Anh ngẩng đầu nhìn Lý Vi Ý và hỏi: “Đây là đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chưa kịp dứt lời, Lý Vi Ý giống như một con chim non lao đến ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh.
Trương Tĩnh Thiền ngỡ ngàng, cúi nhìn người trong lòng: “Sao vậy?”
Trong lòng Lý Vi Ý đầy chua xót, nước mắt giàn giụa trả lời: “Anh đã trở thành người thực vật suốt tám năm.”
Trương Tĩnh Thiền sững sờ, thở dài rồi xoa đầu cô nói: “Không sao, anh chỉ ngủ một giấc là đến đây.”
Lý Vi Ý hiểu câu nói của anh, ban đầu mỗi lần xuyên không, tám năm chỉ thoáng vụt qua, che lấp lên, quả thật không khác ngủ một giấc là bao.
Nhưng Lý Vi Ý lúc này đã hoàn toàn chấp nhận tất cả cảm xúc và kí ức của “Lý Vi Ý” trong kiếp này.
Giống như cô đã thật sự đợi chờ tám năm dài đằng đẵng, với biết bao sự tủi hờn và tình cảm, nhưng lại không thể cất lên lời.
Bây giờ Lý Vi Ý mới hiểu được tâm trạng ngột ngạt của Trương Tĩnh Thiền ngày ấy khi đối mặt với cô.
Cô đã yêu anh sâu đậm như vậy, còn anh lại chỉ ngủ say giấc.
Lý Vi Ý tức giận, dụi mạnh nước mắt, nước mũi vào ngực anh.
Nhưng trong tiềm thức lại không muốn anh biết cô cũng từng làm một việc si tình ngu xuẩn như anh.
Cô ngồi thẳng người, vờ như không có việc gì: “Còn không phải do em sợ anh mãi không tỉnh? Một mình em thì giải quyết chuyện sau này như nào?”
Một tay Trương Tĩnh Thiền nắm lấy vai cô, nhìn đôi mắt và chóp mũi đỏ hoe của cô, khớp ngón tay trỏ anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Không nỡ rời xa anh như thế sao?”
Người này lại bắt đầu rồi đấy.
Lý Vi Ý xoay mặt đi, không cho anh chạm vào.
Nhưng cô lại nghe anh nhàn nhạt lên tiếng: “Anh cũng chưa kịp nhìn.
Mắt còn chưa mở ra đã nghe tiếng ai đó đang đập chậu cướp hoa của anh.
Chậu hoa của người thực vật 8 năm, cũng chẳng biết đã bị đập lung lay đến đâu rồi.”
Lý Vi Ý bực mình cười, đẩy anh một cái nhưng bị anh bắt được tay, Lý Vi Ý nói: “Anh thôi đi! Em đã bảo chuyện kiếp trước là ngoài ý muốn mà, kiếp này em chưa bao giờ đồng ý với anh ta.
Em hoàn toàn rõ ràng rành mạch!”
Trương Tĩnh Thiền mỉm cười nắm chặt tay cô không buông, đang chuẩn bị nói thì anh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa khép hờ.
“Sao vậy?” Lý Vi Ý đứng dậy, đi đến kéo cửa ra, vừa kịp nhìn thấy một góc áo khoác đen lướt qua rồi biến mất ở khúc rẽ cầu thang.
Cô hơi giật mình, đóng cửa lại rồi quay về ngồi xuống bên giường.
“Hình như là Hứa Dị, không biết lúc nãy anh ta vẫn chưa rời đi hay đi nửa đường quay lại nữa.
Có khả năng anh ta nghe thấy rồi, làm sao bây giờ?”
Trương Tĩnh Thiền xốc chăn lên, đặt chân rất chậm xuống giường, Lý Vi Ý thấy thế lập tức thành thạo đỡ từng chân của anh xuống đất, rồi túm chăn lại thành một khối để anh dựa lưng vào.
Trương Tĩnh Thiền dõi theo động tác cô làm mà không lên tiếng.
Trương Tĩnh Thiền ngồi vững, từ từ nhấc bàn chân hơi cử động và nói: “Không sao.
Anh nghi anh ta đã sớm đoán được ra rồi.”
Lý Vi Ý mở to mắt: “Ý anh là… anh ta đã đoán ra chuyện chúng ta hoán đổi?”
Một tay Trương Tĩnh Thiền nắm lấy khớp vai đối diện, bắt đầu xoay người, gật đầu trả lời: “Ngay cả Lê Duẫn Mặc cũng nhìn ra được, Hứa Dị thông minh như thế, lại theo đuổi em gắt gao đến vậy, không thể nào không phát hiện ra.”
Lý Vi Ý suy nghĩ một lúc, nhìn Trương Tĩnh Thiền và nói: “Vậy anh ta cũng khá kiên quyết đấy.
Anh ta không sợ có ngày em ở bên anh ta, sau đấy lại hoán đổi với anh, đến lúc đấy anh với anh ta…”
Trương Tĩnh Thiền tuyệt nhiên không ngờ tới cô lại nghĩ đến khía cạnh vi diệu như vậy, anh im lặng một lúc rồi tức giận nói: “Em suy nghĩ cho anh ta hơi nhiều đấy.”
Lý Vi Ý cười khúc khích.
“Nếu anh ta không nhận nhầm thì sao?” Trương Tĩnh Thiền lại nói.
Lý Vi Ý ngỡ ngàng.
Bên ngoài cửa lại có tiếng bước chân, cả hai người im lặng.
Cửa được đẩy ra, Lê Duẫn Mặc đầy mồ hôi đứng ở cửa, đứng đờ người nhìn hai người đang ngồi đối diện trong phòng: “Có phải em đang nằm mơ không…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...