“Còn chuyện gì cần nói với bố?” Trương Mặc Vân hỏi.
Trương Tĩnh Thiền lấy từ trong túi áo một chiếc USB, đây là file anh đã ngồi làm suốt cả đêm ở quán net.
Lý Vi Ý nhận lấy cắm vào máy tính của Trương Mặc Vân và nói: “Bố, con đã làm một phương án khác, đã dốc hết tâm huyết và trí tuệ để làm ra nó.
Con sẽ giúp bố một lần nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng của bố và Phúc Minh.”
Trương Mặc Vân sững sờ: “Con còn có thể nghĩ ra cách gì nữa? Có biết bây giờ tập đoàn đang nợ bao nhiêu không?”
“Không biết, dù sao thì tổng lãi suất kép cuối cùng sẽ nợ lên tới 1 tỷ.” Lý Vi Ý nói.
Lúc này, sắc mặt Trương Mặc thay đổi.
“Chúng con có cách cứu bố.” Lý Vi Ý liếc nhìn Trương Tĩnh Thiền rồi nói: “Tất cả đều nhờ con trai bố đã xem xét rất nhiều tài liệu, số liệu thị trường, mới tìm ra một kẽ hở như này, có thể thoát khỏi tình thế gian nan.
Tuy nhiên, hôm qua con đã đánh nhau với tên côn đồ, bị đau họng, tinh thần cũng không tốt.
Kế hoạch này là cô ấy làm cùng con, cô ấy rất thông minh, lời cô ấy giống với lời của con.”
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô, nhưng cô không nhìn anh, vẻ mặt cô kiên quyết.
Trương Mặc Vân nói: “Cô bé này? Cô bé vẫn chỉ là một học sinh cấp ba thôi.”
Trương Tĩnh Thiền đứng dậy: “Học sinh cấp ba thì làm sao? Còn hiểu biết hơn chú.”
Trương Mặc Vân: “……”
Trương Tĩnh Thiền đi tới máy tính, Lý Vi Ý nhường ghế cho anh, anh liếc nhìn bố mình: “Nhường chỗ cho con.” Trương Mặc Vân cũng phì cười, tính khí cô bé này còn dữ hơn cả con trai mình.
Nhưng cảm giác quen thuộc kỳ lạ ấy lại một lần nữa trào dâng trong lòng ông.
Lý Vi Ý kéo hai chiếc ghế đến, đổi thành Trương Tĩnh Thiền ngồi ở giữa, còn cô và Trương Mặc Vân ngồi hai bên.
Trương Tĩnh Thiền giải thích, nhưng giọng điệu không trầm bổng và gây xúc động như Lý Vi Ý, anh mở PowerPoint, slide đâu tiên là tin tức về sản lượng sụt giảm đậu tương ở Châu Mỹ trong năm nay.
Những thông tin này, đã được anh tìm kiếm trên mạng trong và ngoài nước của năm nay.
Mà phần nội dung phía sau, là tốc độ tăng trưởng của hợp đồng tương lai đậu tương từ đầu năm đến nay, tình hình vị thế * của các nhà đầu tư lớn, kỳ vọng của thị trường, lợi nhuận đầu tư,… Một số thông tin là anh tìm được trên mạng, còn một số khác được anh biên soạn dựa trên sự thật xảy ra trong tương lai.
Trương Mặc Vân hơi hiểu biết về tài chính nhưng không quá chuyên sâu.
*Vị thế: (thuật ngữ trong hợp đồng tương lai) là trạng thái giao dịch và khối lượng của hợp đồng phái sinh mà nhà đầu tư hiện đang nắm giữ
Nhưng Trương Mặc Vân nhanh chóng hiểu ra:”Các con muốn bố mua hợp đồng tương lai đậu tương sao?”
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý gật đầu, Trương Tĩnh Thiền nói: “Con… A Thiền đã trao đổi với mấy người bạn làm tài chính bên nước ngoài, họ rất giỏi, trong đợt đậu tương này họ đã kiếm được hơn chục triệu đô.
Khác với xu hướng sụt giảm của thị trường đầu tư chính, phía họ vẫn có xu hướng tăng.
Kết luận của bọn họ là, trong vòng 1-2 tuần tới, đậu tương sẽ sụt giảm, điểu chỉnh thị trường sang nhượng.
Khi giảm xuống 300 điểm, chúng ta sẽ nhập cuộc.
Sau đó giữ vị thế cho đến đầu tháng 9, trong khoảng thời gian đó dù tăng hay giảm, chú vẫn phải kiên định, không được hành động.
Cho dù áp lực lớn đến đâu, chú cũng phải chống chọi.
Điểm cao nhất mà họ dự đoán vào khoảng 4400, đến đầu tháng 9, tin tức về đợt thu hoạch đậu tương mới cũng sẽ lan truyền, thị trường sẽ bị sụt giảm mạnh.
Vì vậy khi thị trường tăng lên 4300, chúng ta sẽ bán.”
Trương Mặc Vân nhíu chặt mày, cầm lấy chuột, xem kỹ từng số liệu rồi hỏi: “A Thiền, mấy người bạn nước ngoài của con tính có chuẩn không? Bố thấy giá đậu tương đã rất cao rồi, theo tài liệu này, rất nhiều công ty môi giới nổi tiếng đều đang bán khống *.”
* Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phiếu hay trái phiếu.
Lý Vi Ý không lên tiếng, Trương Tĩnh Thiền tựa lưng vào ghế, đầu hơi nghiêng một bên, gõ ngón tay lên bàn vài cái rồi nói: “Nếu lần nào thị trường chính cũng đều đúng, thì đã không có nhiều người phá sản, cũng sẽ không có cơ hội lấy nhỏ thắng lớn như lần này của chúng ta.
Có những khoản vốn đầu tư trong âm thầm, chỉ là họ không để lộ ra ngoài thôi.”
Trương Mặc Vân phấn chấn, hai bố con đều có cùng quan điểm về mặt này, dòng máu đầu tư liều lĩnh mạo hiểm đều trong xương cốt của họ.
Lời giải thích của Trương Tĩnh Thiền trúng ngay vào sự hứng thú của ông.
Ông kiểm tra cẩn thận phương án một lúc rồi hỏi: “Chúng ta cần huy động bao nhiêu vốn?”
“90 triệu tệ.”
Trương Mặc Vân trầm mặc.
Với tình hình hiện tại của Phúc Minh, huy động thêm 90 triệu nữa tức là hút cạn hơi tàn cuối cùng.
Như vậy, Phúc Minh sẽ không bị sụp đổ vào cuối năm, mà hiện tại sẽ sụp đổ luôn.
Với tư cách là người đứng đầu Phúc Minh, ông sẽ ngay lập tức phải đối mặt với áp lực từ trong lẫn ngoài, có thể nói là hành động rất liều lĩnh, khó mà nói có thể chịu đựng đến tháng 9 mà không bán đi.
Hơn nữa, đặt cược số tiền 90 triệu tệ này, nếu thua lỗ sẽ là đòn bẩy 10 lần….
Lý Vi Ý thấy sắc mặt ông thay đổi thất thường, vừa định khuyên nhủ thì thấy Trương Tĩnh Thiền chỉ ngồi yên lặng, nhìn chằm chằm Trương Mặc Vân.
Anh biết rõ đây là một ván cờ thắng chắc, nhưng cũng không định động viên ông.
Lý Vi Ý bỗng nhiên hiểu ra, anh muốn nhìn thấy một người bố tin tưởng mình, cho dù phải đối mặt với rủ ro lớn đến đâu cũng phải tin anh.
Vì vậy cô cũng không lên tiếng.
Giọng Trương Mặc Vân khô khốc: “A Thiền, Vi Ý nếu ván này bố thua, hai đứa có tính ra bố sẽ phải gánh bao nhiêu nợ không?”
Cả hai đều không nói gì.
Trương Mặc Vân lẩm bẩm: “1 tỷ 9, 2 tỷ…gần 2 tỷ! Các con đã từng nhìn thấy những người bị phá sản, nợ nần bao giờ chưa? Họ như những con chuột đầu đường, ai ai nhìn cũng la hét đánh đập, sẽ không ai tin tưởng, hợp tác với bọn họ nữa.
Cho dù họ có năng lực đến mấy, cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Bố sẽ phải gánh khoản nợ đó, sống trong những lời nhục mã mà bất lực đến cuối đời.
Cả đời này, sẽ không còn khả năng nào gượng dậy được nữa.”
Lý Vi Ý im lặng không nói.
Trương Tĩnh Thiền khẽ cười, anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương.
Anh hỏi: “Ông đã từng gặp những người nhà tan cửa nát, sống đây mai đó bởi vì những người chủ doanh nghiệp phá sản như ông chưa? Bây giờ chẳng phải có không ít họ hàng thân thích, bạn bè đầu tư ông và Phúc Minh đó sao? Dì cả, dì hai, bác hai, chú Lê, Hứa Dị…họ đều đầu tư hết phải không?”
Trương Mặc Vân không nói gì, ngầm thừa nhận.
“Có lẽ chỉ hàng trăm nghìn, hàng triệu đối với ông mà nói thì không đáng là bao.
Nhưng đó là số tiền tích góp hơn nửa đời người thậm chí là cả cuộc đời của họ đấy.
Ngoài họ hàng, bạn bè ra, còn có các nhà cung cấp, những công xưởng nhỏ từ trước tới nay vẫn dựa vào Phúc Minh để duy trì sự sống, nếu không nhận được tiền hàng thì không thể tồn tại được.
Hàng ngàn công nhân trên công trường đã làm việc cả năm, có người nhà rất nghèo, chỉ dựa vào số tiền đó để sống qua ngày.
Đến cuối năm nay, tất cả họ sẽ không nhận được tiền lương.
Ông từng nhìn thấy người nhảy lầu tự tử chưa? Từng thấy người già, phụ nữ và trẻ con cầm băng rôn đỏ rực khóc đến bất tỉnh trước cổng Phúc Minh chưa? Ông đã từng thấy những công nhân canh ở công trường trong mùa đông gió rét, không chịu về nhà ăn Tết, vì mơ tưởng sẽ có người đấu tranh đòi lương giúp họ chưa?
Ông phá sản, thanh lý tài sản, không thể đi máy bay, không thể ở khách sạn sang trọng, mỗi tháng chỉ kiếm được 3-4 nghìn tệ, miễn cưỡng sống được qua ngày.
Ông trốn trong một căn phòng cho thuê nhỏ, liên tục đổi chỗ ở, như để biến mất khỏi cõi đời này, né tránh mọi lời khiển trách và nhục mạ.
Nhưng còn tôi…còn con trai và vợ ông, họ có thể trốn tránh được không? Tất cả mọi người đều biết Trương Tĩnh Thiền là con trai của một kẻ vô trách nhiệm.
Những công nhân đó sẽ gào khóc với anh ta, đánh đập và chửi rủa anh ta; Chủ của các công xưởng nhỏ nhảy lầu trước mặt mẹ anh ta, khiến bà ấy sợ hãi gào khóc trong cơn ác mộng mỗi đêm…Những người lúc trước hay nịnh nọt bà nhất, đều biến thành những chủ nợ cay độc, trở thành kẻ thù, từng người một đều nóng lòng muốn cắn từng thớ thịt trên người mẹ con họ.
Kể từ đó, họ không còn người thân, bạn bè, chỉ còn chủ nợ ở khắp nơi mà thôi.
Ông sống hèn nhát đến già rồi tự tử để làm gì? Ông chết đi là xong chuyện.
Nhưng còn cuộc đời của những người này thì sao? Không phải một, hai người, không chỉ là vợ con của ông, mà là hàng ngàn hàng vạn người! Cuộc đời của họ đã bị ông hủy hoại, bởi vì ý định mở rộng điên cuồng, lòng tham không đáy của ông ngày trước.
Tất cả những chiến lược kinh doanh ấy, đều do chính ông tự tay quyết định!
Hiện tại đã đến bước này rồi, ông vẫn còn lo lắng bản thân không thể gượng dậy được sao? Dù là 1 tỷ hay 2 tỷ cũng đều phải gánh chịu.
Bây giờ tôi đưa cho ông một cơ hội đầu cơ chuộc lợi không lấy làm vẻ vang gì, chỉ để ông may mắn trả hết số nợ, để ông không phải hổ thẹn với cuộc đời của những người khác! Để con trai và vợ ông cũng có thể đường hoàng mà sống, không cần phải chịu sự lăng mạ vì ông, không cần phải đau khổ vì ông, không cần phải…”
Trương Tĩnh Thiền dừng miệng, chầm chậm nói nốt những từ trong lòng: “…rời xa ông.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...