Khi Trương Mặc Vân bước vào, mẹ Lê đang chăm sóc cậu ta, Lê Kim Hùng vẫn đang có một dự án ở tỉnh khác, chiều nay mới có thể về thăm con trai.
Trương Mặc Vân chào hỏi mẹ Lê, rồi nhờ bà ấy đến phòng ICU cùng với Ngô Hinh Tuệ, sau đó ông ra lệnh cho hai vệ sĩ canh ở cửa, rồi ông ngồi trước mặt Lê Duẫn Mặc.
Từ trước đến nay Lê Duẫn Mặc vẫn luôn kính trọng và sợ hãi Trương Mặc Vân, lúc này cậu càng lo sợ hơn, nước mắt lưng tròng, khóc thút thít: “Chú Trương, do con vô dụng! Trước khi A Thiền hôn mê, anh ấy đã đưa cho con một cái bút ghi âm, nhưng đã bị bọn chúng đã cướp mất! Bên trong nhất định là bằng chứng quan trọng, ghi lại âm mưu của Lưu Doanh, Trình Xuyên và… và Trương Phượng Minh!”
“Lưu Doanh, Trình Xuyên, Trương Phượng Minh…” Trương Mặc Vân chậm rãi lặp lại ba cái tên này, vẻ mặt không nhìn ra được là đang ngạc nhiên hay tức giận.
Trên thực tế, với kinh nghiệm của Lê Duẫn Mặc, cậu ta hoàn toàn không đoán được người đàn ông này đang nghĩ gì trong lúc này.
Trương Mặc Vân vỗ nhẹ mu bàn tay cậu ta, dịu dàng nói: “Con trai, chú không trách con, con đã làm rất tốt rồi.
Hãy kể lại chi tiết chuyện ngày hôm qua cho chú nghe.”
Lê Duẫn Mặc nước mắt lưng tròng, kể lại chuyện hôm qua đã trải qua.
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý không giấu diếm gì với cậu ta, nói chuyện Phúc Thụy Đạt mua cao bán thấp, tham ô tài sản.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Lê Duẫn Mặc chú ý thấy vẻ hung ác lóe lên trên khuôn mặt của Trương Mặc Vân, khiến Lê Duẫn Mặc run sợ.
Tuy nhiên, Trương Mặc Vân rất nhanh khôi phục vẻ tĩnh lặng, dường như chỉ là một người cha đau buồn, nặng trĩu trong lòng.
“Con nhìn rõ không? Ngoài Lưu Doanh ra, còn có Trình Xuyên và Trương Phượng Minh ngồi trên xe?” Trương Mặc Vân hỏi.
Lê Duẫn Mặc gật mạnh.
“Lúc đó đêm khuya, cách xa như vậy, lại bị cửa sổ xe cản trở, làm sao con nhìn thấy rõ được?”
“Anh Chung Nghị đưa cho con ống nhòm quân dụng.”
Trương Mặc Vân gật đầu, suy ngẫm một lúc, lẩm bẩm: “Nghĩa là… bọn chúng không chắc chắn có bị người khác nhìn thấy hay không.”
Ánh mắt ông nghiêm túc nhìn Lê Duẫn Mặc: “Con trai, những lời sau đây của chú, con phải ghi nhớ thật kĩ và làm theo.
Những chuyện ban nãy, con chưa nói với bất kỳ ai đúng không?”
“Con không nói! Ngay cả mẹ, con cũng chưa nói, bà ấy cũng không hiểu.
Với lại, chẳng phải bí mật càng ít người biết thì càng tốt sao? Bà ấy mà biết thì lại gặp nguy hiểm!”
“Con làm tốt lắm.
Bắt đầu từ bây giờ, bất kì ai hỏi con kể cả cảnh sát, con cứ nói là không nhìn thấy gì cả, cũng không biết gì hết, chỉ làm theo dặn dò của A Thiền là canh gác, viện trợ bên ngoài.
Lúc con tới nơi, Lý Vi Ý đã gặp chuyện không may rồi.
A Thiền đưa cho con bút ghi âm, chưa kịp dặn dò gì thì đã bị hôn mê.
Sau đó con bị đánh, bị cướp lấy bút ghi âm.
Chỉ như vậy thôi, rõ chưa? Như vậy cũng là để bảo vệ con.”
Lê Duẫn Mặc cắn môi hỏi: “Chú Trương, chú định làm gì? Khi nào chú sẽ trả thù cho A Thiền?”
Trương Mặc Vân mỉm cười đứng dậy, vỗ nhẹ vai Lê Duẫn Mặc: “Trong lòng chú có tính toán.
Nhưng trước đó, chú nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của A Thiền và Vi Ý đã.”
Lê Duẫn Mặc sững sờ: “Chú cũng… biết rồi sao?”
Trương Mặc Vân gật đầu, trầm mặc nhìn qua khung cửa sổ phía xa xăm: “Bọn họ đã phải chịu khổ cực, vất vả đến đây, lần này qua lần khác chỉ để cứu Phúc Minh, cứu chú.
Chú vô dụng mới khiến họ phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Chú không thể bởi vì nóng vội mà làm phí công sức của họ! Hiện giờ Phúc Minh không thể xảy ra đại án kinh tế, chú cũng phải tiếp tục làm một người cha ngạo mạn ngu xuẩn, cái gì cũng không biết rõ.
Đợi đến đầu tháng 9, Phúc Minh trả hết nợ nần, chú còn phải kiêng dè gì nữa? Dù phải hy sinh cái mạng già này, chú cũng sẽ tống bọn lòng lang dạ thú vào ngục tù! Chú sẽ giải quyết hết trong năm 2014.
Nếu A Thiền có thể tỉnh lại vào năm 2022, hai đứa nó… sẽ không cần phải quay lại nữa.”
—
Trương Mặc Vân đã đoán đúng, cảnh sát nhanh chóng tìm gặp Lê Duẫn Mặc để nói chuyện.
Tuy nhiên, Lê Duẫn Mặc là một người rất cố chấp, nếu cậu đã hứa với Trương Mặc Vân thì cho dù cảnh sát vặn hỏi đến mấy, cậu ta cũng chỉ một mực bảo không biết.
Dưới áp lực thẩm vấn và kinh nghiệm lấy lời khai thành thạo của Đinh Trầm Mặc, Lê Duẫn Mặc gặp rất nhiều khó khăn, cậu ta mồ hôi nhễ nhại ứng phó.
Cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, Lê Duẫn Mặc dứt khoát trợn ngược mắt giả ngất, còn co giật toàn thân vài phát.
Khiến mẹ Lê gào khóc, bác sĩ y tá cực kì hoảng sợ, cả phòng bệnh nháo nhào hỗn loạn.
Đinh Trầm Mặc tức chết, quát: “Thằng nhãi này, xương cánh tay chỉ gãy nhẹ mà ảnh hưởng đến não bộ luôn à!”
Cuối cùng, Đinh Trầm Mặc chán chường rời khỏi phòng bệnh cậu ta.
Người liên quan khác là Lý Vi Ý, cũng mờ mịt nói mình không nhớ gì cả.
Chung Nghị cũng đã được Trương Mặc Vân căn dặn, miệng anh ta còn khó cậy hơn người khác.
Hai người lính xuất ngũ kia thì thật sự không biết nội tình như nào.
Thêm vào đó, dưới áp lực của cấp trên đối với đề tài nhạy cảm Phúc Minh, vụ án này đã phải kết thúc một cách dang dở.
Đinh Trầm Mặc không cam chịu, đến gặp Trương Mặc Vân, hai người tìm một văn phòng bác sĩ không người, đóng cửa bí mật nói chuyện.
Đinh Trầm Mặc nói: “Chủ tịch Trượng, tôi muốn trao đổi với ông về tiến trình của vụ án hiện tại.
Theo lời khai của công nhân, là Lưu Doanh nói dối rằng Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý là kẻ trộm, chỉ đạo bọn họ đánh nhau.
Lưu Doanh hiện đang bỏ trốn, vẫn chưa bắt được.
Còn công nhân tông xe cẩu gây thương tích cho Lý Vi Ý, đêm qua đã uống rượu.
Hắn nói là do ấn nhầm thiết bị, chỉ có dấu vân tay của hắn trên xe cẩu.
Nếu không tìm thêm được nhân chứng và vật chứng, thì vụ xe cẩu gây thương tích chúng tôi chỉ có thể kết án như vậy.
Còn về Lưu Doanh, đợi bắt được cô ta thì nói tiếp.”
Trương Mặc Vân ngồi đối diện, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không có ý kiến khác.”
Đinh Trầm Mặc ném quyển sổ đang cầm lên bàn và nói: “Anh không có ý kiến khác? Người đang hôn mê có nguy cơ trở thành người thực vật trên giường bệnh, chính là con trai ruột của anh! Cậu ấy là cậu ấm ngây ngô lớn lên trong nhung lụa như nào tôi không quan tâm, nhưng Lý Vi Ý là một cô bé có khí phách có bản lĩnh! Đang yên đang lành hà cớ gì bọn họ lại chạy đến Phúc Thụy Đạt vào đêm khuya? Lưu Doanh là cấp dưới của anh, tại sao lại dám ra tay với hai đứa? Rốt cuộc Phúc Thụy Đạt đang che giấu điều gì? Có phải Lưu Doanh còn phạm tội nào khác? Chẳng lẽ những điều này anh đều không quan tâm sao?”
Yết hầu Trương Mặc Vân khẽ chuyển động, ông im lặng một lúc, rồi lại cười, là nụ cười của một con cáo già trên thương trường: “Đội trưởng Đinh, anh nói đùa gì vậy? Chuyện của con trai, sao tôi có thể không quan tâm? Nhưng đó thật sự chỉ là một tai nạn, là hiểu lầm.
Nếu công nhân đó ấn nhầm thiết bị, thì để anh ta chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Tất nhiên, tôi cũng sẽ cố hết sức để anh ta không được yên thân.
Còn Lưu Doanh luôn trung thành và tận tâm với tôi, có lẽ mấy đứa nhỏ đến xưởng quấy rối, rồi hai bên xung đột, cuối cùng không phải A Thiền mấy đứa nó đánh thắng đấy sao? Không phải là chuyện gì lớn.
Còn Phúc Thụy Đạt luôn là công ty con chất lượng tốt của tôi, là việc nội bộ của Tập đoàn chúng tôi, không cần làm phiền đến vị cảnh sát hình sự như anh.”
Đinh Trầm Mặc ngước đôi mắt u ám nhìn người giàu nhất thành phố Thần, một nhân vật lừng lẫy mà ngay cả lãnh đạo thành phố cũng phải phần nào tôn trọng.
Ông ta nói: “Trương Mặc Vân, tôi biết Phúc Minh hiện tại đang bên bờ vực phá sản, người như anh chắc chắn sẽ làm mọi cách để bảo vệ sản nghiệp.
Có một số chuyện là không thể điều tra, hay không dám điều tra? Nhưng những thứ đó, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng sống của con trai anh?”
Trương Mặc Vân đứng dậy, bình tĩnh trả lời: “Con trai quan trọng hơn cả tính mạng của tôi.” Ông bước đến cửa, có vẻ như không muốn nói thêm nữa.
Đinh Trầm Mặc hỏi: “Câu hỏi cuối cùng: Tại sao người bị thương là Lý Vi Ý, nhưng Trương Tĩnh Thiền lại trở thành người thực vật?”
Trương Mặc Vân dừng bước chân.
Đinh Trầm Mặc nắm bắt kẽ hở: “Anh biết lý do tại sao, đúng không?” Ông ta nhớ lại cô bé sáng nay mình gặp, dịu dàng yếu đuối, khác hoàn toàn với cô bé dũng mãnh mà ông gặp cách đây hai tháng.
Trương Mặc Vân quay lại nhìn vị cảnh sát hình sự tóc mai bạc phếch này, đôi mắt cố chấp, ông từ từ thở dài nói: “Đội trưởng Đinh, cảm ơn anh đã nỗ lực vì gia đình chúng tôi.
Trong thời gian tới, nếu anh kiên quyết muốn tiếp tục điều tra, tôi cũng không ngăn cản được.
Nhưng mong anh nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn, đặc biệt là khi lái xe.
Tôi chỉ có thể nói nhiêu đó thôi.”
Đồng tử của Đinh Trầm Mặc đột nhiên co rút lại, Trương Mặc Vân đã mở cửa, rời đi cùng vài vệ sĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...