Khi Lê Duẫn Mặc biết mình được chọn vào nhóm nhỏ hoạt động 4 người, miệng cậu ta cười đến tận mang tai.
Trong phòng riêng yên tĩnh của nhà hàng, cậu ta vô thức liếc nhìn anh Thiền, thấy đối phương đang nở nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ với mình, tim cậu đập “thình thịch, thình thịch”, nghĩ thầm: Thì ra trong lòng anh Thiền vẫn coi trọng mình nhất!
Nhưng rồi cậu ngẩn người, lập tức nhận ra, không! Anh Thiền ngọt ngào trước mắt không phải anh Thiền chính hiệu, mà là chị dâu xuyên không đến!
Cậu ta chán nản, lập tức quay sang nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh chị dâu, một tay còn đặt lên lưng ghế của chị dâu, cũng chính là anh trai lớn thật sự của mình A Thiền.
Trương Tĩnh Thiền cũng chú ý đến ánh mắt cún con của cậu ta, anh ngẩn người một lúc, tưởng rằng cậu ta sợ hãi, anh lạnh lùng nói: “Lê Duẫn Mặc, cậu làm được thì làm, không làm được thì phắn đi.”
Lê Duẫn Mặc: “…”
“Tất nhiên là em làm được!” Cậu ta tức giận nói, rồi thấy vẻ mặt Lý Vi Ý không đồng tình, đánh vào vai Trương Tĩnh Thiền một cái, rồi còn dùng ánh mắt xin lỗi cậu.
Còn anh Thiền của cậu ta lại nở nụ cười.
Lê Duẫn Mặc bỗng cảm thấy, có lẽ nửa đời sau cậu nên cân nhắc đổi một bến đỗ khác.
Đàn ông tại sao nhất định phải đi theo một đại ca là đàn ông? Rõ ràng là chị dâu dịu dàng, chu đáo, hoạt bát và dễ thương hơn nhiều.
So với Lê Duẫn Mặc được yêu quý mà lo sợ, thì thành viên khác bị họ kéo vào nhập hội lại có vẻ trưởng thành, chín chắn hơn nhiều.
Sau khi nghe họ nói đại khái về ý định, Chung Nghị trầm mặc.
Cho đến khi uống hết chén trà thứ ba, Chung Nghị mới lên tiếng: “Thật sự không thể báo cảnh sát sao?”
Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền đều im lặng.
Chung Nghị: “Hiểu rồi, anh đi theo các em.
Nhưng để an toàn, anh có một đề nghị, chỉ có bốn người chúng ta thì quá ít, chẳng may đụng độ trực diện, chỉ e là chúng ta sẽ chịu tổn thất.
Nếu em lo có nhiều người dễ bị chú ý, anh sẽ tìm hai chiến hữu đáng tin cậy, để họ canh gác ở ngoài bên ngoài…”
Chung Nghị cầm cây bút trên bàn, vẽ lên bản đồ mà Trương Tĩnh Thiền đã mở ra trước đó: “Canh gác tại đây, họ đều từng đi trinh sát, một mặt có thể giữ vai trò canh gác.
Mặt khác, nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, họ có thể lao vào nhà máy trong vòng 5 phút.
Đương nhiên, không đụng độ thì càng tốt.”
Lý Vi Ý nghe xong mắt sáng rực, Trương Tĩnh Thiền cũng mỉm cười: “Được, cảm ơn anh.”
Chung Nghị nhìn hai người lần nữa rồi gật đầu, lấy điện thoại ra xem danh bạ, cân nhắc lựa chọn người.
Điều anh ta không nói ra là, anh biết cô em vợ có bản lĩnh cao cường, thâm sâu khó lường, nhưng kéo anh vào cuộc tranh đấu nội bộ của tập đoàn Phúc Minh, liệu có thực sự thích hợp?
Chung Nghị từ trước đến nay không phải là người thích suy nghĩ viển vông, nhưng ít nhiều cũng từng nghe đến vài rắc rối trong nhà quyền thế, từng xem vài bộ phim truyền hình.
Cô em vợ 17 tuổi đã duỗi tay đến khối tài sản khổng lồ của Phúc Minh rồi.
Mặc dù em ấy nói là kiểm tra sổ sách hộ Phúc Minh, nhưng Chung Nghị cũng không phải là người có đầu óc đơn giản, khó tránh khỏi suy nghĩ sâu xa hơn.
Cho dù có một ngày tập đoàn Phúc Minh đổi thành họ Lý, Chung Nghị cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
Chung Nghị liếc nhìn thiếu niên hừng hực ý chí chiến đấu ngồi bên cạnh em vợ mà hoàn toàn không hề đề phòng, anh thở dài trong lòng.
Thôi bỏ đi, em vợ muốn làm chuyện gì, anh ta cũng không có quyền nghi vấn.
May mà thiếu niên ngốc đã lấy được chìa khóa và ủy quyền đầy đủ, chuyện của nhà Trương dù sao cũng không vi phạm pháp luật.
Việc mà anh ta có thể làm là hộ tống và đảm bảo an toàn tính mạng họ.
Bốn người lại bàn bạc một lúc, quyết định kế hoạch hành động:
Hai chiến hữu của Chung Nghị làm ở tổ canh gác thứ nhất và chi viện, đóng giả thành thực khách, đứng canh gác tại một nhà hàng nông sản dọc đường chính, cách cổng nhà máy Phúc Thụy Đạt 300 – 400 mét.
Chỉ cần có xe đi qua, họ đều có thể kịp thời báo tin.
Lê Duẫn Mặc ở tổ canh gác thứ hai, ẩn nấp tại cổng nhà máy.
Thứ nhất là theo dõi, thứ hai thì dù sao cậu ta cũng là con trai của Tổng giám đốc xây dựng Lê Kim Hùng, thiếu gia của tập đoàn, trên dưới ai mà chả nhận ra cậu ta.
Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, cậu ta có thể lấy mượn danh nghĩa của bố để cản lại.
Đối với sự sắp xếp này, Lê Duẫn Mặc có ý kiến khác, bởi vì cậu cũng muốn đi cùng với ba người kia, dũng cảm xâm nhập vào trong khu nhà máy hắc ám.
Nhưng ý kiến của cậu ta lập tức bị ba người kia bác bỏ, thứ nhất để một người canh ở cổng sẽ yên tâm hơn, thứ hai nếu cậu đi cũng chẳng tác dụng gì.
Chung Nghị có võ công, Lý Vi Ý có thể chất, Trương Tĩnh Thiền là chủ mưu chỉ đạo đằng sau.
Còn Lê Duẫn Mặc thì hoàn toàn không có gì cả.
Trời đã tối.
Chung Nghị từ trước đến nay làm việc rất đáng tin cậy, hai chiến hữu được anh mời đến giúp đã vào vị trí tại nhà hàng ven đường.
Trương Tĩnh Thiền cũng tìm cho Lê Duẫn Mặc một chỗ đứng nấp, gần ao cá đối diện cách cổng chính nhà máy 30 mét.
Cậu đội một chiếc mũ ngư dân, cầm một chiếc cần câu, mặc áo bộ đội cũ của Chung Nghiệp, không ai có thể nghi ngờ.
Việc lẻn vào nhà máy còn dễ dàng hơn so với những gì họ tưởng tượng.
Hệt như Trương Tĩnh Thiền dự đoán, vì tập đoàn thống nhất ngừng hoạt động nên tất cả công nhân đều đã nghỉ, cả khu nhà máy vắng vẻ thê lương, không một bóng người.
Ông cụ gác cổng cũng chăm chú xem tivi.
Chung Nghị dùng một chiêu nhỏ, tiến lên hỏi đường, dùng cơ thể mình che khuất tầm nhìn, Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền nhân cơ hội len vào trong.
Hai người đứng chờ trong góc tối vài phút, thì thấy Chung nghị xuất hiện từ một góc khác, hai người họ đều không biết anh ấy lẻn vào như thế nào.
Lý Vi Ý không khỏi cảm thán, tìm được người anh rể như này thật là có giá trị, lên được chiến trường, xuống được nhà máy hắc ám.
Trước mắt là nhà máy rộng hàng nghìn mét vuông, trên khu đất trống có 5, 6 chiếc xe tải cỡ lớn đậu ở đó, phía sau là khu nhà máy tối như mực.
Trong tay Trương Tĩnh Thiền có bản đồ và chìa khóa, Chung Nghị chỉ cần đi một vòng đã nắm rõ được phân bổ của các camera trong sân.
Hai người nhỏ giọng bàn kế hoạch, Chung Nghị dẫn họ đi vòng tránh camera, đến trước một kho hàng lớn.
Lý Vi Ý tự nhiên cảm thấy vui vẻ khi được hai vị “vương giả” dẫn đi đánh trận.
Trương Tĩnh Thiền mở cửa kho, ba người cùng dùng sức đẩy một khe hở vừa đủ cho một người lọt qua.
Chung Nghị cảnh giác nhìn xung quanh nói: “Hai người vào đi, anh canh ở ngoài.”
Trương Tĩnh Thiền “ừm” một tiếng, dù sao Chung Nghị không hiểu kinh tế tài chính.
Anh dẫn Lý Vi Ý, cầm đèn pin lách vào bên trong.
Nhà kho rất lớn, trần cao 7,8 mét, bên trong chứa đầy máy móc, thiết bị lớn, cũ mới lẫn lộn.
Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền tách ra hành động, cô rất quen thuộc với đống tài sản này, trực tiếp đi kiểm tra hàng tồn kho; còn Trương Tĩnh Thiền thì lục ngăn kéo tìm sổ sách.
Không lâu sau, Lý Vi Ý chạy lại nói: “Thật sự quá điên cuồng! Trên sổ sách ghi những lô thiết bị cũ bị hỏng đã bán đi, toàn bộ đều ở đây, loại hình và số hiệu máy móc không thể thay đổi được.
Nhưng chúng lại được xếp vào lô thiết bị mới.”
“Em đã chụp lại hết chưa?”
“Em chụp hết rồi.
Còn anh có phát hiện gì không?”
Trương Tĩnh Thiền lắc đầu, mấy ngăn tủ không khóa toàn bộ đều trống không.
Anh nói: “Sổ sách đã bị bọn họ lấy đi hết rồi.”
Hai người lại tìm kiếm thêm một lúc nữa, bỗng nghe thấy tiếng hô to: “Ai đang ở đó?” Ánh đèn pin lóe lên.
Hai người nhìn nhau, lập tức chạy về phía cửa.
Họ nhìn qua khe hở, thấy một người đàn ông mặc đồ công nhân cầm đèn pin, đi về phía cửa.
Chung Nghị đứng ngoài cửa nói nhỏ: “Đừng ra.” Sau đó cười to: “Là tôi, vào lấy đồ ít đồ.”
Công nhân ngẩn người, đèn pin chiếu vào mặt Chung Nghị, anh lấy tay chắn.
Công nhân không nhận ra đây là người nào, nhưng cũng không quá đề phòng, vừa đi gần tới vừa hỏi: “Ai vậy? Đăng ký vào cổng chưa? Bây giờ không được tùy tiện vào nhà máy đâu.”
Chung Nghị trả lời lấp lửng: “Tôi đăng kí rồi, đăng kí rồi, không phải…ờm…vẫn luôn bảo tôi đến đấy sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...