Tuy rất mệt mỏi nhưng Lý Vi Ý lại cười.
Nhưng mà, cô vẫn rất vui, thật là may mắn.
Ít nhất cô vẫn có thể nhìn thấy chị gái còn sống, đứng tại đó, ít nhất cô có cơ hội thay đổi số phận của cả hai gia đình.
Lý Vi Ý cảm thấy mình đã hồi sinh hoàn toàn, từ nhỏ đến lớn, cô luôn làm tốt mọi chuyện.
Chuyện của chị gái, nếu cô không thể cứng rắn ép buộc, thì phải nghĩ cách khác.
Cô luyến tiếc nhìn chị gái thêm vài lần nữa, rồi quay đầu đi đến tiểu khu bên ngoài, vừa đi được vài bước thì dừng lại.
Trên con đường nhỏ ở phía bên tòa nhà khác, còn có một người khác đứng từ phía xa nhìn về phía nhà Lý.
Lý Vi Ý nghi ngờ nhìn người đó.
Người đàn ông tầm 25, 26 tuổi, nhìn trông khá quen, dáng người cao ráo, sống lưng thẳng tắp, mặc áo phao màu đen kiểu dáng phổ biến, quần dài màu đen.
Anh để kiểu tóc húi cua, khuôn mặt ngay thẳng, trên người toát ra khí chất nghiêm nghị.
Lý Vi Ý nhớ ra.
Anh ấy tên là Chung Nghị, là con của nhà hàng xóm, Lý Vi Ý nhớ từ nhỏ gọi anh là anh Chung Nghị.
Chung Nghị và chị cô xấp xỉ tuổi nhau, cùng nhau lớn lên, cũng được coi là người yêu thời thơ ấu.
Đúng rồi! Khi chị cô học trung cấp nghề, chị từng hẹn hò Chung Nghị với một thời gian! Nhưng lúc đó Lý Vi Ý còn nhỏ tuổi, không biết chi tiết câu chuyện, cô chỉ nghe nói rằng Chung Nghị sau đó nhập ngũ, không biết hai người họ chia tay vì lý do gì.
Về sau, Lý Vi Ý không chú ý đến tin tức của người này nữa.
Hóa ra vào lúc này, Chung Nghị đã đi nghĩa vụ quân sự về rồi à?
Anh ta đang nhìn gì vậy?
Ánh mắt của Lý Vi Ý nhìn theo tầm mắt của anh ta, lại hướng vào căn bếp nhà Lý, có một cái bóng mảnh mai mờ ảo.
Ôi chao.
Chung Nghị nhìn một lúc rồi quay người rời đi.
Lý Vi Ý chầm chậm rời đi, cố gắng lục lại trong ký ức những chuyện liên quan đến Chung Nghị.
Cô nhớ rằng anh Chung Nghị rất có chính kiến, là người có tính cách dịu dàng, rất hiếu thảo, đối xử với chị cô cũng rất tốt.
Cô còn nghe nói rằng Chung Nghị đã từng lập công trong quân đội.
Đây là một người biết gánh vác, tất cả hàng xóm đều công nhận phẩm chất và đạo đức của Chung Nghị.
Gia đình Chung trước đây khá giả, Chung Nghị cũng nhận được một khoản tiền trợ cấp khi xuất ngũ.
Nhưng không biết tại sao, nhà Chung mấy năm nay vẫn luôn nghèo khó.
Tuy nhiên cách đây hai, ba năm trước, Lý Vi Ý nghe nói Chung Nghị đã hợp tác với vài người mở một nhà máy, điều kiện gia đình cuối cùng đã được cải thiện.
Anh đã mua vài căn nhà ở thành phố Thần, chỉ là nghe nói do việc làm ăn trước đây làm chậm trễ, nên dù đã ba mươi mấy tuổi nhưng anh ta vẫn chưa lập gia đình, phải đi xem mắt.
Đúng rồi! Năm ngoái – chính là mùa thu năm 2021, có một lần chị gái lại bị bạo hành, Lý Vi Ý vội vàng đi về, nghe nói có hàng xóm không chịu nổi, đã đánh nhau với Chu Chí hạo.
Lúc đó cô hoảng quá, chỉ thoáng nhìn thấy người hàng xóm chính nghĩa đó, bây giờ nhớ lại, người đó là Chung Nghị sao?
Lý Vi Ý bị cuốn theo dòng suy nghĩ, đi đến trước cửa nhà chung Nghị trong vô thức.
Nhà anh giống như nhà cô, cũng đều là một tầng, cô ngửi thấy mùi thuốc Bắc khá nồng.
Lý Vi Ý thò đầu ra từ sau bức tường, thấy Chung Nghị đứng trong sân phơi quần áo, bên trong nhà có tiếng ho.
Chung Nghị lập tức chạy vào trong nói: “Bố không sao chứ? Uống ngụm nước…” Những âm thanh đằng sau cô không nghe rõ.
Lý Vi Ý nhớ ra, mẹ Chung Nghị qua đời khi anh còn bé, bố Chung Nghị bị bệnh nặng trong hai năm nay, vài năm sau qua đời.
Vì vậy Chung Nghị mới xuất ngũ trở về chăm sóc bố, nếu không ở trong quân đội sẽ phát triển tốt hơn.
Trong lòng Chung Nghị còn có chị gái không?
Nếu mà vẫn còn, tại sao năm đó lại không chịu nói ra? Lý Vi Ý gần như ngay lập tức đã tự có đáp án, do anh phải gánh vác trách nhiệm của gia đình và bố.
Chung Nghị chính là kiểu người suy nghĩ cho người khác, tự bản thân gánh vác tất cả.
Trong đầu Lý Vi Ý chợt lóe lên một tia sáng, điều này giống như cầu được ước thấy vậy.
Lời nói của người ngoài có lẽ không thể khiến chị gái tin tưởng, nhưng nếu như bạn trai cũ muốn quay lại thì sao?
Chị là người có tính cách dè dặt cẩn thận, nếu không phải là rất thích Chung Nghị, thì làm sao có chuyện năm 17 18 tuổi yêu sớm.
Nhìn dáng vẻ của chị bây giờ mãi vẫn chưa chấp nhận Chu Chí Hạo,đã thấy rõ sự khác biệt rồi.
Sau này chị cô cũng chỉ biết cam chịu, nhưng lại phải cam chịu khổ sở suốt cả đời.
Lý Vi Ý trở về nhà Trương, cô tính toán trong lòng, làm thế nào để biết được trong lòng hai người họ đang nghĩ gì.
Nếu vẫn còn tình cảm với đối phương, thì làm sao để họ tái hợp, đẩy Chu Chí Hạo đi.
Có câu “nước chảy đá mòn”, cô nghĩ mình nên bắt đầu từ phía Chung Nghị, chỉ cần anh ấy quyết tâm, thì dù điều kiện gia đình Chu Chí Hạo tốt tới mức nào, cũng chưa chắc đã đấu lại được Chung Nghị.
Càng nghĩ càng thấy có hy vọng, Lý Vi Ý vui mừng bước vào nhà, hôm nay Ngô Hinh Tuệ không chơi bài mà đang đắp mặt nạ xem ti vi.
Lý Vi Ý đã tự tìm cho mình một lối thoát mới, tự nhiên cô nhớ đến quả bom hạt nhân khổng lồ đang tiềm ẩn ở nhà Trương Tĩnh Thiền.
Đã là ngày thứ ba rồi, cô vẫn chưa gặp được bố Trương – Trương Mặc Vân.
Lý Vi Ý ngồi bên cạnh Ngô Hinh Tuệ, hỏi: “Bố… khi nào về nhà?”
Ngô Hinh Tuệ trả lời: “Thấy bảo sáng ngày mai.”
“Đúng rồi, tình hình công ty hiện tại như thế nào? Đã vay được bao nhiêu tiền?Áp lực vốn lưu động có lớn không?”
Ngô Hinh Tuệ nhìn cô như nhìn quái vật: “Con uống nhầm thuốc đấy à? Mấy chuyện đấy sao mẹ biết được”
Lý Vi Ý: “…” Được rồi, mẹ của Trương Tĩnh Thiền đã bị ông chồng chủ tịch chiều chuộng thành cô công chúa nhỏ vô ưu vô lo rồi.
Chỉ có thể chờ bố Trương trở về, mới đi tìm hiểu được.
Dù sao hiện tại cô là “con trai ruột” của ông ấy, khuyên ông ấy kiểm soát rủi ro chắc là dễ hơn khuyên người nhà Lý nhỉ?
Nhắc mới nhớ, “Lý Vi Ý” ở bệnh viện đã hôn mê ba ngày rồi, sao mà chưa tỉnh lại được?
Đêm nay, Lý Vi Ý không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi đọc sách và làm bài tập.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến lâu dài – chuyện của chị gái đã có chút tiến triển; cẩn thận né tránh Trình Duệ Nghiên; về việc học, có thể cắn răng đạt được 60 điểm; tập đoàn Phúc Minh, ngày mai sẽ tìm hiểu từ bố Trương rồi vạch ra chiến lược.
Mặc dù có rất nhiều nút thắt, nhưng nếu gỡ từng cái, nhất định sẽ nhìn thấy ánh sáng xuyên qua đó, đó chính là hi vọng.
Lý Vi Ý mang theo hi vọng tốt đẹp, yên bình chìm vào giấc ngủ
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức cô dậy.
“Đồng bào chúng ta, đêm nay thật vui vẻ…
Đồng bào chúng ta, đêm nay thật vui vẻ…” *
(* Nhạc chuông)
Tay Lý Vi Ý thò ra khỏi chăn, tắt chuông báo thức.
Vài phút sau, cô ngồi dậy, nhìn thấy căn phòng quen thuộc cô thuê ở Tương Thành, căn phòng nhỏ, chiếc giường 1m50, rèm cửa trắng và bàn máy tính nhỏ, cả lưng cô dần dần ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô lục tìm điện thoại, trên màn hình hiển thị rõ ràng: ngày 13 tháng 1 năm 2022
Cô nhớ, ngày báo cáo công việc của bộ phận là ngày 12 tháng 1.
Cô bị ép trở về rồi.
(Lời tác giả Đinh Mặc: Tiết tấu của vòng lặp lần đầu tiên hơi chậm, khá là đời thường, vì phải giải thích bối cảnh quá khứ, nếu không thì câu chuyện không thể phát triển.
Nhưng sau đó, tốc độ sẽ nhanh hơn).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...