Một chiếc xe con màu đen không bắt mắt đi qua con đường trước cổng trường tiểu học.
Cách đó một ngã tư, Đinh Trầm Mặc và học trò Lưu Tân Huy ngồi trong xe, cầm ống nhòm quan sát.
Lưu Tân Huy là người duy nhất biết tình hình ở bên cạnh Đinh Trầm Mặc, dù sao Đinh Trầm Mặc cũng cần người hỗ trợ.
Những người khác trong đội đều được Đinh Trầm Mặc sắp xếp ở vị trí xa hơn, chỉ chờ lệnh của ông.
Lưu Tân Huy hạ ống nhòm xuống: “Thầy, có con tin! Lý Vi Ý cũng ở trên xe.”
Đinh Trầm Mặc nhíu mày, xem ra tình hình ngày càng phức tạp, Hứa Dị đưa Lý Vi Ý đến chắc chắn là để uy hiếp Trương Tĩnh Thiền.
Loại tội phạm IQ cao phạm tội kinh tế và hình sự này, vào thời khắc then chốt quả nhiên không phải là kẻ yêu đương mù quáng.
Đinh Trầm Mặc hơi thương tiếc.
“Đợi thêm chút nữa xem sao.” Đinh Trầm Mặc nói.
Hứa Dị dừng xe trên con đường nhỏ u tối, cắt đứt dây trói chân Lý Vi Ý, chỉ trói hai tay cô, ôm cô đi về phía trước.
Nếu có người đi đường nhìn từ đằng sau, sẽ tưởng là một cặp tình nhân trẻ đang ôm nhau.
Khi hai người đi gần đến hang đá, hai người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện: “Ai?”
Hứa Dị chưa kịp trả lời, đã có người ở trong nhà thi đấu nói: “Để họ vào, mấy người đừng vào theo.”
Chính là giọng của “Hứa Dị”.
Hứa Dị kéo Lý Vi Ý đi vào.
Một bóng đèn cũ sáng lờ mờ, Lưu Doanh đứng đằng trước, Trương Tĩnh Thiền trong tay cầm dao găm, kề vào cổ họng cô ta.
Không có ai khác.
Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ lắc đầu: Anh không được mạo hiểm.
Hứa Dị: “Hai tên đần kia đâu?”
Trương Tĩnh Thiền: “Thuyền đã đến tôi bảo bọn chúng đi xem.”
Hứa Dị nhìn đồng hồ đeo tay, còn 16 phút nữa là đến nửa đêm.
Hắn nói: “Không ngờ hai người như chúng ta cuối cùng lại giống như hai kẻ liều mạng, dùng cách thức thô bạo đẫm máu như này để kết thúc.
Trao đổi người đi.”
Trương Tĩnh Thiền: “Tôi đếm một, hai, ba, cùng thả người.”
Hứa Dị nghiêng đầu nhìn Lý Vi Ý, lấy con dao găm cắt đứt dây trói trên tay cô. Đột nhiên hắn giữ chặt đầu cô, đặt một nụ hôn lên trán.
Lý Vi Ý còn chưa kịp phản ứng, hắn đã rời đi.
“Tạm biệt, Tiểu Ý.”
“Hãy đầu thú đi.” Lý Vi Ý quay đầu nhìn hắn, nói bằng giọng chỉ hai người nghe được, “Sau khi hoán đổi lại.”
Dáng vẻ Hứa Dị giống hệt như lần đầu tiên gặp cô, ánh mắt trong trẻo, dịu dàng như người anh trai hàng xóm: “Anh không thể quay đầu được nữa.
Với lại cũng chưa chắc anh sẽ thua.”
Lý Vi Ý nhìn hắn một cái, rồi quay người nhìn về phía Trương Tĩnh Thiền.
Sắc mặt Trương Tĩnh Thiền càng lạnh lẽo: “Một… hai… ba.”
Hai người đàn ông đều giữ lời, cùng lúc buông tay.
Lý Vi Ý và Lưu Doanh đi đối diện nhau.
Ánh mắt Lưu Doanh đầy căm hận nhìn Lý Vi Ý, rồi nhìn về phía em trai thật sự của mình.
Cô thấy em mình vẫn đến nơi nguy hiểm này, nước mắt cô ta chảy xuống.
Em trai chỉ mỉm cười dịu dàng với cô ta như xưa.
Đến mấy bước cuối cùng, Lý Vi Ý không kìm được nữa, chạy nhanh về phía Trương Tĩnh Thiền.
Anh đón lấy cô trong vòng tay, nói: “Trốn sau anh.” Lý Vi Ý nghe lời núp sau lưng anh.
Bên kia, Lưu Doanh vừa được em trai gỡ cái khăn trong miệng, đã hét to: “Người đâu! Tất cả vào đây cho tôi!”
Bốn thuộc hạ mặc đồ đen lúc này đang ở bên ngoài, nghe thấy tiếng liền xông vào.
Lý Vi Ý ôm chặt Trương Tĩnh Thiền, nói nhỏ: “Em ngăn cho, anh mau chạy đi, Hứa Dị sẽ không làm hại em.” Nhưng Trương Tĩnh Thiền nói: “Đừng sợ.” Anh thậm chí không di chuyển dù chỉ một bước.
Ở trước cửa, Trương Phượng Minh và Trình Xuyên đứng cách nhau hai bước, không vào phòng nhưng nhìn rõ tình hình bên trong.
Trương Phượng Minh nhíu mày: “Lão Trình, tôi đã bỏ lỡ điều gì, hay chúng phát điên rồi? Sao Trương Tĩnh Thiền và Lưu Doanh lại ở cùng nhau, còn Hứa Dị và Lý Vi Ý trở thành đôi uyên ương bất hạnh?”
Trình Xuyên đặt tay lên vai ông ta: “Chúng ta không hiểu rõ thì đừng can thiệp vào.”
Trương Phượng Minh lại lên tiếng: “Nhìn giống như Hứa Dị và Trương Tĩnh Thiền đã hoán đổi thân phận vậy.” Ông ta cũng cảm thấy rõ điều đó là không thể, lại “chậc” một tiếng.
Trình Xuyên sững sờ, nhìn chằm chằm vào những người trong phòng.
Ông ta cúi đầu, day day thái dương.
Đột nhiên có tiếng động từ xa vọng đến, tiếng nghe như có vài người chạy lại, tiếng bước chân rất mạnh mẽ và nhanh nhẹn.
Cả hai người đều giật mình, Trình Xuyên kéo Trương Phượng Minh, hai người núp vào trong bóng tối.
Bên trong nhà thi đấu.
Lưu Doanh chỉ vào Trương Tĩnh Thiền rồi quát: “Đánh chết hắn!” Đám thuộc hạ đều sửng sốt, Lưu Doanh: “Đánh chết! Em trai tôi đã phản bội mọi người!” Lúc này đám thuộc hạ mới vây lại.
Nhưng Trương Tĩnh Thiền lại hét lớn một tiếng: “Ra đây!”
Ba người nhanh nhẹn như báo lao vào, chính là Chung Nghị và hai chiến hữu.
Hóa ra họ đã sớm xâm nhập vào trường tiểu học, thấy tình hình không ổn lập tức xuất hiện.
Với tố chất của bộ đội đặc chủng, ngay cả cảnh sát như Đinh Trầm Mặc cũng không phát giác.
Tuy nhiên bốn tên trong phòng là những lực lượng tinh nhuệ khỏe nhất trong đám thuộc hạ của Lưu Doanh, đều xuất thân từ vệ sĩ, võ nghệ cao cường, trong chốc lát hai phe khó phân thắng bại.
Hứa Dị và Lưu Doanh quay người bỏ chạy, Trương Tĩnh Thiền buông tay Lý Vi Ý: “Em đi theo Chung Nghị.” Anh đuổi theo ra ngoài.
Lý Vi Ý không nghe, chạy theo anh ra ngoài.
Lưu Doanh đi giày cao gót, trước đó còn bị trói trong thời gian dài, vừa chạy ra ngoài được vài bước đã ngã sõng soài trên con đường đất gồ ghề.
Vì sự chậm trễ như vậy, Trương Tĩnh Thiền đã đuổi kịp.
Hứa Dị kéo Lưu Doanh đẩy về phía trước: “Lên thuyền! Đừng quay lại!” Lưu Doanh nước mắt đầm đìa, đá văng đôi giày cao gót, đôi chân trần chạy theo dọc con đường đất ra thẳng bờ sông.
Bên bờ sông, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con thuyền chạy bằng máy đen như mực.
Hứa Dị và Trương Tĩnh Thiền đánh nhau.
Địa hình gồ ghề, nhiều tảng đá to, bùn đất trơn trượt, cả hai đều bị dính vài đấm của đối phương rồi ngã xuống đất, vẫn không chịu buông tay ra.
Hai người lăn dọc theo sườn núi, dần dần lăn đến gần vách núi.
Lý Vi Ý nhặt một cây gậy gỗ đuổi theo hai người, nước mắt làm mờ đôi mắt cô.
Nhưng họ đánh nhau quá quyết liệt, cô hoàn toàn không tìm được khe hở để ra tay.
Khi cô thấy hai người tiến gần vách đá, trong tích tắc cô dường như nhìn thấy vận mệnh.
Cô hét lớn: “Đừng qua đó! Đừng qua đó! Trương Tĩnh Thiền đừng qua đó!”
Hứa Dị vốn đang bị Trương Tĩnh Thiền đè dưới thân đột nhiên bật cười, hắn rút súng từ sau lưng dưới áo vest, bắn một phát vào bụng Trương Tĩnh Thiền.
Trương Tĩnh Thiền khựng lại.
Lý Vi Ý: “Không…”
Cùng lúc với tiếng súng vang lên.
Đinh Trầm Mặc biến sắc, chộp lấy bộ đàm: “Đội một đội hai, hành động! Bắt giữ tất cả mọi người, tôi nhắc lại, bắt giữ tất cả mọi người gần nhà thi đấu!”
Nhiều xe cảnh sát đồng thời bật còi inh ỏi, từ bốn phương tám hướng bao vây xung quanh trường tiểu học.
Tuy nhiên có một chiếc xe phi nhanh hơn cả xe của Đinh Trầm Mặc, lao ra từ ngã tư vọt lên trước, đâm đổ hàng rào chắn bãi đỗ xe của trường tiểu học.
Đinh Trầm Mặc nhìn thấy Lê Duẫn Mặc trên ghế lái, ông tức muốn nổ phổi.
Nhưng trên xe không chỉ có Lê Duẫn Mặc, ông còn thấy cả Trương Mặc Vân và Lê Kim Hùng và hai vệ sĩ.
“Họ đang làm cái quái gì!” Đinh Trầm Mặc giận dữ quát, “Đây có phải là nơi họ nên đến không? Điên rồi! Cả nhà này đều điên rồi!”
Tuy nhiên ông đã không thể ngăn cản được nữa.
Dưới sự chỉ huy quyết liệt của Trương Mặc Vân – con sói già muốn gặp con trai này, Lê Duẫn Mặc lái xe như bay, chỉ trong chốc lát đã lái hất văng cửa nhà thi đấu.
Đôi mắt Trương Mặc Vân đỏ ngầu.
Kể từ khi giữ chức vụ cao, tài sản vô số kể, đã bao nhiêu năm rồi ông không tự tay cầm dao gậy đi chém người?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...