Trong kiếp này Hứa Dị trông có vẻ hiền lành và điềm tĩnh hơn nhiều so với những kiếp trước.
Áo khoác đen cùng với tóc mai đen láy khiến gương mặt anh ta sáng như ngọc dưới ánh đèn.
Anh ta nhìn cô một cái, cởi áo khoác ra, bên trong mặc chiếc áo len xanh tối màu, càng làm nổi bật vai rộng eo thon, khí chất dịu dàng.
“Sao em lại nhìn anh như vậy?” Hứa Dị kéo một chiếc ghế ngồi xuống, “Mới mấy ngày chưa gặp thôi mà.”
“Không ngờ anh đến sớm như vậy.” Lý Vi Ý trả lời.
Giống như kiếp trước, vị doanh nhân thành đạt thản nhiên ngồi trên chiếc ghế cũ trong căn phòng hẹp này, vẫn là người kiên trì theo đuổi Lý Vi Ý, thậm chí không ngần ngại đến thăm Trương Tĩnh Thiền thường xuyên để tạo cơ hội gặp gỡ cô.
Kiếp trước anh ta yêu cô ấy, Lý Vi Ý hiểu điều đó.
Nhưng kiếp này, Lý Vi Ý 17 tuổi đã thể hiện tình cảm với Trương Tĩnh Thiền, không hề có tình cảm lâu dài với Hứa Dị.
Vì vậy cô nghĩ có lẽ là bởi khát vọng chiến thắng và ham muốn chinh phục của đàn ông.
Nhưng khi cô nhìn Hứa Dị trước mắt và ánh mắt anh ta nhìn cô, cô lại có ảo giác đây chính là người đàn ông của kiếp trước.
Nhưng điều này không có khả năng.
Hứa Dị đó cũng không thể thoát khỏi việc bị che lấp, anh ta đã không còn tồn tại rồi.
Cả hai yên lặng một lúc, Hứa Dị hỏi: “Anh ta thế nào rồi?”
“Như mọi khi.”
“Hôm nay tình cờ anh có một dự án gần đây, thấy thời tiết đẹp nghĩ chắc em sẽ tới, nên tôi qua đây xem thử.”
Lý Vi Ý không nói gì, lời từ chối đã được nói quá nhiều lần trong những năm qua, nói thêm cũng chẳng có ích gì.
“Nếu anh không ngại, tôi phải đút canh gà cho anh ấy trước.” Lý Vi Ý mỉm cười nói, “Không thì nguội mất, mới hầm sáng nay.”
Hứa Dị thấy cô mở túi, lấy cái cặp lồng giữ nhiệt; nhìn cô múc từng chút một ra bát nhỏ, nếm thử nhiệt độ trong cái thìa đó, rồi ngồi trước mặt Trương Tĩnh Thiền.
Một tay cô cầm bát, tay kia cầm thìa và khăn giấy, cẩn thận đút từng thìa cho Trương Tĩnh Thiền.
Lúc này, Lý Vi Ý thường coi như không có ai khác, vừa đút cháo, vừa nói chuyện với Trương Tĩnh Thiền: “Canh rất ngon đúng không, bây giờ anh ăn một bát, bữa trưa lại ăn thêm một bát nữa.
Em không ăn đâu, còn phải giảm cân.
Nhưng đợi khi nào anh tỉnh lại, cũng phải tập thể dục, tập có lại cơ bụng cho em….”
Hứa Dị dựa vào ghế, ngồi cách đó hơn một mét, im lặng nhìn.
Sau khi đút canh xong, Lý Vi Ý lau mặt cho Trương Tĩnh Thiền, thu dọn bát thìa vào nhà vệ sinh, đổ một ít nước rửa bát vào giẻ rồi rửa sạch.
Cô vừa rửa xong bát thìa đặt lên bàn bên cạnh, cúi đầu rửa tay, thì một bóng người cao lớn chen vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp, ôm cô từ sau lưng.
Hứa Dị cúi đầu xuống, nhưng cũng không dám ôm quá chặt, nhỏ giọng hỏi: “Tám năm rồi, anh thật sự không bằng một người thực vật sao?”
Lý Vi Ý cười, phẩy tay cho ráo nước, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, đi về phía phòng khách nói: “Anh rất tốt, thật sự rất tốt.
Khuôn mặt đẹp, tính tình tốt, năng lực mạnh, lại còn giàu có, anh hơn anh ấy rất nhiều.
Nào có như anh ấy, tính tình nóng giận, nhạy cảm, trong chuyện tình cảm cũng không hay nói lý lẽ.”
Cô ngồi xuống bên giường, nhéo nhẹ vào mặt người đang nằm: “Nhưng tôi vẫn thích anh ấy, một ngày không gặp anh ấy thì tôi không ăn uống nổi, không có được anh ấy tôi sẽ mất ngủ đêm này qua đêm khác.
Nếu một ngày nào đó anh ấy đột nhiên chết, tôi sẽ nhảy cầu; nếu anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ lập tức ép anh ấy cưới tôi.
Anh xem, chuyện tình cảm khó hiểu như vậy đấy.
Tôi và anh không có khả năng.”
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lý Vi Ý lại nhớ đến lần xuyên không trước về năm 2014, Trương Tĩnh Thiền đã đích thân dạy cô gửi tin nhắn từ chối Hứa Dị.
Cô nghĩ bây giờ mình nói năng độc địa như vậy đều là do học theo anh.
Cho dù chỉ nằm bên cạnh cô, anh vẫn là cái khiên chắn bảo vệ cô.
Nhưng Hứa Dị không hề tức giận ra mặt hay trực tiếp bỏ đi, anh ta chầm chậm thở một hơi, rồi quay lại ngồi bên cạnh cô và lên tiếng: “Bây giờ em không phải ngắm thật kỹ mới đâm kim vào tim anh nữa rồi, ngắm bừa cũng trúng.”
Lý Vi Ý mỉm cười: “Có lẽ luyện nhiều thành quen.”
Tuy nhiên, lòng khoan dung của Hứa Dị vốn khác người thường, anh ta không tức giận mà vẫn dịu dàng hỏi: “Tiền còn đủ chi tiêu không?”
Lý Vi Ý trả lời: “Chưa chết đói.”
Hứa Dị ân cần nhìn cô, muốn nói lại thôi, Lý Vi Ý hiểu ý nói: “Đừng, chi phí cho anh ấy thì tôi và Lê Duẫn Mặc vẫn có thể lo liệu được, không cần anh bỏ tiền đâu.
Nếu không anh ấy tỉnh lại sẽ tức giận, nhỏ nhen thế đấy.”
Lần này Hứa Dị cuối cùng cũng bị chọc giận, quay mặt nhìn chỗ khác, Lý Vi Ý nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh ta, cuối cùng cũng thấy hơi áy náy, hỏi bâng quơ: “Gần đây anh bận không?”
“Bận!” Anh ta chỉ trả lời một chữ.
Lý Vi Ý cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn Trương Tĩnh Thiền đang ngủ say trên giường.
Một lúc sau, Hứa Dị quay mặt lại, giọng điệu trở lại bình thường: “Anh vừa mua hai mảnh đất mới, sắp xây khu công nghiệp nên gần đây sẽ hơi bận.”
Lý Vi Ý giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh.”
Hứa Dị nhìn vào mắt cô, ánh mắt lóe lên nụ cười nhàn nhạt: “Đỉnh gì? Cho dù anh có mua đứt một nửa Tương Thành, cũng không thể đổi lấy một lần đi ăn với em.”
Lý Vi Ý lắc đầu: “Sếp Hứa, đừng đâm đầu vào ngõ cụt, trên đời này thiếu gì phụ nữ.”
Hứa Dị trả lời: “Như nhau cả thôi.
Nếu anh ta vẫn không tỉnh lại, em định như thế nào? Năm nay em đã 25 tuổi rồi.”
Lý Vi Ý thật sự suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Lúc đó chắc tôi sẽ tìm cách sinh một đứa con, xem anh ấy có làm được không.
Nhưng theo quan sát của tôi thì anh ấy có thể làm được.”
Hứa Dị không ngờ dự định của cô lại như vậy, lời nói còn trắng trợn đến thế, anh ta cảm thấy tức ngực, thật sự không thể nói tiếp được, cầm áo khoác lên, chỉ thốt được một câu: “Hôm nay em cố tình chọc tức anh.” Rồi anh ta đẩy cửa bỏ đi.
Lý Vi Ý quay đầu nhìn cánh cửa bị anh ta đóng sầm lại, cuối cùng cũng đã đuổi được vị Phật tổ này đi.
Cô lần này quay về, con đường phía trước mờ mịt, đầy rẫy nguy hiểm và khó khăn, nếu Trương Tĩnh Thiền vẫn không tỉnh lại, cô thậm chí không biết phải làm gì nữa.
Vì vậy, cô thật sự không có tâm trạng để đối phó với một Hứa Dị nhìn chằm chằm như hổ đói.
Tuy nhiên khiến người ta tức giận rời đi, cô cũng hơi áy náy trong lòng.
Kiếp trước là người yêu, kiếp này cũng coi như là bạn bè thân thiết.
Bỏ qua thứ khác, hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ và hòa hợp.
Sau năm 2014 ở kiếp này, đã xảy ra một số chuyện, Phúc Minh sụp đổ, người chết nhiều hơn, nhưng tất cả mọi chuyện cuối cùng đều không liên quan đến Hứa Dị.
Vì vậy, Lý Vi Ý cũng hy vọng anh ta luôn sống tốt như kiếp đầu, làm một vị chủ tịch bình yên, không bị quấy nhiễu bởi tác động của dòng thời gian.
Cô đang bần thần suy ngẫm nhìn cửa ra vào, bỗng nhiên bàn tay trái của cô đặt bên giường bị những ngón tay lạnh lẽo nắm chặt.
Lý Vi Ý toàn thân run rẩy, ngay cả lông tơ trên gáy cũng dựng đứng.
Cô chỉ nghe một giọng nói quen thuộc nhưng trầm khàn hỏi: “Hồn em bị người ta lấy mất rồi à?”
Lý Vi Ý quay đầu lại, một tay Trương Tĩnh Thiền chống trên giường, tay kia nắm lấy thanh chắn bên giường, từ từ ngồi dậy.
Cô cứng đờ nhìn chằm chằm anh.
Đối với Trương Tĩnh Thiền, anh cảm giác như vừa ngủ một giấc.
Trước khi ngủ, đầu bị xe cần cẩu đâm vào.
Bây giờ tỉnh lại, đã không còn cảm thấy đau nữa.
Chỉ là đầu óc trống rỗng, cảm giác như đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lại không nhớ được gì cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...