Lý Vi Ý suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Lưu Doanh, Trình Xuyên, Lê Kim Hùng.”
“Đúng vậy.”
Lý Vi Ý thấy nhẹ nhõm, may mà không có Hứa Dị.
Trong lòng cô cảm thấy có lỗi với anh ta, mặc dù không thể trở thành người yêu, cô cũng không muốn trở thành kẻ thù với anh ta.
“Vương Minh và bọn họ……”
“Vẫn còn là bí ẩn, về bề ngoài không tìm được ra mối liên kết nào, anh định quay về năm 2014 để tìm manh mối.”
“Được.”
Lý Vi Ý thấy anh ta không nói tiếp, bèn hỏi: “Phát hiện thứ hai của anh là gì?”
Trương Tĩnh Thiền trả lời: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Lý Vi Ý khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi nhận ra lần này anh khá giỏi đấy, tra ra được nhiều nhiều chuyện như vậy.”
Trương Tĩnh Thiền vẫn nhìn thẳng về phía trước, trả lời: “Kiếp này anh không phải gánh 1 tỷ, người đứng đầu số tiền thuế phải nộp của thành phố này, có thể sử dụng các mối quan hệ thì đương nhiên phải khác.”
Lý Vi Ý lẩm bẩm: “Con người anh thật là, hơi tí lại nhắc đến đứng đầu.”
Trương Tĩnh Thiền cuối cùng cũng mỉm cười, nhưng vẫn không nhìn cô, giống như không khí làm anh cười vậy.
Một lúc sau, Lý Vi Ý nói: “Tôi đã nói chia tay với Hứa Dị, nhưng anh ấy không đồng ý, sau đó thì dứt khoát phớt lờ tôi.”
Trương Tĩnh Thiền giống như không nghe thấy gì, đôi lông mày cũng không động đậy.
Lý Vi Ý cũng mặc kệ anh, tự nói: “Tôi đã suy nghĩ rõ ràng mọi khía cạnh của chuyện này… Cho dù sau này có tìm được bạn trai hay không, thì tôi cũng nên chia tay với anh ấy.
Anh nói đúng, đoạn tình cảm này vốn dĩ không thể xảy ra.
Tôi không phải là cô ấy, không thể dựa theo ký ức của cô ấy mà ở bên anh ấy được.
Đợi khi chúng ta quay về năm 2014, thay đổi lịch sử, anh ấy cũng sẽ không nhớ gì cả, cũng sẽ không bị tổn thương, mọi thứ trở lại đúng vị trí ban đầu của nó.”
Trương Tĩnh Thiền vẫn không nói gì, nhưng không biết từ lúc nào tốc độ xe đã giảm dần.
Lý Vi Ý nói tiếp: “Với cả về mặt lý thuyết, tôi và anh ấy chỉ là bạn trai bạn gái, vẫn chưa kết hôn nên việc chia tay cũng không cần có sự đồng ý của anh ấy.”
Xe dừng lại trước cổng của đội cảnh sát giao thông.
Trương Tĩnh Thiền tắt máy, tháo dây an toàn, vẻ mặt không thay đổi: “Xuống xe thôi.”
Trong lòng Lý Vi Ý khẽ “chậc” một tiếng, cô cũng ra vẻ bình tĩnh như chưa từng nói gì, đi theo anh vào bên trong.
Một người đàn ông dẫn họ vào phòng làm việc, cho họ xem một đoạn camera giám sát.
Lý Vi Ý nhận ra ngay ra cảnh quay trên màn hình chính là chiếc xe Jeep màu đen đã đâm hai người.
Cô không nhớ chiếc xe có đặc điểm gì nổi bật, nhưng cảm giác tông xe mạnh mẽ đến nỗi trực giác của cô mách bảo: Chính là nó!
“Chiếc xe này bị đánh cắp, biển số cũng giả, là xe đổi biển số.
Chủ tịch Trương, cảm ơn manh mối mà anh cung cấp, chúng tôi sẽ truy lùng chiếc xe này trên toàn thành phố.”
Lý Vi Ý liếc nhìn Trương Tĩnh Thiền, cũng không biết lần này anh lại dụ dỗ người ta như thế nào.
Lần trước anh ra lệnh cho Đinh Trầm Mặc, chỉ gì làm nấy, cô vẫn còn nhớ như in.
Một tay Trương Tĩnh Thiền đặt lên bàn, đang xem camera.
Rõ ràng anh không hề ngẩng đầu lên nhưng lại giống như phát hiện ra ánh mắt cô, anh bất ngờ giơ tay khác lên, vỗ nhẹ vào sau gáy cô, giọng nói còn nhạt hơn nước: “Đừng nghĩ lung tung, em xem camera đi.”
Lý Vi Ý ngỡ ngàng, mặt bỗng nóng ran, liếc nhanh hai viên cảnh sát bên cạnh, họ chỉ mỉm cười.
Vì vậy, Lý Vi Ý cũng cúi xuống, ghé sát bên cạnh Trương Tĩnh Thiền nghiêm túc xem màn hình.
Chỉ là trong lòng dường như chầm chậm nở ra một bông hoa loa kèn nhỏ, tiếp đón cơn gió nhẹ thoảng qua.
Chỉ vì một hành động nhỏ đã lâu không thấy của anh, mà cảm giác u uất, phiền muộn chôn giấu trong lòng cô những ngày qua, thoáng chốc tan biến không còn dấu vết.
“Có phải người này không?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.
Trong camera giám sát, chiếc xe của nghi can được lái vào trạm xăng, một người đàn ông mặc áo cotton đen cũ xuống xe, chiều cao trung bình, hơi mập, toàn bộ quãng đường đi đeo mũ lưỡi trai, đi trả tiền rồi quay lại xe.
Cảnh sát trả lời: “Đúng vậy, chính là hắn.
Camera chưa từng quay được mặt, tôi hỏi nhân viên cửa hàng nhưng mỗi ngày có quá nhiều tài xế đến đổ xăng nên họ không có ấn tượng.
Hai người có nhận ra là ai không?”
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều trầm mặc.
Cảnh quay dừng lại ở đoạn người đó bước lên xe, hắn luôn quay lưng về phía camera, động tác cũng không nhanh nhẹn.
Họ thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy tóc mai bạc dưới vành mũ của hắn nhưng họ vẫn không thể nhận ra, hắn ta là ai trong ký ức của họ.
—
Khi màn đêm buông xuống, Hứa Dị lái xe về tới ga-ra của khu nhà.
Sau khi đỗ xe xong, anh ta không di chuyển.
Kể từ khi người đó không đến nhà nữa, ngôi nhà dường như cũng chẳng còn lại thứ gì để quay về.
Anh châm một điếu thuốc, nghiêng đầu ra sau, nhắm mắt và từ từ hút thuốc.
Không biết trôi qua bao lâu.
Mãi cho đến khi một giọng nam trầm khàn vang lên bên ngoài cửa sổ: “Trợ lý Hứa, lâu lắm rồi không gặp.”
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Hứa Dị khựng lại.
Đã rất nhiều năm rồi, không ai gọi anh ta bằng cái tên đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...