“Chị dâu… chị dâu…” Cậu ta bắt đầu gắng hết sức hét lớn, còn tưởng rằng mình đã hét rất to, nhưng thật ra chỉ là tiếng kêu cứu khàn khàn, yếu ớt, “Bọn chúng đã cướp… máy ghi âm rồi… nhanh xuống dưới… Chung Nghị… mau ngăn chúng lại…”
“Chị dâu…”
“Anh Thiền…”
Cuối cùng Lê Duẫn Mặc không thể trụ được nữa, bất tỉnh trên sàn, chỉ có đôi môi vẫn mấp máy trong vô thức.
5, 4, 3…
Cách nơi Lê Duẫn Mặc ngã xuống chưa đến 50 mét, Lý Vi Ý cuối cùng cũng lao tới cửa phòng bệnh của Trương Tĩnh Thiền, cô vừa đẩy cửa được một nửa, thì bàn tay gắn đầy ống truyền dịch và máy theo dõi của người nằm trên giường bất ngờ cử động.
Lý Vi Ý sững sờ.
… 2, 1!
Tầm nhìn đảo lộn, mọi thứ trước mắt Lý Vi Ý bắt đầu bị bóp méo: căn phòng, giường bệnh, con người, đường nét, bụi bẩn, ánh sáng, thời gian…
Người nằm trên giường một tay đỡ đầu, từ từ ngồi dậy.
Cách đó chưa tới 3 mét, Lý Vi Ý ngã quỵ xuống sàn.
Chung Nghị ôm Lý Hiểu Ý, quay trở lại khu phòng bệnh; Ngô Hinh Tuệ cũng đi cùng bố mẹ Lý, vừa từ văn phòng bác sĩ quay lại.
Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn thấy hai thiếu niên bất tỉnh trên hành lang.
Tuy nhiên, Lý Vi Ý không còn biết gì về những chuyện này nữa rồi.
Trong thế giới của cô, trong khoảnh khắc thời gian ngưng trệ ấy, vừa giống một cái búa vô hình gõ mạnh vào trái tim cô; vừa giống như một chiếc chuông cổ uy nghiêm vô hình vang vọng thật lâu trong tâm trí cô.
Đối với cô mà nói khoảnh khắc tối tăm ấy, dường như kéo dài tận 8 năm.
Cô nhìn thấy nhiều thứ mà trước đây chưa từng nhìn thấy, đó là những ký ức ẩn giấu trong tâm trí của một người khác, không thuộc về cô.
Thiếu niên A Thiền ngồi trước bàn học, những ngón tay thon dài trắng muốt xoay bút, khẽ mỉm cười, cầm bút viết vào cuốn nhật ký bí mật: “Ngày 2 tháng 7 năm 2014, trời nắng…”
Tại phòng giữ thi thể ở đồn cảnh sát, Ngô Hinh Tuệ khóc yếu đuối ngã quỵ xuống đất.
Thiếu niên ngoan cố đứng bất động, đôi mắt đỏ hoe.
Anh quay người chạy ra ngoài cửa.
Anh đứng trước cổng tập đoàn Phúc Minh đã sớm ngừng hoạt động, nơi này vắng vẻ, hiu quạnh giống như một đống đổ nát.
Anh ngẩng đầu nhìn tất cả những thứ này, vừa giống như đang nhìn vào niềm tin của mình, vừa giống như đang nhìn vào một đống rác.
Dần dần, có vài người đứng phía sau anh.
Lê Duẫn Mặc, Lê Kim Hùng, Ngô Minh Nhuệ… và một số công nhân từng được Trương Mặc Vân cứu giúp.
Anh làm việc quên ăn quên ngủ, có lúc thức trắng đêm.
Đôi khi anh lại mở quyển sổ tay đó, ghi lại vài dòng ngắn ngủi, rồi cười tự giễu, ném nó sang một bên.
…
Anh đã là một thanh niên mặc vest đi giày da, ngồi trong phòng khách, trả lời phỏng vấn của phóng viên nữ.
Dáng vẻ anh giống hệt lần đầu tiên Lý Vi Ý gặp anh, phong độ uy nghiêm, đĩnh đạc lạnh lùng.
Sau buổi phỏng vấn, phóng viên nữ đỏ mặt mời anh đi ăn tối, nhưng anh lắc đầu rời đi.
Ngày đó, ngày mà số phận anh được sửa lại, anh tỉnh dậy như mọi khi, nhìn cảnh vật xung quanh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Sau đó anh giống như nhớ ra điều gì đó, ấn mu bàn tay lên trán, mỉm cười.
…
Lý Vi Ý giống như rơi vào vực sâu kỳ lạ.
Những năm tháng mà anh trải qua, lóe lên trước mắt cô.
Rõ ràng cô chỉ là người quan sát, nhưng lại giống như đã từng trải qua, nhìn thấy từng bí mật mà anh cất giấu trong lòng chưa từng kể ra trong suốt tám năm.
Cuối cùng, tất cả hình ảnh đều biến mất.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Lý Vi Ý như đã hôn mê rất lâu, hoặc giống như chỉ mất ý thức trong một khoảnh khắc.
A Thiền, lần này chúng ta có thể đến được ngày 13 tháng 1 năm 2022 không?
(Đinh Mặc: Tôi đảm bảo, đây là cảnh đau lòng duy nhất trong cuốn tiểu thuyết.
Vậy nên quyển này thật sự rất ngọt ngào, lần này lão Mặc không nói khoác.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...