A Summer To Remember

Dù về nhà từ buổi vũ hội rất trễ, nhưng sáng hôm sau Lauren vẫn dậy như thường lệ để cùng Elizabeth đi dạo hàng ngày trong công viên Hyde. Không khí mát mẻ và lành lạnh, hứa hẹn trời đẹp vào cuối ngày.

"Vận động thật là tốt," nữ công tước nói khi họ về đến gần nhà. "Dì thấy khỏe hẳn ra dù chẳng còn duyên dáng nữa, và dì chắc chắn là nhờ đi bộ và không khí trong lành tạo nên điều ấy, dù Lyndon không yên tâm."

Hôn nhân phù hợp với Elizabeth, Lauren nghĩ. Cô cưới lần đầu mới bảy tháng trước. Mang thai cũng phù hợp với cô nữa. Cô có một vẻ rực rỡ mới lạ.

Người hầu mở cửa sau tiếng gõ của họ và cúi chào kính cẩn khi ông đứng sang một bên để họ đi qua. "Một bó hoa được gửi đến cho Cô Edgeworth, thưa phu nhân," ông nói. "Ông Powers đã mang nó vào phòng khách."

"Cho tôi?" Lauren hỏi, khá ngạc nhiên.

Nhưng Elizabeth cười khi cô nắm lấy cánh tay Lauren và xoay cô ra khỏi sảnh, hướng về phòng khách. "Một bó hoa vào buổi sáng sau vũ hội?" cô nói. "Chúa tôi, Lauren, cháu có một người tán tỉnh rồi đấy."

"Không thể nào!" Lauren nhăn mặt. "Cháu dám nói đó là của Ông Barlett-Howe. Ông ấy đã khiêu vũ với cháu hai lần đêm qua và dẫn cháu đến bữa ăn nhẹ. Nhưng cháu không làm gì khuyến khích ông ấy hết. Thật ngượng quá."

"Sự ngưỡng mộ của một quý ông không bao giờ làm cháu ngượng được cả, Lauren," Elizabeth nói, "cho dù cháu không thể trả lại nó."

Lauren cắn môi khi nàng bước vào phòng khách và thấy một bó hoa khá là to với ít nhất hai tá nụ hồng giữa vô số cành dương xỉ, đã được cắm vào một chiếc bình pha lê. Nàng băng qua phòng và nhặt tấm thiệp được đặt dựa vào chiếc bình lên . Nàng tha thiết hy vọng ông ta không tự tạo dựng cho mình những tình cảm quá mức.

"Đẹp quá," Elizabeth nói sau lưng nàng. "Hoa hồng rất khó kiếm vào thời điểm sớm sủa này trong năm. Và cực đắt, ta phải nói thế. Tội nghiệp ông Barlett-Howe. Ông ta rất đứng đắn và đáng kính." Có một nụ cười rung rinh trong giọng cô.

"Ôi," những chữ trên thiếp viết, "Tôi không tìm thấy bông violet nào để thể hiện được màu mắt của cô." Chữ ký được nguệch ngoạc bằng tay, đậm nét và cẩu thả. "Ravensberg."

Đôi mắt xám đang cười của anh, nụ cười mỉm như-quỷ-sứ của anh, vẻ duyên dáng mảnh khảnh của anh, sức sống nam tính của anh, không khí nguy hiểm mơ hồ bám quanh anh – Lauren nhìn thấy tất cả đằng sau mi mắt nhắm khi nàng cố ngủ sau buổi vũ hội. Và nàng cũng đã hình dung ra hình ảnh cùng người đàn ông ấy bán khoả thân trong cái quần ống túm bó sát, với những lời thô tục vô cùng gây choáng. Và ôm một phụ nữ trẻ trong tay, hôn cô ta với sự thích thú rõ rệt.

"Bó hoa không phải của ông Barlett-Howe," nàng nói. "mà của tử tước Ravensberg. Cháu đã nhảy điệu van với hắn ta đêm qua."

Nữ hầu tước nhìn vào tấm thiếp qua vai nàng. "Ôi, Chúa ơi," cô vui vẻ nói, "hắn ta bị mê hoặc thật rồi, Lauren. Hắn ca ngợi đôi mắt cháu. Hắn là ai thế? Tên nghe lạ quá."

"Hắn nói với cháu," Lauren đáp, để tấm thiếp dựa lại vào lọ, "là hắn đã thỉnh cầu một lời giới thiệu với cháu để tìm hiểu xem màu chiếc áo dài có hợp với màu mắt của cháu hay không. Dì đã nghe thấy cái gì lố bịch hơn thế bao giờ chưa?"

"Hắn có vẻ không giống loại quý ông mà Bá tước Sutton giới thiệu cho cháu." Giọng Elizabeth vẫn còn sửng sốt vì thích thú. "Hẳn là Joseph rồi, thằng xỏ lá."

"Đó là Quý bà Mannering," Lauren nói. "Dì Sadie và Wilma gần muốn xỉu. Họ bảo cháu sau khi cháu khiêu vũ với hắn là cháu phải cắt đứt việc làm quen nếu hắn dám mạo muội lần nữa. Chú Webster gọi hắn là nỗi ô nhục của gia đình. Joseph bảo cháu hắn là một sĩ quan kỵ binh cho đến gần đây. Hắn là người thừa kế của bá tước Redfield."

"Ah," Elizabeth gật đầu. "Phải rồi, dĩ nhiên. Con trai cả của bá tước đã chết một hai năm trước, ta nhớ rồi."

"Dì Elizabeth?" Lauren quay sang nhìn cô, và nàng thấy hai má nóng lên. "Hắn là quý ông đánh nhau trong công viên tuần trước."

"Ô, trời đất." Nhưng Elizabeth, sau phút đầu ngạc nhiên, đã lại cười vang thay vì tái nhợt đi vì kinh hãi. "Tội nghiệp Lauren. Cháu hẳn phải cảm thấy mình bị sập bẫy khi Quý bà Mannering giới thiệu hắn và những quy tắc xử sự buộc cháu phải khiêu vũ với hắn – nhảy van với hắn, cháu nói thế phải không? Và giờ hắn gởi tặng hoa cho cháu. Ta thấy là trong trường hợp đáng hổ thẹn đó, thì hắn là một gã trai trẻ đẹp trai đáng chú ý đấy."

"Không hề đẹp trai đặc biệt," Lauren bật ra. "Lần sau cháu gặp hắn, nếu còn có lần sau, cháu sẽ nghiêng đầu, cảm ơn hắn vì những bông hồng, và làm cho rõ ràng cụ thể rằng cháu không muốn quen biết với hắn nữa."

"Cháu nói giảm đi ý muốn giỏi lắm," Elizabeth nói, đôi mắt nhảy múa vui vẻ. "Không có quý cô nào hoàn hảo hơn Lauren Edgeworth." Cô vòng tay quanh cháu gái. "Nào, chúng ta đi ăn sáng thôi. Dì sẽ sai người hầu mang lọ hoa này vào phòng cháu để trong vài ngày tới cháu luôn được nhắc nhở là có một quý ông ở đây đã lạc lối vì ngưỡng mộ đôi mắt cháu đến nỗi phải đi tìm những bông hoa tương xứng với sắc đẹp đó – và bị buộc phải mua hoa hồng thay vào."

"Chẳng có gì buồn cười cả, Dì Elizabeth," Lauren xấu hổ nói, nhưng nàng mỉm cười dù không định thế và rồi cười khúc khích.

Kit nhảy xuống khỏi chỗ ngồi cao trên cỗ xe song mã của anh trong quảng trường Grosvenor và quẳng mớ dây cương cho người hầu, lúc này đã trườn xuống từ trục xe ở phía sau và vội đi đến chỗ đầu mấy con ngựa. Kit bước lại gần cửa trước ngôi nhà ở thành phố của công tước Portfrey và gõ vào vòng cửa. Anh biết chắc từ trước hôm nay là một trong những buổi chiều nữ công tước thường ở nhà để tiếp khách.


Ít nhất Lauren Edgeworth xinh đẹp, anh nghĩ. Thực tế là, vô cùng yêu kiều, dù cho có không tính đôi mắt tím gần như màu khói lạ thường đó. Nàng không còn trẻ, đương nhiên rồi, nhưng sự chững chạc của những năm thêm vào đó làm tăng thêm vẻ ngoài đẹp đẽ của nàng hơn là lấy bớt chúng đi. Anh gần ba mươi rồi và không quan tâm xa xôi hơn đến những quý cô trẻ trung màu mè. Cô Edgeworth chống đỡ mình bằng sự duyên dáng kiêu hãnh và khoác lên mặt kiểu cười nửa miệng thường xuyên mà anh nhìn thấy ở các bức tượng Hy lạp nào đó. Đêm qua nàng đã tạo một ấn tượng rõ ràng là nàng miễn nhiễm với sự quyến rũ và hài hước và thậm chí đã cố gắng dịu dàng nhất với những lời tán tỉnh. Anh đã có phần bối rối vì thái độ xử sự lạnh lùng của nàng, dù đã biết đó là sự thật.

Nhưng thách thức chính ở chỗ đó.

Cửa mở, người hầu của công tước cúi chào với thái độ ngạo mạn cứng đơ đến nỗi nếu không quen có lẽ sẽ làm anh nhầm lẫn rằng đó chính là công tước, và Kit thảy tấm thiếp vào chiếc khay bạc ông ta đang cầm.

"Tử tước Ravensberg muốn gặp Cô Edgeworth," anh nói và dậm bước vào trong sảnh.

Dễ hơn anh mong đợi. Có lẽ quá ít khách khứa rời khỏi trong những ngày ở-nhà này đến nỗi thậm chí người hầu không cần mang thiếp lên lầu trước để biết quý cô có sẵn lòng gặp anh hay không. Hoặc có lẽ người hầu đã nhận ra tên anh là người gửi hoa hồng sáng nay và cho rằng chuyến viếng thăm của anh sẽ được hoan nghênh. Hoặc có lẽ điều này chưa từng xảy ra với Portfrey – vì không nghi ngờ gì là Anburey – sẽ để lại những chỉ thị là anh phải bị từ chối chấp thuận nếu anh đến.

"Cho phép tôi, nếu ngài vui lòng, thưa quý ngài," người hầu nói với một cái cúi chào khác trước khi dẫn đường lên lầu.

Âm thanh tiếng nói trong một cuộc trò chuyện lịch sự thoảng ra từ phòng khách ngay khi một người hầu mở cửa khi họ đến nơi. Người quản gia dừng lại nơi ngưỡng cửa.

"Tử tước Ravensberg muốn gặp Cô Edgeworth, thưa đức ông," ông ta thông báo.

Một sự im lặng bất thường khi Kit sải bước vào phòng. Anh nhận ra Sutton và Attingsborough bằng một cái liếc nhanh quanh phòng. Và anh cũng nhìn thấy Lauren Edgeworth, ngồi giữa một nhóm người sát cửa sổ, đang đứng lên, một cái nhìn ngạc nhiên trên mặt. Một quý cô đẹp đẽ với nét vương giả – dù bằng chứng rõ ràng là cô đang có thai – vội đi về phía anh, bàn tay phải chìa ra, một nụ cười tiếp đón lịch sự trên mặt. Kit cúi chào cô.

"Thưa phu nhân," anh nói và nắm lấy bàn tay đưa ra của cô.

"Quý ngài Ravensberg. Thật thú vị." Nếu cô có sửng sốt vì sự xuất hiện của anh trong phòng khách nhà cô hay thất vọng vì người hầu của cô để anh đi vào mà không hỏi trước, cô cũng rất có giáo dục không tỏ ra điều đó.

"Ravensberg?" công tước Portfrey, Kit biết ngay khi nhìn thấy, bước đến đứng cạnh nữ công tước của mình. Ông còn phớt tỉnh hơn vợ.

"Tôi đến để chào hỏi cô Edgeworth. Cô ấy rất tử tế khi khiêu vũ với tôi đêm qua," Kit giải thích. Căn phòng, anh nhận ra, khách khứa chiếm đầy một nửa. Đa phần họ vẫn còn há hốc miệng ra nhìn anh như thể người hầu của Portfrey vừa phạm lỗi hớ hênh mang một cái ống khói vào chỗ họ. Anh ngờ rằng khoảnh khắc này sẽ được bàn luận với chút gia vị tại nhiều phòng khách trước khi buổi chiều chấm dứt.

Cô Edgeworth đi về phía anh, và công tước và nữ công tước quay sự chú ý của họ lại với các vị khách khác. Những vị khách đó đã lấy lại tác phong và lại tiếp tục những cuộc trò chuyện còn dang dở.

"Ngài thật tử tế đã tới thăm, thưa quý ngài," nàng nói. "Xin cảm ơn về những đoá hồng. Chúng rất đắt tiền."

Nếu những bông hồng ở trước mặt nàng vào thời điểm đặc biệt đó, anh nghĩ, chắc chắn chúng sẽ đông cứng hết từ cuống, cái nhìn của nàng rất lạnh lẽo.

"À, nó không phản chiếu được màu áo của cô," anh nhẹ nhàng nói, nghiêng đầu lại gần cô hơn một chút. "Hôm nay cô mặc màu xanh lá, nhưng mắt cô vẫn là màu tím không thể nhầm được." Nàng trông yêu kiều giống hệt đêm qua dù mái tóc óng mượt sẫm màu hôm nay đơn giản hơn nhiều.

Nàng không có chút xíu vui thích nào với lời ám chỉ ca ngợi đó.

"Mời ngồi, thưa quý ngài," nàng nói với vẻ hạ cố lịch sự - một người lạ chắc chắn sẽ nhầm nàng là nữ công tước. Nàng quay người chỉ vào một chiếc ghế trống ngay giữa đám đông những người trẻ tuổi mà nàng đang ngồi chung. "Tôi sẽ lấy cho quý ngài một tách trà."

Khi nàng trở về lại chỗ ngồi, anh chú ý thấy nàng ngồi rất thẳng, xương sống gần như không chạm vào lưng ghế. Nàng mở đầu một cuộc trò chuyện về âm nhạc, thảo luận rất nhiệt tình về những nhà soạn nhạc khác nhau và sau đó là những điều phải trái liên quan đến những nhạc cụ âm nhạc sử dụng đơn lẻ.

Kit không tìm cách tham gia và tự tiêu khiển bằng việc quan sát những thành viên khác trong nhóm. Sự có mặt của anh rõ ràng làm vài người trong số họ bối rối. Quý cô tóc đỏ Wilma Fawcitt ra vẻ đoan trang kiểu cách, Sutton ngạo mạn, Attingsborough thận trọng và có chút thích thú. Một người đàn ông trẻ còm nhom mà trong một lúc Kit quên béng mất tên trông cáu kỉnh, George Stennson thì thù địch rõ ràng. Cô Edgeworth có vẻ là người duy nhất bình thản như không hay biết đến sự tồn tại của anh. Kit nhấp một ngụm trà.

"Cô Edgeworth," cuối cùng anh nói, chộp lấy cơ hội trong khoảng im lặng ngắn ngủi giữa những cuộc trò chuyện. "Cho phép tôi vinh dự được đưa cô đi công viên trên cỗ song mã của tôi chiều nay nhé?"

Anh đang nhìn thẳng vào nàng và nhận thức trọn vẹn khoảnh khắc đôi mắt yêu kiều tuyệt đẹp của nàng mở to và môi nàng hé ra. Phút tiếp đó nàng lạnh nhạt nhìn lại anh, với vẻ mỉa mai lịch thiệp. Anh chắc chắn nàng sẽ từ chối. Có lẽ anh đã xúc tiến quá vội vàng. Làm sao anh thắng cược được nếu nàng nói không?


"Ồ, tôi nói nhé," người đàn ông trẻ mảnh khảnh, vẫn không xác định được tên căm phẫn nói: "Tôi đến để hỏi xin cùng đặc ân đó, Cô Edgeworth, nhưng tôi nghĩ nên làm điều đúng đắn và chờ đợi cho đến khi tôi có thể nói riêng tư với cô khi chuẩn bị rời khỏi. Tôi ở đây trước Tử tước Ravensberg," anh ta yếu ớt thêm vào.

Kit nhướng mày. "Tôi xin lỗi nhé," anh nói, "Tôi đã làm không đúng hả? Bỏ quá nhiều năm trưởng thành ở ngoài nước Anh, phải thú nhận rằng tôi không biết chắc chắn về những nghi thức xã giao cầu kỳ." Anh cười bằng mắt với Lauren.

"Ồ, tôi bảo này," một quý ông vô danh lên tiếng, giọng rõ ràng không thoải mái. "Tôi không có ý ám chỉ-"

"Anh tin là," Attingsborough mềm mỏng, "chiều nay em và anh đã hẹn cùng đến thư viện với nhau, Lauren. Nhắc anh nếu anh nhớ sai nhé."

"Sutton rất thật lòng muốn chở em và chị đi dạo chơi một chuyến trên cỗ xe bốn bánh mới của ngài ấy sau bữa trà, Lauren." Quý cô Wilma nói, hất những lọn tóc quăn màu đỏ. Cô cười khúc khích. "Chị tin em sẽ làm người đi kèm cho chị."

Kit vẫn mỉm cười nhìn vào đôi mắt tím của Lauren, đôi mắt chưa hề dao động khỏi mắt anh. Không một gợi ý mờ nhạt nào là sẽ có một nụ cười mỉm trả lời trong đôi mắt đó.

Nàng nhìn đi chỗ khác. "Không, anh nhớ nhầm rồi, Joseph," nàng nói. "Không phải hôm nay. Và chị chắc chắn không cần một người đi kèm khi đi xe ngựa với người hứa hôn của mình, Wilma. Có lẽ ngày khác nhé, ông Barlett-Howe? Cảm ơn, Quý ngài Ravensberg. Thế sẽ rất vui."

Anh phải cảm ơn những thành viên khác trong nhóm, tất nhiên rồi, Kit thấy rõ điều ấy khi anh đứng lên để chuẩn bị ra về. Anh khá chắc chắn là nàng sẽ từ chối anh cho đến khi bọn họ hào hiệp ào lên để cứu nàng khỏi nỗi kinh hoàng bị buộc ra ngoài với một tên phóng đãng xấu xa. Nàng có lẽ lạnh lùng và tự chủ, cô dâu sắp cưới của anh, nhưng nàng không hề miễn nhiễm với thách thức.

Một suy nghĩ hấp dẫn.

"Vậy, hẹn gặp lại cô lúc đó, Cô Edgeworth," anh nói, cúi chào nàng, gật đầu lịch sự với cả nhóm người, rồi thong dong băng qua phòng rời khỏi nhà của công tước Portfrey.

Anh cười toét khi anh chạy xuống những bậc thềm nhà vài phút sau đó và gọi người hầu lúc này đang dắt lũ ngựa đi quanh quảng trường về. Chọc thủng lớp bảo vệ ghê gớm của Cô Lauren Edgeworth là phần thưởng xứng đáng cho sự nỗ lực hết sức của anh. Có lẽ anh nên hy vọng tất cả người thân và bạn bè nàng sẽ trở thành người hỗ trợ cho anh bằng việc cứ dai dẳng khuyến cáo nàng và cố gắng bảo vệ nàng khỏi anh – lũ ngốc.

Nhưng ít nhất chiều nay anh sẽ có một khoảng thời gian ở một mình với nàng.

Lauren ngồi thẳng lưng cạnh tử tước Ravensberg, giữ cái dù che đầu bằng cả hai bàn tay để bảo vệ làn da khỏi những tia nắng mặt trời có hại. Nàng chưa quen đi ngựa trong một cỗ xe song mã thể thao, và nàng thấy mình cách mặt đất rất xa và nguy hiểm. Nhưng sẽ không phải là một quý cô nếu để lộ ra sự thiếu tin tưởng vào kỹ năng của quý ông đang ra sức với mớ dây cương bằng việc bám chặt vào tay vịn bên cạnh mình.

Đôi bàn tay đeo găng giữ dây cương rất mảnh dẻ. Nhưng chúng chứng tỏ khả năng kiểm soát cặp ngựa xám cân xứng hoàn hảo và sung sức của anh. Đôi chân anh, bọc trong chiếc quần chẽn màu bánh bích qui ôm sát và đôi giày bốt cao Hessian bóng loáng, mảnh dẻ nhưng cân đối và những cơ bắp đẹp đẽ có ở tất cả những chỗ phù hợp.

Sửng sốt vì hướng suy nghĩ của mình, Lauren gập bàn tay lại trên tay cầm chiếc dù và kiên quyết không nhìn anh khi anh chuyển hướng đàn ngựa với sự khéo léo dễ dàng không cần phải cố gắng vào giữa hai cái cột cổng của công viên. Đang trong giờ quan trọng trong ngày, thời điểm giới thượng lưu đông đảo túa ra để đi dạo bằng ngựa, bằng chân, hoặc bằng nhiều loại xe ngựa khác nhau, chủ ý để nhìn và được nhìn, để phổ biến và tiếp nhận tất cả những câu chuyện ngồi lê đôi mách mới nhất.

Lauren sẽ cung cấp cho họ một chủ đề mới, nếu Wilma được họ tin. Nàng đã làm nhiều chân mày nhướng lên khi bằng lòng nhảy điệu van với Tử tước Ravensberg đầy tai tiếng đêm qua. Và bây giờ, chỉ một ngày sau đó, nàng đã đồng ý đi ngựa với hắn vào công viên. Trong một cỗ xe thể thao, không thể tệ hơn. Không hầu gái đi kèm. Wilma đã khá giả dối khi bày tỏ thái độ không thể nói nên lời và yêu cầu Joseph, quý ngài Sutton và Elizabeth nói chuyện phải quấy với Lauren. Chỉ có Quý ngài Sutton là đồng ý làm theo yêu cầu của cô. Ông khuyên rằng cô Edgeworth nên bịa ra là thấy khó ở và gởi lời xin lỗi khi Tử tước Ravensberg đến đón. Xét cho cùng, ông chắc chắn nàng sẽ không mong muốn đặt danh tiếng không tì vết của mình vào nguy hiểm đơn giản chỉ vì quá lịch sự không thể cắt đứt ngay với tên xỏ lá đó.

"Nếu bất cứ ai nói bất cứ điều gì về đề tài là danh tiếng của Lauren," công tước Portfrey nói với vẻ ngạo mạn uể oải, chỉ thẳng cái kính một mắt vào chồng chưa cưới của Wilma, "hắn ta sẽ phải nói chuyện với tôi."

Môi Lauren cong lên giễu cợt với ký ức thú vị không ngờ ấy. Nhưng nói thật, giờ nàng có ở đây không nếu mọi người để mặc nàng tự giải quyết lời mời của Quý ngài Ravensberg? Nàng không bao giờ nghĩ mình là một kẻ cứng đầu ngoan cố. Nàng ư? Chắc chắn nàng đã né tránh việc diễu quanh quảng trường từ khi nàng đến London. Nhưng không cần tiếp tục làm vậy nữa. Nàng đã đối mặt với họ đêm qua. Và không thể trách nàng được nếu nàng ra ngoài nơi công cộng với một quý ông được giới thiệu hợp lệ với nàng, cho dù hắn có là một tên phóng đãng xấu xa.

"Nào, Cô Edgeworth." Đang thực hiện một cú rẽ rắc rối vào trong công viên, tử tước xoay đầu nhìn nàng. "chúng ta có vẻ cạn kiệt về đề tài thời tiết rồi."

Lauren xoay tròn cây dù. Nàng đã bất lịch sự khi để cho cuộc trò chuyện của họ trôi qua. Nàng thoáng chốc tự hỏi liệu anh có tập nhìn trước gương cho đến khi anh thực hiện nó hoàn hảo không – cái vẻ lúc-nào-cũng-cười đó bắt đầu từ mắt anh và đôi khi không hề lan đến môi anh để trở thành một nụ cười thực sự. Thật lúng túng và rất khó chịu với những suy nghĩ của nàng. Đó là một trong những điều làm cho một tên phóng đãng hấp dẫn với phái nữ, nàng nghĩ vậy.

"Cha của ngài là bá tước Redfield à, thưa quý ngài?" nàng hỏi.

"Tôi là người thừa kế của ông ấy," anh trả lời, "người lớn hơn trong số hai con trai còn sống của ông. Anh trai tôi đã chết gần hai năm trước."


"Tôi rất tiếc," nàng nói.

"Tôi cũng vậy." anh chuyển cho nàng một cái liếc rầu rĩ. "Lần cuối gặp Jerome tôi đã đấm vỡ mũi anh ấy và cha đuổi tôi khỏi Alvesley và bảo tôi không bao giờ được quay về nữa."

Trời đất! Lauren bối rối kinh khủng. Một chuyện thế này chắc chắn làm người ta choáng váng, nhưng sao anh lại thổ lộ điều cực kỳ xấu xa như thế với một người lạ - và là một quý cô, như thế?

"Tôi đã làm cô choáng váng." Tử tước cười nhăn với nàng.

"Tôi tin rằng, thưa ngài," nàng nói với sự sáng suốt bất chợt, "ngài hoàn toàn định làm thế. Tôi không nên hỏi về cha ngài."

"Để tôi đáp lễ lại nhé," anh nói. "Cô đã sống gần như cả đời ở Newburry Abbey, nhưng cô không có quan hệ máu mủ ruột rà nào với gia đình ở đó. Vậy ai là – hay ai đã là – cha cô?"

"Tử tước Whitleaf," nàng nói. "Ông mất khi tôi hai tuổi. Chưa đầy một năm sau mẹ đưa tôi tới Newburry và lấy anh trai của Bá tước Kilbourne."

"Thật à?" anh nói. "Mẹ cô còn sống chứ?"

"Họ đi hưởng tuần trăng mật hai ngày sau lễ cưới," nàng nói với anh, "và không bao giờ quay lại. Thỉnh thoảng có vài lá thư và quà trong vài năm và rồi... không gì nữa."

Nụ cười mỉm biến mất trên mặt anh khi anh liếc nhìn nàng lần này. "Vậy là, cô không biết," anh hỏi cô, "liệu mẹ cô còn sống hay đã chết? Hay bố dượng cô?"

"Chắc chắn họ đều đã chết," nàng nói. "dù ở đâu hay khi nào hay như thế nào thì tôi không biết." đó là điều nàng hầu như chưa bao giờ nói tới. Nàng đã khóa chặt nỗi đau, nhận thức bị bỏ rơi, cảm giác thiếu thốn, đã lâu rồi.

Họ đang đến gần đám đông những xe và ngựa và người đi bộ đang đi theo một vòng tròn chậm chạp của cuộc diễu hành hàng ngày.

Lauren quyết định đổi đề tài. " "Ngài có đến đây thường xuyên không?" nàng hỏi.

Anh bật cười với nàng. "Ý cô là riêng các buổi sáng," anh hỏi, "ở hay là gần ở Rotten Row?"

Nàng đỏ bừng mặt và lại xoay nhanh chiếc dù. Càng lúc, nàng càng thấy rõ là anh không phải một quý ông. Anh đã nhìn thấy nàng, lúc đó? Và không hề xấu hổ thừa nhận điều ấy? Không quý ông nào...

"Ngài cưỡi ngựa đến đấy vào những buổi sáng à?" nàng hỏi.

Nhưng anh không sẵn lòng đổi đề tài. "Nụ hôn đó," anh nói, "là một cách cảm ơn tôi của cô vắt sữa vì đã đánh ngã ba tên côn đồ gạ gẫm và đòi hỏi những ân huệ mà cô ta không muốn cho."

Vậy ra đó là lý do của cuộc ẩu đả? Anh đã đánh nhau với ba người đàn ông để bảo vệ danh dự cho một cô gái vắt sữa?

"Nó là một phần thưởng hào phóng," anh nói trước khi nàng có thể sắp xếp kịp các từ ngữ để tán thành với động cơ chứ không phải hành vi của anh. Nàng nhận ra anh đang cố tình thử làm nàng choáng váng – một lần nữa. Tại sao chứ? Anh chạm roi ngựa vào vành mũ khi hai quý cô cưỡi ngựa đi qua với người giữ ngựa, đôi mắt họ thèm thuồng vì tò mò.

"Một quý ông," Lauren nói với vẻ khiển trách nghiêm nghị, "sẽ không được đòi hỏi bất cứ việc trả công nào."

"Nhưng sẽ rất không lịch thiệp," anh đáp lại, "khi từ chối một phần thưởng được đề nghị miễn phí. Một quý ông có thể làm điều vậy không, Cô Edgeworth?"

"Một quý ông sẽ không làm mình vui một cách quá rõ ràng như vậy," nàng nói và giận dữ liếc anh khi anh ngửa đầu ra sau và phá ra cười – ngay khi họ đến sát gần đám đông khổng lồ những người cùng đẳng cấp để có thể bị thu hút sự chú ý. Nàng xoay mạnh cây dù, nhưng không có cơ hội nào để nói chuyện nhiều hơn về chủ đề này. Dù sao thì sao nàng lại để cho mình bị lôi kéo như thế nhỉ?

Mười lăm phút tiếp theo trôi qua với tốc độ sên bò, họ phải đi theo vòng tròn được tạo bởi những cỗ xe ngựa và người cưỡi ngựa, mỉm cười và gật đầu, dừng lại mỗi vài yard một lần để chào hỏi những người quen. Wilma và Quý ngài Sutton ở đó, đương nhiên, và cả Joseph. Có vài người khác Lauren biết, những người bạn của Elizabeth mà nàng đã gặp trong ba tuần qua, và những người khác mà nàng được giới thiệu tại vũ hội đêm qua. Có một số là bạn bè của quý ngài Ravensberg, họ cưỡi ngựa bên cạnh xe để trao đổi những lời đùa cợt với anh và được giới thiệu với nàng.

Chịu đựng điều này không khó. Xuất hiện ở nơi công cộng đêm qua, nàng đã không còn cảm thấy sự sợ hãi đã buộc nàng phải thực sự trốn tránh hơn một năm qua. Hôm nay là một ngày sáng sủa, đầy nắng và nàng thấy vui hơn nhiều so với mức nàng nên có – và hơn nhiều so với làm bạn đồng hành với Ông Barlett-Howe, nàng bội bạc nghĩ. Nhưng làm thế nào tử tước có thể thoải mái nhắc đến trận đấu chướng mắt tại công viên đó khi anh nên thấy xấu hổ vì biết là nàng đã chứng kiến? Anh đã đánh nhau để bảo vệ một người phụ nữ - bênh vực một cô gái vắt sữa. Phần lớn đàn ông thậm chí không hề để tâm tới nỗi đau của một người phụ nữ quá thấp kém so với địa vị của họ.

Hầu hết quý ông trong tầm nghe được nhận ra anh và có vẻ thật lòng vui vẻ khi gặp anh. Phần lớn quý bà quý cô công khai lờ anh đi hoặc gật đầu với anh với thái độ ngạo mạn xa cách. Nhưng nhiều người trong số họ, cả già lẫn trẻ, lén lút liếc trộm anh. Anh thực sự là một quý ông mà không thể không chú ý cho được. Anh toát ra sức sống, nụ cười, và sự bất chấp cẩu thả những điều chín chắn đúng mực. Và nàng là người phụ nữ duy nhất anh khiêu vũ đêm qua. Nàng là người anh mời đi với anh chiều nay. Nàng, Lauren Edgeworth, hiện thân của sự chín chắn đúng mực.

Không được thích thú suy nghĩ đó đâu.


Tử tước Ravensberg lái cỗ song mã của anh ra khỏi đám đông trước khi họ đi hết vòng tròn. Sớm thôi, nàng nghĩ, dù làm mình thất vọng, họ sẽ quay lại quảng trường Grosvenor và nàng phải làm rõ với anh là nàng sẽ không hoan nghênh bất cứ một cố gắng nào xa hơn để biến nàng thành chủ đề của sự tán tỉnh của anh. Nhưng có một câu hỏi nàng không thể ngăn mình đừng hỏi, dù nó có lẽ không lịch sự.

"Tại sao ngài mời tôi khiêu vũ đêm qua?" nàng hỏi anh. "Sao chỉ có mình tôi? Ngài đã rời đi ngay lập tức sau đó. Sao ngài lại gởi tặng hoa hồng cho tôi chỉ vì cuộc gặp mặt đó? Sao ngài đề nghị tôi đi với ngài chiều nay?"

Ôi, chúa ơi. Hơn một câu hỏi rồi, và tất cả đều khiếm nhã không thể tha thứ. Và nàng có nhiều thời gian để nhận ra sự thật và cảm nhận sự không thoải mái đang tăng lên. Rất không thoải mái vì nàng đã không lập tức nhận là anh đã quay hướng cỗ xe, không phải đi trên con đường chính lớn dẫn ra những con phố của London mà vào một con đường nhỏ khác dẫn sâu hơn vào một nơi nhiều cây cối hơn và ít người qua lại của công viên. Khi nàng nhận ra thì đã quá trễ để phản đối. Chuyện này chắc chắn sẽ bị để ý, nàng nghĩ – đầu tiên là nàng nhảy điệu van với một tên phóng đãng xấu xa, rồi nàng đi cùng xe với hắn, và giờ nàng để hắn đi khỏi một mình với nàng.

"Có lẽ gần đây cô không soi gương, Cô Edgeworth," cuối cùng anh nói.

"Nhưng phòng khiêu vũ của Quý bà Mannering đầy những quý cô đẹp hơn tôi," nàng nói. "Và phần lớn họ trẻ hơn nhiều."

"Tôi không thể trả lời về độ trẻ trung của cô," anh nói, "nhưng tôi có thể trả lời về sắc đẹp của cô. Nếu cô không nhận ra rằng cô là quý cô đẹp nhất ở buổi vũ hội, thì thật sự là gần đây cô chưa nhìn mình rồi."

"Thật buồn cười." nàng chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn với những lời nịnh hót. Hay với những quý cô hay đi tìm những lời khen tặng. Có phải đó là điều nàng vừa làm không? Nếu không, nàng đã phải được đối xử tốt hơn. Quý cô đẹp nhất ở buổi vũ hội, thật thế! Con đường đi xuống một vùng trũng được bao bọc bởi những cây sồi khổng lồ ở cả hai bên, cành nhánh chạm vào nhau thành một vòm cung trên đầu.

"Chính đôi mắt cô làm cho cô xinh đẹp khác thường, thật đấy," anh nhìn nghiêng nàng. "Tôi chưa bao giờ thấy ai khác có màu mắt đẹp đến thế."

Đây là một sai lầm hết sức. Nhưng nàng chỉ có thể tự trách mình.

"Ngài biết tôi là ai, tôi cho là thế," nàng nói. "Ai đó đã chỉ tôi cho ngài. Ngài biết chuyện gì xảy ra với tôi năm ngoái. Đáng tò mò, phải không?

Anh đặt một cái nhìn nghiêng sắc sảo vào nàng. "Khiêu vũ với một cô dâu bị bỏ rơi tại bàn thờ?" anh nói. "Tôi hy vọng công viên ở Newburry rất to. Tôi cho là Kilbourne hẳn đã phải liên tục tự quất cho sự ngu xuẩn của mình một trận khi cưới một người khác, chắc là trong một khoảnh khắc bốc đồng, và vì thế làm mất cơ hội có cô."

Nàng khinh bỉ bản thân mình khi cảm thấy dễ chịu với những từ ngữ của anh. Hơn một năm qua nàng cảm thấy mình quá... thiếu hấp dẫn. "Không, ngài sai rồi, thưa quý ngài." Nàng nói. "Đám cưới của anh ấy với nữ công tước là sự hòa hợp của tình yêu." Họ đang đi vào một vùng rợp bóng mát lạnh và xanh tươi. Lauren hạ thấp dù vào lòng nhưng không gấp nó lại.

"Còn của cô với anh ta thì không phải sao?" lại một cái nhìn nhanh và sắc sảo nữa.

Lauren giơ cằm lên và nhìn thẳng về phía trước. Làm thế nào nàng lại tự bẫy mình bằng chuyện này? "Đấy là một câu hỏi không đúng phép tắc, thưa ngài."

Anh cười nhẹ nhàng. "Lời xin lỗi nhún nhường nhất của tôi, thưa cô," anh nói. "Nhưng mất mát của Kilbourne là phần thưởng của tôi. Tôi đã mời cô khiêu vũ vì xuyên qua phòng khiêu vũ của Quý bà Mannering, tôi bị hạ gục bởi sự yêu kiều của cô và cảm thấy mình phải khám phá xem cô là ai. Tôi gởi tặng hoa hồng vì sau khi nhảy điệu van với cô, tôi không thể làm được gì khác ngoài việc trở về nhà và nằm thức đến nửa đêm chỉ nghĩ về cô. Tôi đến gặp cô chiều nay và mời cô đi với tôi đến đây vì tôi biết rằng nếu tôi không gặp lại cô, cô sẽ ám ảnh những suy nghĩ thao thức và những giấc mơ của tôi suốt thời gian còn lại của mùa hè."

Đôi mắt Lauren mở to vì sốc, nhưng ngay khi anh nói xong nàng nhìn anh chằm chằm trong giận dữ không nói nên lời. làm thế nào hắn ta lại nghĩ nàng khờ dại ngu ngốc đến thế?

"Thưa quý ngài," nàng nói với tất cả vẻ nghiêm trang lạnh lùng mà nàng đã dùng để bảo bọc mình gần như cả cuộc đời, "không quý ông nào lại đi nhạo báng một quý cô đến vậy. Nhưng tôi đã được cảnh báo rằng ngài không phải là một quý ông, và bằng chính mắt mình, tôi thấy rằng điều đó là đúng. Giờ chính tai tôi cũng cho tôi cùng một kết quả. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài vui lòng đưa tôi quay về quảng trường Grosvenor và không chậm trễ thêm một phút nào nữa."

Anh trơ tráo nhìn nàng và cười khẽ. "Cô đã hỏi, cô biết không," anh nói, sắp xếp lại mớ dây cương vào bàn tay phải. Bằng bàn tay trái, anh nắm lấy một bàn tay nàng và đưa nó lên môi. "Tôi sẽ rất không lịch sự nếu nói dối một quý cô, phải vậy không?"

"Tôi cho là," nàng nói với vẻ đứng đắn giá băng, "ngài mong tôi trở thành một con mồi dễ dàng với mấy lời tán tỉnh rành rành này, Quý ngài Ravensberg, vì tôi là một cô dâu bị bỏ rơi. Ngài nghĩ ra vài trò giải trí với tôi. Ngài nhầm rồi. Tôi đến thành phố để làm bạn với nữ công tước Portfrey đang chờ sinh nở. Tôi không đến để trình diễn mình trong cái chợ hôn nhân. Tôi không đi tìm một người chồng và sẽ không bao giờ như thế. Và dù tôi có như thế, thì tôi cũng sẽ không làm một con mồi dễ dàng cho người như ngài đâu."

"Cho người như tôi." Họ đã quay đầu lại hướng cửa công viên, nàng đột nhiên nhận ra. "Họ đã kể với cô những điều xấu xa dễ sợ về tôi, phải không, Cô Edgeworth? Nhưng dĩ nhiên là thế rồi. Và bằng chính mắt cô, cô đã nhìn thấy tôi đánh lộn ầm ĩ với nửa người trần trụi trong công viên và hôn một cô vắt sữa. Tôi đã thú nhận là đấm vỡ mũi anh trai và chịu đựng sự sỉ nhục bị trục xuất khỏi ngôi nhà thời niên thiếu của tôi. Tôi nhận ra rằng những cơ hội để theo đuổi sự quen biết với cô thực là xa xôi."

"Chắc chắn không tồn tại." Họ đi vào một nơi không có bóng cây và mặt trời chiếu thẳng xuống đầu họ như giễu cợt.

"Cô đã làm tan vỡ trái tim tôi." Anh quay mặt lại và chăm chăm nhìn đầy cảm xúc vào mắt nàng – dù vậy nàng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ẩn giấu sâu trong anh.

"Tôi nghi ngờ là ngài còn có một con tim để mà tan vỡ," nàng đốp lại.

Không ai nói gì nữa sau đó. Khi cỗ xe đến và dừng lại trước cửa nhà công tước vài phút sau đó, người hầu của ngài Ravensberg băng qua quảng trường - nơi ông ta bị bỏ lại trước đó – lao tới và chạy tới đầu mấy con ngựa. Lauren không có chọn lựa nào khác ngoại trừ ngồi lại trong chiếc ghế cao cho đến khi anh xuống xe và đi vòng qua giúp nàng leo xuống. Nhưng thậm chí như vậy, anh cũng không để cho nàng làm chuyện đó với sự đứng đắn nghiêm trang. Anh đặt tay vào cả hai bên eo nàng và tung nàng xuống vệ đường. Anh đã không, như nàng đã lo lắng trong một khoảnh khắc sợ hãi, để cho cơ thể nàng trượt dọc xuống người anh, nhưng tuy vậy nàng chỉ cách anh có vài inch khi chân nàng chạm đất. Nàng nhìn anh, gương mặt nàng cứng lại trong sự căm phẫn.

"Cảm ơn vì cuộc đi chơi, thưa quý ngài," nàng nói với vẻ lịch sự băng giá. "Vĩnh biệt."

Nụ cười mỉm tỏa sáng cả gương mặt anh với sự vui vẻ và tinh nghịch. "Cảm ơn." Anh thả vòng ôm nơi eo nàng và cúi chào trang nhã. "Tạm biệt, Cô Edgeworth."

Cửa trước đã mở, Powers đã thấy nàng trở về. Lauren bước lên bậc thềm và đi vào sảnh với vẻ nghiêm trang thong thả. Nàng không nhìn lại khi cửa đóng sau lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui