Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lý Vi Ý đã ngồi trước bàn làm việc, cầm xem cuốn tranh minh họa.
Hứa Dị đẩy cửa bước vào, tay cầm một đĩa thức ăn thơm phức, Lý Vi Ý mới nhận ra cô đang rất đói.
Thấy cô đang đọc sách, Hứa Dị cười nói: “Quyển sách minh họa này rất khó mua, anh biết em sẽ thích.”
Lý Vi Ý phớt lờ hắn.
Hắn cũng không bận tâm, đặt đĩa thức ăn xuống, lấy cuốn sách khỏi tay cô, nói: “Ăn trước đã, em còn chưa ăn tối.”
Lý Vi Ý liếc nhìn, có ba món ăn nhỏ cô thích, một bát cơm trắng và một bát tổ yến.
Cô cầm đũa lên, im lặng ăn.
Hứa Dị kéo một cái ghế ngồi bên cạnh.
Hắn đã thay bộ vest đen nghiêm túc sang chiếc áo len xanh đậm, để lộ cổ áo sơ mi, phía dưới mặc quần dài thoải mái, khiến da hắn trông trắng hơn, vẻ mặt sáng sủa.
Lý Vi Ý ăn bao lâu, hắn im lặng nhìn bấy lâu.
Một lúc sau, Lý Vi Ý chịu không nổi nữa, quay sang nói: “Cứ nhìn tôi làm gì?”
Ngón tay cái và ngón trỏ Hứa Dị xoa cằm, hắn cười nói: “Anh cảm thấy rất thỏa mãn.”
Chỉ cần nhìn thấy em luôn ở bên cạnh, anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Lý Vi Ý cắn môi không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nhưng cô càng ăn càng thấy không có khẩu vị, khó nuốt trôi.
Cô nghĩ, rốt cuộc hắn là người như thế nào? Hắn có thể yêu một người một cách hèn mọn và bình tĩnh như vậy, nhưng trái tim hắn lại tăm tối hơn bất cứ ai.
Lý Vi Ý bỏ đũa xuống, Hứa Dị hỏi: “Ăn no rồi sao? Chưa uống tổ yến đấy.”
Lý Vi Ý bây giờ nhìn thấy tổ yến là nghĩ đến chị Lưu, lại thấy buồn bực, trả lời: “Không uống nữa, no rồi.”
Hứa Dị đứng dậy đi đến gần, Lý Vi Ý cả người căng cứng, nhưng hắn chỉ cầm bát tổ yến mà cô ghét bỏ lên, một hơi uống cạn rồi đặt bát xuống, rút khăn giấy lau miệng, nói: “Trước đây mỗi lần ăn tổ yến em đều rất vui vẻ… Không sao, em không ăn tiếp được thì anh ăn.”
Giọng điệu anh ta lộ ra vẻ cưng chiều, Lý Vi Ý giống như không nghe thấy, hỏi: “Tại sao anh lại làm những chuyện này? Với năng lực của anh, cho dù năm đó không lấy tiền từ Phúc Minh, thì thời gian trôi qua, anh cũng có thể thành lập Tập đoàn kinh doanh của riêng mình.
Tại sao?”
Hứa Dị ngồi đối diện cách cô chiếc bàn làm việc, vắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế thong dong, bình tĩnh.
Phải rồi, bắt đầu từ lúc nào, vì sao lại bước chân vào con đường không thấy ánh sáng này, để rồi dẫu cho nửa đời huy hoàng, thì phía dưới vẫn ẩn giấu sự tăm tối?
Hứa Dị mỉm cười.
Có lẽ là bắt đầu từ lời cầu cứu của chị gái Lưu Doanh.
Nhưng cũng có thể là do bản tính vốn có.
Có Lưu Doanh hay không, hắn cũng khó có thể chống lại cám dỗ, không thể đi ngược lại bản năng, muốn đi trên con đường ngắn hơn, nguy hiểm hơn, gập ghềnh hơn để bước thẳng đến vinh quang.
Lúc ấy hắn mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, nhưng đã khởi nghiệp được hai năm, cũng từng đi vài con đường lách luật để kiếm được một khoản tiền lớn.
Mọi người đều nghĩ hắn là một người dịu dàng hiền lành, nhưng lại không biết rằng bản tính hắn ưa mạo hiểm, không thích đi con đường an toàn theo lối mòn.
Dù sao nếu có lợi nhuận 100%, tư bản sẽ bất chấp tất cả mà liều mạng bước vào.
Lúc đó hắn vẫn chưa tìm được hướng đi đúng đắn tiếp theo, không thể đi theo con đường kiếm tiền trước đây.
Vào một đêm khuya, Lưu Doanh tìm đến em trai khóc lóc: “Chị không biết làm thế nào nữa! Sếp Trương có thể sắp phát hiện ra mưu kế của bọn chị rồi! Ông ta là một người rất tàn nhẫn, chắc chắn sẽ tống bọn chị vào tù, thậm chí sẽ cho người giết bọn chị… Tòng Lan, em thông minh hơn chị rất nhiều, giúp chị nghĩ cách, tiếp theo phải làm gì?”
Lúc này Hứa Dị mới biết, chị gái đã tự khiến cuộc sống của mình trở nên tệ hại như thế nào.
Chị ấy đùa bỡn với đàn ông, đàn ông cũng đùa bỡn với chị.
Nhưng chị ấy lại không phải là người phụ nữ cam chịu làm đồ chơi, lợi dụng ngược lại bọn họ.
Mạng lưới tiền tài, quyền thế nội bộ Phúc Minh bí mật đan xen, khiến chị và họ trở thành những con châu chấu nằm trên sợi dây thừng.
Ban đầu, Lưu Doanh bị lừa.
Trình Xuyên rõ ràng đã có vợ nhưng vẫn nói dối là độc thân, ông ta rất hào phóng, lại là quản lý cấp cao của doanh nghiệp tốt nhất thành phố, Lưu Doanh đã nhanh chóng lên giường với ông ta.
Sau nửa năm, Lưu Doanh mới biết mình chỉ là tình nhân, tức giận muốn tìm Trình Xuyên làm lớn chuyện.
Cuối cùng Trình Xuyên đền bù bằng cách cho cô ta vào làm Tổng giám đốc Marketing tại Phúc Minh.
Lưu Doanh vốn có kiến thức về marketing và quan hệ công chúng, học vấn cũng tốt, nên đã ngồi chắc chân vị trí Tổng giám đốc Marketing này.
Không lâu sau, Trương Phượng Minh cũng vừa ý đến Lưu Doanh.
Không rõ là Trương Phượng Minh ra tay, hay là Trình Xuyên thuận nước đẩy thuyền, hoặc chỉ là Lưu Doanh cũng bằng lòng tìm một chỗ dựa lớn hơn, mối quan hệ của cô ta với Trương Phượng Minh cũng trở nên mờ ám.
Cả hai người đàn ông đều coi Lưu Doanh là tình nhân của mình, nhưng Lưu Doanh không phải là người dễ đối phó.
Sau khi phát hiện Trình Xuyên lén lút vét tiền từ công ty con Phúc Thụy Đạt, Lưu Doanh yêu cầu phải được hưởng một phần.
Càng vét được nhiều, mâm càng to thì càng cần phải che giấu nhiều.
Lúc này, Trương Phụng Minh – người đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc mua hàng, lại là bạn tình của Lưu Doanh, hiển nhiên trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Mối quan hệ tiền tài, dục vọng quái dị mà ổn định của ba người tiếp tục duy trì như vậy.
Chỉ là thủ đoạn của bọn họ chưa đủ cao siêu, mới làm được một năm đã vơ vét được hàng triệu, để lộ dấu vết, nguy hiểm trùng trùng.
Vì vậy mới có lời cầu cứu của Lưu Doanh, bởi cô ta rất rõ, một khi bị bại lộ, hai người đàn ông đó đều là anh em của Trương Mặc Vân, có lẽ Trương Mặc Vân còn nhớ tình bạn cũ mà tha cho bọn họ.
Nhưng cô thì tuyệt đối không thể chạy thoát, thậm chí có thể bị họ đẩy ra gánh tội.
Lúc đó, nhìn nét mặt u ám và cứng ngắc của chị gái, Hứa Dị im lặng rất lâu.
“Không thể chạy thoát?” Hắn hỏi.
“Dính dáng quá sâu rồi, rất nhiều giấy tờ đều do chị ký tên, chỉ cần Trương Mặc Vân tố cáo, chị sẽ xong đời.” Lưu Doanh trả lời, “Mà chị cũng không cam lòng.
2,4 triệu! Tòng Lan, chỉ riêng nửa năm cuối năm ngoái, chị đã kiếm được 2,4 triệu!”
Im lặng một lúc lâu, Hứa Dị thở dài, nói: “Để em nghĩ cách giải quyết.”
Hứa Dị nhanh chóng nghĩ ra cách giúp Lưu Doanh vượt qua khó khăn lần đó, và còn đưa ra nhiều biện pháp cải thiện, dạy họ làm sổ sách đẹp hơn, không có khuyết điểm.
Trong cuối năm đó, Hứa Dị được tuyển vào Phúc Minh tập đoàn, làm trợ lý Chủ tịch.
Với thành tích tốt nghiệp và khởi nghiệp xuất sắc, không ngạc nhiên khi hắn được Trương Mặc Vân coi trọng.
Không ai biết hắn là em trai ruột của Lưu Doanh, ngay cả Trương Phượng Minh và Trình Xuyên trong những năm đầu cũng không biết.
…
Hứa Dị đứng tại vị trí được nhiều ưu ái đó, lần lượt giúp họ vượt qua khó khăn, vạch ra mưu kế.
Dần dần, mâm của họ ngày càng lớn, kiếm được nhiều tiền hơn.
Và từ trợ lý đến quản lý cấp cao rồi đến công ty con, đường dây này dối trên lừa dưới, không gì phá nổi.
Lương hàng năm của Hứa Dị là 400 nghìn, với tuổi tác và kinh nghiệm của hắn thì đó là con số rất cao.
Nhưng so với thu nhập bất hợp pháp thì 400 nghìn có là gì? Sau khi hắn đến Phúc Minh, chị em hắn năm đầu tiên đã kiếm được 5 triệu, năm thứ hai 10 triệu.
Dưới sự chỉ đạo của Hứa Dị, Trình Xuyên và Trương Phượng Minh chỉ lấy được phần nhỏ, mà vẫn còn dương dương tự đắc cho rằng mình nắm quyền.
…
Nghĩ lại những chuyện cũ xa xôi và tối tăm ấy, Hứa Dị chỉ bình tĩnh mỉm cười, tay đặt lên tay vịn ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái, trả lời câu hỏi của Lý Vi Ý: “Có lẽ bởi vì tiền thật sự là một thứ tốt, càng nhiều của cải, thì càng làm được nhiều việc.
Quy tắc của thế giới này, vốn chỉ dành cho kẻ tầm thường, anh không nghĩ mình nằm trong số đó.
Những gì có thể lấy được, tại sao anh không lấy trước? Tiểu Ý, em có nhớ năm đó Trương Mặc Vân điên cuồng mở rộng kinh doanh không? Thật ra anh khá có thiện cảm với ông ta, cũng thật lòng khuyên nhủ ông ta vài lần.
Nhưng ông ta hoàn toàn không nghe, quá kiêu ngạo tự phụ và bảo thủ.
Nếu đống tiền đó thể nào cũng trôi đi như nước, biến thành đống sắt thép, xi măng nhão nhoét trên công trường, thì tốt hơn là để anh lấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...