Một trợ lý giỏi, tuyệt đối không phải người mà lãnh đạo giao việc gì là hoàn thành mỗi việc đó.
Sau khi đưa người về, Hứa Dị quay trở lại biệt thự nhà Trương, anh ta vừa bước vào đã thấy Lý Vi Ý ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một bát tổ yến.
Ngô Hinh Tuệ đang ngồi bên cạnh cô, còn Trương Mặc Vân không có ở nhà.
Hứa Dị mỉm cười bước tới: “Chị Tuệ, A Thiền.”
Lý Vi Ý đang ngậm tổ yến trong miệng, đôi mắt tròn xoe: “Anh Hứa Dị, anh đã đưa cô ấy về nhà chưa?”
Hứa Dị gật đầu: “Yên tâm, tôi đã nhìn thấy cô ấy đi vào nhà rồi.”
Ngô Hinh Tuệ nói: “Tiểu Hứa, để tôi bảo chị Lưu làm đồ ăn cho cậu, chạy ngược chạy xuôi cả ngày rồi chắc cậu cũng đói bụng rồi.”
Hứa Dị không khách sáo với bà, gật đầu đồng ý.
Ngô Hinh Tuệ đi vào bếp dặn dò, Hứa Dị ngồi bên cạnh Lý Vi Ý, nhìn cô mặt mày vui vẻ ăn hết bát tổ yến, anh chăm chú nhìn cô, rồi cũng mỉm cười theo.
Lý Vi Ý: “Sao thế?”
“Không có gì, tôi cảm thấy cậu gần đây… có hơi khác lạ.” Hứa Dị dịu dàng nói với cô.
Lý Vi Ý lập tức gồng người nói: “Yêu đương đều như thế, bạn gái tôi vui thì tôi cũng vui.”
Hứa Dị chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Thấy anh ta không nói gì nữa, Lý Vi Ý thả lỏng, nhỏ giọng hỏi: “Anh Hứa Dị, sang mai bố tôi có lịch trình như nào?”
Miệng cô đang ngậm tổ yến nên Hứa Dị không nghe rõ: “Gì cơ?” Lý Vi Ý nghiêng người ghé vào, nhưng cô đã hoàn toàn đánh giá thấp cân nặng và vóc dáng của mình, ghế bị nghiêng quá mức rồi lệch hẳn sang một bên.
Tuy nhiên, cô lại không để ý, cho rằng mình vẫn có thể giữ thăng bằng nhẹ nhàng như trước đây.
Cuối cùng chỉ còn một tiếng “rầm”, Lý Vi Ý đã ngã xuống ghế.
Hứa Dị ngồi rất gần cô, nhanh nhẹn ôm lấy cô, cơ thể nặng trịch của Lý Vi Ý trực tiếp đổ dồn lên người anh ta.
Mặc dù Hứa Dị cao 1m80 nhưng lại khá gầy gò, anh khẽ kêu đau một tiếng, chiếc ghế anh ta ngồi cũng bị trượt về phía sau, suýt chút nữa thì bị đổ.
May thay một tay anh giữ chặt mặt bàn, giữ ghế lại.
Lý Vi Ý ngã vào lòng anh, tự cảm thấy rất xấu hổ, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, rồi kéo anh: “Xin, xin lỗi anh…”
Hứa Dị lắc đầu phì cười, từ từ ngồi thẳng dậy: “Không sao, cậu không bị đụng vào đâu chứ?”
“Không bị đụng vào đâu cả.” Lý Vi Ý nhìn thấy khuôn mặt anh vẫn còn tái nhợt, hì hì cười: “Tôi quá nặng phải không? Đè cả lên người anh.”
Hứa Dị cụp mắt cười, gò má ửng đỏ nói: “Lúc nãy cậu muốn nói gì với tôi?”
Lý Vi Ý dứt khoát kéo ghế ngồi gần anh, một tay chống cằm nhỏ giọng hỏi: “Sáng mai lịch trình của bố tôi là gì?”
“Ngài ấy có hẹn gặp một vị cán bộ.”
“Có thể huỷ lịch hoặc trì hoãn được không?”
“Hơi khó.”
“Nếu như tôi nhất quyết đòi anh phải huỷ bỏ thì sao? Bố tôi truy cứu trách nhiệm, thì một mình tôi gánh chịu.”
Điều này hoàn toàn đi ngược lại nguyên tắc làm việc của Hứa Dị, về mặt lý thuyết thì anh chỉ nghe theo lệnh của một mình Trương Mặc Vân.
Tuy nhiên anh im lặng một lúc rồi trả lời: “Được, tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ làm ngay.”
Mặt mày Lý Vi Ý bỗng sáng rực lên.
Trợ lý cao cấp, nhân tài tinh anh này được việc quá.
Cô nhìn thân hình cao gầy, khuôn mặt trắng trẻo hiền lành của anh ta, và còn đôi mắt dài sáng ngời phía sau cặp mắt kính gọng mảnh.
Cô lại nhớ tới khuôn mặt mơ hồ, cao ngạo của chủ tịch Hứa trên sổ sách lãnh đạo công ty Mộc Thần.
Vị sếp siêu cấp khủng trong tương lai, hiện tại đang ngoan ngoãn làm theo lời cô, điều này khiến cô có một cảm giác thành tựu rất hư ảo nhưng lại tuyệt vời.
Cô vỗ vai Hứa Nghị nói: “Cảm ơn, anh Hứa Dị.
Anh là một nhân tài xuất chúng, tương lai nhất định sẽ lên như diều gặp gió, gặt hái được thành công lớn.
Tôi chúc anh tiền đồ rộng mở, mọi điều được như ý muốn.”
Hứa Dị sững sờ, anh ngẩn ngơ nhìn ánh mắt sáng long lanh dưới ánh đèn của cô.
Cô thì mỉm cười vẫy tay chào anh, rồi bước nhẹ lên lầu.
Hứa Dị nhìn chằm chằm cô bước vào phòng tầng hai, cho đến khi chị giúp việc Lưu bưng bát mì lên, nói: “Cậu Hứa, ăn đi cho nóng.” Anh nhìn chị Lưu rồi mới bắt đầu ăn.
—
Sáng hôm sau vì để tỏ ra nghiêm túc, Lý Vi Ý đặc biệt lấy một bộ vest trong tủ quần áo, vừa nhìn đã biết là của hãng Armani.
Cô lại tìm một chiếc sơ mi trắng và cà vạt ca-rô xanh.
Cô thay đồ rồi đứng trước gương, ngẩn ngơ nhìn bản thân.
Nếu nói Trương Tĩnh Thiền 27 tuổi mặc vest thì vẻ lạnh lùng chững chạc, khí thế áp đảo.
Thì anh 19 tuổi khoác lên mình bộ vest đen, đẹp trai kiêu ngạo, hừng hực khí thế tuổi trẻ.
Lý Vi Ý giơ tay lên xoa mặt, vai, eo, rồi đến đùi, mặt cô bỗng nóng như lửa đốt.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, thì nghe thấy tiếng quát từ phòng làm việc hơi hé cửa trên tầng hai: “Sao cậu cũng hùa làm xằng làm bậy với nó? Cuộc hẹn với Bí thư Trương, nói lùi lịch là lùi được sao?”
Lý Vi Ý nhanh chóng chạy tới rồi đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên là Trương Mặc Vân đang la mắng Hứa Dị.
Trương Mặc Vân mặt mày giận dữ đứng sau bàn.
Hứa Dị đứng giữa phòng, cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm.
Trương Mặc Vân quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ mặc vest, đi giày da rất lịch lãm của Lý Vi Ý, hơi ngạc nhiên, nhưng lần này ông đã thật sự nổi giận, quát: “Lăn vào đây!”
Lý Vi Ý cúi đầu đi vào, đứng cùng hàng với Hứa Dị.
Trương Mặc Vân liếc cô một cái, nhưng lại không mắng cô, mà tiếp tục mắng Hứa Dị: “Cậu làm trợ lý của tôi mấy năm, từ trước đến nay vẫn giữ đúng chừng mực, vốn dĩ qua năm nay… tôi đã định để cậu quản lí mảng thị trường.
Nhưng hiện giờ cậu đang làm cái trò gì thế này? Tập đoàn này, tôi là người quyết định hay ai là người quyết định?”
Giọng Hứa Dị cung kính lễ phép: “Ngài là người quyết định.”
Lý Vi Ý: “Bố đừng mắng anh ấy nữa…”
Trương Mặc Vân lạnh lùng nói: “Im miệng, không đến lượt con nói.
Hứa Dị, vậy tôi hỏi cậu, tại sao hôm nay cậu lại làm như vậy?”
Hứa Dị ngẩng mặt lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt hơi đỏ, hiển nhiên chưa từng phải đối mặt với những lời trách móc như vậy trong công việc.
Anh nói từng câu từng chữ: “Bởi vì A Thiền là người có chừng mực, cậu ấy nói như vậy, chắc chắn là có việc quan trọng hơn gặp Bí thư.
Việc lùi lịch xong mới báo cáo là lỗi của tôi.
Nhưng tôi tin tưởng A Thiền.”
Trương Mặc Vân nhìn chằm chằm anh ta, rồi nhìn sao Lý Vi Ý, ông không nói gì.
Lý Vi Ý cảm thấy ấm áp trong lòng, nói to: “Bố đừng trách anh ấy, đều là ý kiến của con! Dù sao hủy thì cũng hủy rồi, bố mắng người khác cũng chẳng thay đổi được gì, bố hãy chấp nhận hiện thực đi!”
Trương Mặc Vân: “…”
Tại sao hôm qua ông lại thấy con trai mình tội nghiệp và dễ thương nhỉ? Nhìn dáng vẻ vô liêm sỉ khó ưa của con trai hôm nay, so với tính cách lạnh lùng ngạo mạn khác một trời một vực ngày trước, càng khiến ông bực mình.
Ông túm lấy cái ống đựng bút trên bàn, ném về phía Lý Vi Ý.
Lý Vi Ý nhanh chân tránh sang một bên, Hứa Dị bước sang đứng che trước mặt cô.
Nhìn bóng lưng cao gầy kiên định của anh, trong lòng Lý Vi Ý cảm thấy vô cùng áy náy, cô nghĩ anh ta thực sự là người tốt bụng và khí phách, chẳng trách sau này trở thành sếp lớn.
May mắn là Trương Mặc Vân cũng không thực sự muốn đánh con trai, cái ống đựng bút rơi xuống trước chân hai người.
Ông thở hồn hển rồi nói với Hứa Dị: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Hứa Dị gật đầu rồi đi ra ngoài, vừa định đóng cửa phòng lại thì có một người đi tới sau lưng anh.
Hôm nay Trương Tĩnh Thiền nói dối là đi học, mặc bộ đồng phục đeo cặp sách ra khỏi cửa, rồi bắt taxi đến thẳng con đường quen thuộc nhà Trương.
Mặc dù Ngô Hinh Tuệ ở tầng dưới cảm thấy việc con trai mình lừa trẻ vị thành niên là điều rất quá quắt, nhưng giữa ban ngày ban mặt, bà cũng không ngăn cô bé lên tầng trên.
Hứa Dị nhìn thấy anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô Lý, chủ tịch đang nói chuyện với A Thiền, hay là cô xuống dưới tầng đợi trước nhé?”
Trương Tĩnh Thiền chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng Lý Vi Ý bên trong: “Là Vi Ý à? Cứ để cô ấy vào.” Sau đó cô lại nói với Trương Mặc Vân: “…Con đã bảo là không nhìn thấy cô ấy là tim con đau rồi mà, không thể phát huy tốt được, cô ấy nhất định phải đi vào.”
Trương Tĩnh Thiền cười nhạt, liếc nhìn Hứa Dị nhường đường cho mình.
Trương Tĩnh Thiền vào phòng, quay người đóng cửa, hai người yên lặng nhìn nhau.
Hứa Dị đứng đó một lúc, đi xuống tầng được vài bước rồi dừng chân, quay người nhìn phòng làm việc.
Anh nghĩ thầm rốt cuộc không đúng chỗ nào, dường như chỗ nào cũng không đúng cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...