Trương Mặc Vân mỉm cười, nhìn về phía Trương Tĩnh Thiền, ông khẽ nuốt nước bọt hỏi: “Còn con thì sao? Không phải gánh nợ nữa chứ? Công việc liên quan đến hợp đồng tương lai đã được thu xếp tốt rồi, cho dù bố chết rồi cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Con và mẹ con sống tốt không?”
Trương Tĩnh Thiền trầm mặc vài giây, trả lời: “Khá tốt.”
Cả ba người im lặng một lúc, Trương Tĩnh Thiền nói: “Nói ngắn gọn, hai tuần sau, ngày 25 tháng 7 bố sẽ chết trên giường của Lưu Doanh do dùng thuốc quá liều.
Nhiều bằng chứng cho thấy bố ngoại tình với cô ta.”
Trương Mặc Vân sửng sốt, rồi tức giận nói: “Nhảm nhí! Làm sao bố nhìn trúng cô ta được? Làm sao có thể… Làm sao có bằng chứng được?”
Lý Vi Ý để ý thấy hai hàng lông mày thanh tú của Trương Tĩnh Thiền hơi giãn ra, cơ thể cũng thả lỏng hơn, anh dựa lưng ra ghế hỏi: “Vậy bố thực sự không ngoại tình?”
Trương Mặc Vân cười tức giận, nói chắc như đinh đóng cột: “Không! Tình cảm của bố và mẹ con như nào, bà ấy theo bố từ năm 20 tuổi, từ lúc hai bàn tay trắng đến tận bây giờ.
Con đừng nhìn bà ấy bây giờ không đi làm, những năm đầu bà ấy đều chạy cùng bố đến công trường, không có bà ấy thì không có Phúc Minh.
Làm sao bố có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy? Huống chi, bây giờ Phúc Minh sơ suất một chút cũng có thể đi tong, ông đây mỗi ngày mệt như chó, thời gian đâu đi chơi bời gái gú? Lại còn là loại như Lưu Doanh? Con nghĩ bố con ngu xuẩn thế à?”
Trương Tĩnh Thiền hừ một tiếng nói: “Con nghĩ bố cũng không ngu xuẩn như thế, căn biệt thự số 43 Dương Hòe Lí, ngôi nhà đó đứng tên bố đấy, bố có biết không?”
Trương Mặc Vân nhíu mày lắc đầu: “Ngoài căn biệt thự ở Tương Thành ra thì còn có 2 căn nữa, con và mẹ đều biết rồi đấy.”
Trương Tĩnh Thiền: “Có thể tra ra được người đứng sau ngôi nhà đó không?”
Vẻ mặt Trương Mặc Vân nghiêm trọng, ánh mắt ẩn chứa vẻ hung ác, trả lời: “Được.”
Lý Vi Ý nói: “Chú, nội gián của Phúc Minh ẩn nấp sâu hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, với lại chắc chắn là người thân cận nhất bên cạnh chú.
Không chỉ Lưu Doanh, có lẽ không chỉ một người.”
Bố con nhà Trương trao đổi ánh mắt, Trương Mặc Vân cười tự giễu, nói: “Đợi khi bố từ Bắc Kinh về sẽ tra chuyện căn nhà.”
Trương Tĩnh Thiền: “Bố có nhất thiết phải đi Bắc Kinh không?”
“Nhất định phải đi, bố gặp một vị lãnh đạo cấp cao, Phúc Minh còn muốn kéo dài hai tháng chờ bán hợp đồng tương lai, thì thái độ của ông ấy rất quan trọng.”
“Nhanh nhất bố có thể về lúc nào?”
Trương Mặc Vân vốn muốn nói ba ngày sau, nhìn thấy vẻ mặt của hai người, ông lại thay đổi: “Tối ngày kia.”
Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền đều không nói gì.
Từ sau lần trước, Trương Mặc Vân biết họ mỗi lần chỉ có thể ở lại ba ngày, trong lòng cảm thấy áy náy, ông an ủi: “Lần này đến Bắc Kinh, bố sẽ tìm cách dẫn một đội tài chính từ bên ngoài về, nhất định phải tóm được bọn súc sinh đó.
Chết tiệt, bố tự tra trong nội bộ cả hai tháng trời, đều không tra ra được cái gì.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Được, nhưng từ hôm nay trở đi, bố phải thuê thêm vài vệ sĩ.
Bao gồm cả việc thuê công ty tài chính, những việc này nhờ mối quan hệ xa một chút, đừng để bất kỳ ai trong nội bộ Phúc Minh nhúng tay vào.
Có người muốn giết bố, lẽ nào còn đợi bị giết sao?”
Ánh mắt Trương Mặc Vân lộ vẻ u ám, trả lời: “Bố sẽ có tính toán.”
Lý Vi Ý yên tâm, trực giác cô mách bảo, cho dù lần này họ đến mà vẫn không làm được những việc khác.
Với tính cách và bản lĩnh của Trương Mặc Vân, sớm được cảnh báo, thì không ai có thể làm hại được ông.
Trương Tĩnh Thiền nói: “Ngoài ra, hãy giao cho con quyền hạn truy cập tài khoản của công ty bố.”
—
Trương Tĩnh Thiền dẫn Lý Vi Ý quay trở lại biệt thự nhà Trương, đi vào phòng làm việc của Trương Mặc Vân.
Không lâu sau, một xe chứa hàng loạt sổ sách giấy tờ được bí mật vận chuyển ra khỏi Tập đoàn Phúc Minh và đưa vào phòng làm việc này.
Trước đó Tập đoàn Phúc Minh đã kiểm tra sổ sách một lần, tất cả những thứ này đều sẵn có.
Lý Vi Ý bị Trương Tĩnh Thiền ấn xuống ngồi sau bàn làm việc, tất cả các sổ sách giấy tờ chất đống trên sàn, tạo thành một vòng tròn cao hoàn hảo xung quanh cô.
Lý Vi Ý chỉ thấy trước mắt mình tối sầm, cô hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trương Tĩnh Thiền mỉm cười, đứng sau lưng cô nói: “Kế toán Lý, mời em kiểm tra sổ sách.”
Lý Vi Ý nghiêng đầu nhìn anh: “Ơ, anh nói nghiêm túc đấy à? Nhiều sổ sách như vậy, hai ngày rưỡi làm sao em xem hết được? Bố anh tra soát hai tháng trước vẫn không tìm ra được gì.”
Trương Tĩnh Thiền cúi người xuống, một tay đặt lên lưng ghế, tay kia đặt lên mặt bàn, lúc này Lý Vi Ý giống như nửa người đều ở trong vòng tay anh.
Lý Vi Ý lùi lại trốn ra sau trong vô thức, nhưng cô ngay lập tức không lùi nữa.
Cô duỗi cánh tay săn chắc hơn Trương Tĩnh Thiền, đập “bốp” một cái lên cánh tay anh đang đặt trên bàn, ung dung nói: “Nói thì nói, sao phải dựa gần như thế?”
Bây giờ làn da Trương Tĩnh Thiền rất mềm mại, bị cô đánh một cái cũng đau, anh xoa xoa cánh tay, nhìn chằm chằm vẻ mặt hơi đắc ý của cô, anh mỉm cười không đáp trả.
Lý Vi Ý ngồi dựa lưng vào ghế xoay, hất cằm nói với anh: “Tiếp tục đi, sao anh có thể nghĩ ra ý tưởng vô nhân đạo như này?”
Trương Tĩnh Thiền khoanh tay trước ngực, đứng thẳng lưng dựa vào mép bàn, mũi chân phải nhẹ nhàng móc gót chân trái, anh cúi đầu mắt đối mắt với cô đang ngồi trên ghế.
Lý Vi Ý cảm thấy khí chất của người này thật dữ dội.
Cho dù là đang ở thân xác của con gái, tùy tiện làm vài động tác và tư thế, vẫn toát lên khí chất vốn có của anh
Nghĩ như vậy, khí thế vừa rồi của Lý Vi Ý bỗng xẹp dần, lưng rũ xuống gục đầu trên mặt bàn, khôi phục trạng thái ban đầu.
Tuy nhiên Trương Tĩnh Thiền lại cảm thấy dáng vẻ yếu đuối này của Lý Vi Ý trông dễ coi hơn nhiều, anh tiện tay xoa đầu cô, cô cũng không nhúc nhích, gục trên bàn cho anh xoa, cả hai một cao một thấp nhìn nhau, không ai nói gì.
Lý Vi Ý chỉ cảm thấy lòng ngọt ngào tê dại.
Ngón tay Trương Tĩnh Thiền lại vuốt nhẹ tóc cô, sau đó anh mới rút tay về và nói: “Bố anh không am hiểu về tài chính, phải đợi ba ngày sau mới thuê được nhân viên bên ngoài kiểm toán, ký hợp đồng phải đóng dấu, rất dễ rò rỉ tin tức.
Nếu trong những ngày này, chúng ta có thể tìm ra điều gì.
Còn có ai thích hợp hơn em không? Nhân viên phân tích tài chính của một tập đoàn lớn, tư duy tài chính tiến tiến hơn bọn họ 8 năm.”
Khóe miệng Lý Vi Ý khẽ nhếch lên, nhưng cô vẫn còn chút lý trí: “Nhưng mà ba ngày thì ít quá.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Nếu là nhân viên phân tích tài chính xuất sắc nhất dưới trướng anh, thì ba ngày là đủ rồi, tiếc là không thể đưa người đó đến đây.”
Lý Vi Ý trừng mắt nhìn anh, anh mới cười nói: “Anh đùa em đấy, chúng ta cố gắng hết sức, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên *”.
(*Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên: Để tính toán hay lập kế hoạch cho bất kỳ một công việc nào đó thì là do bản thân của con người.
Còn làm sao để cho công việc đó thành công tốt đẹp thì lại là do ông trời.)
Lý Vi Ý thở dài: “Được rồi”.
Thời gian gấp rút, Lý Vi Ý nói làm là làm, vùi đầu bắt đầu.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô vài cái nữa, đeo cặp lên vai: “Anh đi đây, chiều anh quay lại”.
“Anh đi đâu?”
“Đi thi”.
“…”
“Chiều thi môn Toán, anh sẽ cố gắng nộp bài sớm”.
“Cũng không cần vội…”
Tuy nhiên, sự thật chứng minh, ngay cả Chủ tịch Trương từng là sinh viên đứng đầu khoa Quản lý Kinh tế, hô mưa gọi gió trên thương trường, cũng không thể nộp sớm bài thi cuối kì môn toán lớp 11.
Cho đến tối mịt, Trương Tĩnh Thiền mới vội vàng trở lại, vẻ mặt hơi uể oải.
Tuy nhiên, một khi Lý Vi Ý đã bước vào trạng thái làm việc hết công suất, cô gần như không để ý gì xung quanh, Trương Tĩnh Thiền vào chào, cô chỉ “ừm” một tiếng đáp lại mà không nhìn anh.
Cả bữa tối cũng do Trương Tĩnh Thiền bưng từ phòng bếp của chị Lưu mang lên, bắt cô ngừng làm việc để ăn.
Cô chỉ vội vã ăn trong vài phút rồi bỏ bát xuống, tiếp tục làm việc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...