm tương tự, ‘bắt đầu từ cơ bản trước. Cô phát hiện thi thể vào lúc mấy giờ, và lúc đó cô đang làm gì?’
‘Tôi sợ mình không nhớ thời gian chính xác.’ Cô gái cau mày. ‘Lúc đó vào buổi tối… gần Hẻm Xéo; mẹ và tôi đang vội vàng rời đi trước khi họ niêm phong cánh cổng.
Chỉ còn vài người mua sắm muộn và chúng tôi cùng họ đi xuống phố.’
‘Hừmmmm…’ Draco nói nhỏ, xoay xoay đũa phép giữa các ngón tay vẻ nghĩ ngợi.
‘Và bằng cách nào mọi người lại phát hiện cái xác?’
‘Đó là điểm kì cục nhất,’ cô gái giải thích. Cô cắn môi. ‘Hôm đó rất gió, anh thấy đấy, và một cơn gió mạnh làm cuốn sách mỏng bay khỏi tay người đàn ông trẻ đi cùng chúng tôi. Nó bay vào con hẻm giữa cửa hàng này và tiệm Flourish & Blotts. Chúng tôi cố bảo anh ta đừng đuổi theo nó – trời quá tối và quá muộn để lang thang vào mấy con hẻm – nhưng anh ta khăng khăng rằng quyển sách rất quan trọng với mình, và anh ta cần nó.
‘Anh ta biến mất và chúng tôi đợi ở đó một lúc. Chúng tôi chuẩn bị bỏ anh ta lại – chúng tôi phải đợi ít nhất năm đến mười phút rồi, và chúng tôi thực sự rất muốn về nhà – trước khi nghe thấy tiếng ẩu đả, vài tiếng thét và tiếng ai lầm bầm gì đó. Rồi người đàn ông trẻ từ con hẻm chạy vụt ra, đôi kính bị vẹo và tóc thì rối bù. Anh ta nói vấp phải một thân người và trước khi anh ta có cơ hội trở ra với chúng tôi thì một phù thủy mặc áo choàng từ bóng tối lao ra cố bóp cổ anh ta. Anh ta kể mình đẩy bà ta ra rồi vội vã chạy ra ngoài mà không tìm cuốn sách nữa.’
Draco thở ra một hơi nghe như tiếng huýt gió bởi nó thoát qua hàm răng nghiến chặt của anh. ‘Cô có nghe ra người đó lầm bầm gì không?’
Cô gái lắc đầu. ‘Chúng tôi ở quá xa,’ cô nói, giọng nhuốm vẻ hối hận. ‘Nhưng tôi nghĩ đó là một câu thần chú.’
‘Một câu thần chú,’ Draco nhắc lại. Anh day day trán. Điều này không phải mới mẻ với anh; anh biết phải có câu thần chú nào đó để khiến Dấu Hiệu Hắc Ám xuất hiện.
Nhưng điều bực mình là nhân chứng không thể nghe thấy đó là thần chú gì.
‘Nhưng tôi nghĩ đó là giọng đàn ông,’ cô gái nói vẻ hi vọng.
‘Giọng đàn ông?’ Draco sắc bén hỏi. ‘Cô chắc chứ?’
‘Tôi nghĩ vậy…’
Draco cau mày. ‘Nhưng không thể có chuyện như thế,’ anh nói dứt khoát. ‘Cô kể rằng người đàn ông trẻ nói một phù thủy tấn công anh ta. Nếu anh ta xô bà ta ra thì anh ta không cần thiết phải nói gì hết.’
Đôi mắt cô gái đột nhiên tối lại. ‘Anh không nghĩ rằng anh ta nói dối đó chứ?’ cô thì thầm hỏi.
‘Tôi không biết,’ Draco thành thật đáp. Anh hắng giọng. ‘Được rồi, kể tôi chuyện gì xảy ra tiếp theo… xin lỗi, cô nói tên mình là gì nhỉ?’
‘Ồ, tôi chưa nói; tên tôi là Anna,’ cô gái đáp, cười hối lỗi.
‘Ừm. Anna.’ Draco ghi cái tên vào bộ nhớ. ‘Thế chuyện gì xảy ra tiếp theo?’
‘Chúng tôi thắp sáng đũa phép của mình và chạy vào con hẻm. Chúng tôi phát hiện bà Malkin không xa cửa vào lắm, xác bà ấy dựa vào tường.’ Anna khẽ rùng mình, vội nhắm mắt lại. ‘Cảnh tượng thật khủng khiếp, ngài Malfoy. Bà ấy… bà ấy bị thương khắp người và máu lênh láng khắp nơi… trên tường, trên đất, mọi nơi. Tôi gần như không nhận ra khuôn mặt bà ấy, một nửa khuôn mặt bị xé nát. Chúng tôi lùi lại, định gọi giúp đỡ nhưng dừng lại khi mẹ nhìn thấy… nhìn thấy Dấu Hiệu Hắc Ám…’
Draco đợi cho Anna trấn tĩnh lại. Trong lúc đó, anh lật đi lật lại vấn đề trong đầu. Nếu cái xác không cách quá xa cửa vào thì tại sao người đàn ông lại mất quá lâu để phát hiện ra nó?
‘Tôi xin lỗi,’ Anna đột nhiên nói, kéo Draco ra khỏi suy nghĩ của mình. ‘Chỉ là chuyện quá kinh khủng, đêm muộn và… con hẻm… Dấu Hiệu… tất cả mọi thứ, thật khó tin.’
Cô sụt sịt. ‘Nhưng khi chúng tôi quay lại thì người đàn ông trẻ đi vào con hẻm đã biến mất. Chúng tôi tưởng anh ta chạy đi gọi giúp đỡ nhưng anh ta không trở lại, sau nửa tiếng chờ đợi, chúng tôi cũng rời con hẻm.’
‘Được rồi,’ Draco chầm chậm nói. Anh lướt qua mọi thứ Anna kể với mình trong đầu. ‘Cô có thể miêu tả chi tiết người đàn ông đó không?’
‘Anh ta cao. Cao hơn tôi’ – Anna giơ tay lên vài inch – ‘khoảng chừng này. Đeo kính gọng vuông kim loại, mái tóc hơi dài màu nâu. Anh ta hơi gầy, nhưng không phải da bọc xương.’ Cô dừng lại, nhăn mũi rồi thêm, ‘À đúng rồi, một bên mặt có sẹo. Rất nhiều sẹo… như của anh.’ Cô đỏ mặt, như thể mong rằng mình không quá thô lỗ khi nhắc đến vẻ quái dị của Draco.
‘Hiểu rồi,’ Draco sẵng giọng. Anh gạt nhận xét của Anna sang một bên; bây giờ không phải lúc nghĩ về bản thân. ‘Cô đã nói điều này cho những người khác chưa?’
Anna cụp mắt xuồng lầm bầm, ‘Chưa.’
‘Cái gì?!’ Draco nói lớn. ‘Vì lí do quái gì vậy?’
Anna ngước lên, gò má đỏ ửng. ‘Tôi không biết. Tôi mô tả người đàn ông, khung cảnh xung quanh và cái xác, nhưng tôi không nói tại sao chúng tôi lại bước vào con hẻm.’
Draco lắc đầu vẻ ngờ vực. ‘Vậy tại sao cô lại kể với tôi?’
‘Bởi vì em thích anh,’ Anna nói không chút ngượng ngùng.
Cô chần chừ, rồi thêm, ‘Rất nhiều.’
Draco cẩn thận nhìn Anna. Anh không chắc cô có hàm ý gì khi nói câu cuối, nhưng anh quyết định lờ đi và tiếp tục việc thẩm vấn. ‘Cô gặp người đàn ông đó ở đâu?’
‘Em nghĩ anh ta nhập bọn khi cả nhóm gần Apothecary.’ Anna ngước nhìn Draco qua hàng mi. ‘Anh ta cầm cuốn sách mỏng và không nói lời nào khi đi cùng mọi người.’
‘Hmm… được rồi…’ Draco mong ước trong vô vọng là anh mang theo bút lông và giấy da để ghi chép. ‘Còn gì bất bình thường làm cô chú ý nữa không?’
Anna cắn môi, nhưng sau vài giây, nói vẻ đầu hàng, ‘Rất tiếc, đó là tất cả những gì em nhớ.’
Draco gật đầu. ‘Cảm ơn vì đã dành thời gian.’ Anh bắt đầu đứng lên, nhưng Anna túm lấy cánh tay anh trước khi anh kịp bước đi. ‘Gì vậy?’ anh hỏi, nhíu mày nhìn xuống cô.
‘Em chỉ đang tự hỏi… ừm, anh có muốn ăn trưa với em không?’
Draco chăm chú im lặng nhìn Anna khi tiêu hóa lời nói của cô, từng từ một, vào trong óc. Khi hiểu được ý nghĩa ẩn sau chúng, anh nói ngắn gọn, ‘Tôi sợ rằng mình phải ở lại đây vài giờ nữa.’
‘Em có thể đợi mà,’ cô hăng hái nói. Rồi mắt cô mở lớn. ‘Xin lỗi, em không định sốt sắng quá như vậy đâu. Nếu anh không muốn thì không cần đồng ý.’
Draco lắc đầu. Anh thầm đánh giá khuôn mặt Anna. Cô ấy đúng là khá xinh, anh quyết định. Và anh cũng chẳng có việc gì sau đó…
‘Được thôi. Tôi sẽ xong việc lúc 11 giờ.’
Khuôn mặt cô sáng lên. ‘Tuyệt!’ cô vui vẻ nói, Draco nhăn mũi trước giọng nói phấn khích của cô, tự hỏi tại sao cô ta không cảm thấy rối bời sau khi phát hiện cái xác bị phanh thây trong ngõ tối vừa hôm qua. ‘Em cùng mẹ sẽ đợi anh; Em nghĩ các Thần Sáng khác muốn hỏi thêm vài câu.’
‘Tôi tin là thế,’ Draco cứng nhắc đáp. Anh gỡ cánh tay khỏi cái ghì chặt của cô và quay đi. ‘Gặp lại cô sau. Cảm ơn lần nữa, Anna.’
‘Không có gì ạ.’
Draco bước đi, suy nghĩ về tình huống lúng túng vừa rồi với Anna (anh thấy vậy) bị đẩy khỏi tâm trí bởi những việc anh vừa thu được từ cô. Rõ ràng người đàn ông cô mô tả đóng một vai trò quan trọng trong vụ sát hại bà Malkin, dù là đồng lõa hay chính tên sát nhân. Anh cũng nghi ngờ gã đàn ông mà người phụ nữ Anna kia nói có thực sự tồn tại, nhưng lúc này, chỉ có một việc anh cần làm: đến con hẻm và xem liệu có manh mối nào bị bỏ sót không. Có khi anh còn tìm được cuốn sách bí ẩn kia, nếu nó chưa bị các Thần Sáng và Pháp sư Thủ tiêu khác nhặt được khi điều tra hiện trường.
Đúng như lời Anna nói, vòng tròn đánh dấu thi thể không cách quá 5, 6 feet* từ ngã rẽ vào hẻm với lề đường. Những giọt máu khô lớn rải rác trên nền đất, vẫn nhìn rõ vài giọt văng tung tóe lên bức tường gạch của tiệm quần áo.
Draco cẩn thận đi sâu vào con hẻm, ghi nhớ trong đầu sẽ quay lại khu vực được khoanh tròn. Vừa đi anh vừa quan sát kĩ càng bất cứ dấu vết nào của cuộc ẩu đả Anna đã nhắc đến hoặc cuốn sách nọ. Dù anh không tìm thấy thấy những dấu vết kia, nhưng anh may mắn tình cờ tìm được thứ mình quan tâm – một mảnh giấy nhỏ, nửa bị đất phủ lên và mắc vào bụi gai cỏ dại mọc trên tường tiệm Flourish & Blotts.
Draco cúi xuống để nhìn rõ hơn, chú ý thấy mảnh giấy như bị ai đó vội vã xé ra từ trang sách. Anh cẩn thận phủi hết đất che những câu chữ, gỡ nó ra khỏi bụi gai.
‘Nghiền lá phụ tử – ba nhúm,’ anh đọc thành tiếng. Phần còn lại đã bị xé ra từ dòng đó, chỉ còn rõ hai từ ‘hai tháng’. ‘Có vẻ giống công thức độc dược,’ anh lầm bầm, nhíu mày tập trung khi lướt trong đầu tất cả độc dược cần cây phụ tử. Có đến hàng trăm.
‘Cái gì giống công thức độc dược cơ?’
‘Ôi Merlin!’ Draco đột nhiên kêu lên, đứng phắt dậy và quay lại đối diện với kẻ lạ mặt cắt ngang mạch suy nghĩ của mình.
Đó là Hermione. Cô ta đang dựa lưng vào tường cửa hiệu đã từng là của bà Malkin, chăm chú quan sát anh. ‘Anh tìm được gì vậy?’ cô tò mò hỏi.
‘Sao cô lén theo tôi?’ Draco giận dữ hỏi, nhanh chóng giấu bàn tay đang nắm chặt mảnh giấy của cuốn sách sau lưng. ‘Cô làm tôi giật mình đấy.’
‘Tôi không cố tình,’ cô xin lỗi. ‘Tôi thấy anh rời đi sau khi nói chuyện với Anna, và tôi đoán cô ấy đã nói gì đó quan trọng với anh.’
Draco nhún vai. ‘Sao đột nhiên lại thân thiện vậy?’ anh chế nhạo.
Hermione nhìn đi chỗ khác. ‘Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên cáu kỉnh như vậy. Lúc đó tôi quả thật đang bận.’
‘Ờ, kiểu như cô lúc nào cũng bận khi tôi ở xung quanh đúng chứ?’
‘Ý anh là gì?’
Draco nghiến răng. ‘Cô luôn thô lỗ với tôi, Granger.’
Hermione nhìn đáp trả, miệng há hốc. ‘Tôi luôn thô lỗ với anh?’ Cô ta khịt mũi chế giễu. ‘Tôi thì thấy ngược lại đấy Malfoy.’
‘Đó là hồi ở Hogwarts. Tôi vẫn còn là một đứa trẻ.’ Draco cố kìm mong muốn đảo tròn mắt. ‘Tôi không tin nổi là cô vẫn bực tức về chuyện đó đấy.’
‘Chính xác là anh không hề cố gắng tỏ ra thân thiện để chứng minh mình đã “thay đổi”, Hermione độp lại. ‘Và đừng trách tôi vì điều đó; Tôi có quá nhiều điều phải làm để bước qua sự ngạo mạn ngu ngốc của anh.’
Draco cười thành tiếng. ‘Đủ rồi,’ anh nói khi đã trấn tĩnh lại. ‘Tôi còn có việc phải làm, và tôi tin là cô cũng vậy, nên nếu cô tốt bụng quay trở lại –‘
‘Tôi muốn biết anh đã tìm thấy gì trước khi bỏ anh lại,’ Hermione cắt lời, giọng nói cô cũng đột nhiên lạnh nhạt và bình tĩnh như Draco.
‘Không có gì cả,’ Draco đáp gọn lỏn. ‘Chỉ là vài mảnh giấy thôi.’
‘Có thể là gì đấy.’ Hermione thả đôi tay đang khoanh lại và vươn ra. Chìa bàn tay, cô hỏi, ‘Tôi có thể xem không?’
Bàn tay Draco giật giật. Thôi thúc đầu tiên trong Draco là nói không – để giữ lại thứ chính anh tìm thấy, để nhận mọi công lao khi giao nộp chứng cứ này – nhưng anh biết Hermione có thể giải mã chúng nếu anh không thể. Sẽ thật ích kỉ và không chuyên nghiệp nếu từ chối sự giúp đỡ của cô ta. Vì vậy, bực bội thở dài, anh đưa nó cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...