Hôm nay cục cưng cho anh mấy điểm
Hai người trưởng thành chen chúc trên chiếc giường rộng 1 mét đúng là có hơi chật chội, Khám Tụng Ninh bị tiếng nói chuyện ngoài hành lang đánh thức, giật giật cẳng chân bị Bùi Dữ Minh đè đến tê rần.
Tỉnh được một lát cúi đầu xuống nhìn, Bùi Dữ Minh đã không còn gối trên gối đầu nữa mà đang ủn trước ngực anh ngủ ngon lành, một móng vuốt không biết đã luồn vào áo thun từ lúc nào.
Muốn hôn một cái nhưng sợ đánh thức đối phương, cậu sẽ lại giận dỗi không cho hôn.
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng yêu, Khám Tụng Ninh cười khẽ một tiếng, ngón trỏ câu lấy một lọn tóc của Bùi Dữ Minh nghịch ngợm đánh vòng.
Nhiệt độ sáng sớm mùa hè rất vừa vặn, ngủ ép sát vào nhau cũng không bị dính dớp mồ hôi.
Bùi Dữ Minh giật giật chân gác lên người Khám Tụng Ninh, dường như có ý muốn tỉnh dậy.
Sau một lúc lâu, đầu lại không thành thật nhích tới nhích lui, không biết là vì muốn ngửi hay đơn giản chỉ là ưỡn người, áo thun to rộng trên người Khám Tụng Ninh dần dần bị lật lên lộ ra vùng eo bụng trắng nõn.
Tóc Bùi Dữ Minh cọ lên phần bụng dưới làm Khám Tụng Ninh hơi nhột nên co người ra sau theo phản xạ, anh xoa niết vành tai nhóc con, gọi cậu: "Cục cưng."
Mi mắt vẫn còn nặng trĩu, Bùi Dữ Minh miễn cưỡng ti hí ra một cái khe, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ, "...!Hửm?"
"Chào buổi sáng, cục cưng."
"Anh yêu em."
Bùi Dữ Minh chậm chạp chớp chớp mắt, lặp đi lặp lại động tác hết nhắm vào lại mở ra.
Vào lúc Khám Tụng Ninh cho rằng cậu muốn tiếp tục ngủ, Bùi Dữ Minh lại ngáp một cái, ôm eo Khám Tụng Ninh dúi đầu vào trong áo anh, môi dán lên làn da trần trụi, "Anh nói lại đi..."
"Cục cưng anh yêu em."
"Không phải câu này."
Khám Tụng Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: "Thế, chào buổi sáng?"
Bùi Dữ Minh hài lòng, lại tiếp tục rúc vào ngực anh, giọng nói lười biếng khàn khàn mang theo ý làm nũng mà Khám Tụng Ninh quen thuộc nhất, "...! Chào buổi sáng."
Khám Tụng Ninh phát giác bản thân giống hệt một cậu học sinh cấp ba tràn đầy chờ mong với mối tình đầu, vào đêm trước ngày tốt nghiệp được cùng người mình thích ngủ trên một chiếc giường, chỉ vì một câu "chào buổi sáng' mà nhịp tim gia tốc.
Anh căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, trượt khỏi gối đầu mặt đối mặt với Bùi Dữ Minh, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Cục cưng, anh hôn em được không?"
Bùi Dữ Minh do dự, "Không được, em chưa tha thứ cho anh đâu."
Đáp án đã đoán từ trước, Khám Tụng Ninh cũng không vì thế mà nhụt chí, chỉ vươn tay chạm một chút lên môi dưới của Bùi Dữ Minh.
"Thôi được, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Anh vừa muốn ngồi dậy đã bị Bùi Dữ Minh kéo nằm trở về đè xuống dưới thân.
Bùi Dữ Minh vén tóc mái trên trán anh, liếm lên phần môi dưới vừa được chạm qua, sau đó ghé sát vào cho đến khi hai đầu chóp mũi thân mật kề bên nhau, hơi thở giao triền, ánh mắt không có chỗ trốn tránh, cậu mới mở miệng: "Nhưng em có thể hôn anh."
Hành động ấu trĩ vô lại chỉ đổi được một nụ hôn phớt, Bùi Dữ Minh nắm cổ tay người dưới thân, đầu lưỡi tách mở hàm răng nhẹ nhàng câu lấy một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Cậu buông cổ tay Khám Tụng Ninh ra, ngồi dậy không chịu nhìn anh, gương mặt lại ửng hồng mất tự nhiên, "Nên dậy đi thôi."
Vẫn là Bùi Dữ Minh từ trên giường nhảy xuống trước, tóc tai bù xù dang hai tay về phía Khám Tụng Ninh.
Anh ngồi bên mép giường, đột nhiên hỏi: "Cục cưng, nếu bây giờ anh nhảy xuống, em có đỡ được không?"
Bùi Dữ Minh không hề nghĩ ngợi đáp ngay: "Được."
Đây là đáp án không cần suy nghĩ của hiệp sĩ ngốc nghếch, cậu đã nói sẽ bảo vệ người mình thích thì không bao giờ nuốt lời.
Khám Tụng Ninh bật cười, đỡ lan can giẫm lên một bậc thang kim loại, sau đó buông hai tay nhẹ nhàng nhảy xuống, được Bùi Dữ Minh vững vàng tiếp lấy.
Cậu không ngờ anh nói là làm, tuy bản thân phản ứng nhanh nhưng vẫn có chút hoảng hốt, dùng sức vỗ mông Khám Tụng Ninh một cái: "Anh dám nhảy thật đấy à."
"Cục cưng, thật ra anh nhát gan lắm," Khám Tụng Ninh ôm chặt cổ, treo trên người cậu như con gấu koala, "Chỉ riêng việc yêu em là chuyện gì anh cũng dám làm."
Rửa mặt xong, Khám Tụng Ninh thay lại quần áo của mình, ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn Bùi Dữ Minh, hình như không có ý định nói chuyện.
Trải qua một buổi tối thẳng thắn, Bùi Dữ Minh bỗng dưng không biết nên dùng thái độ gì đối xử với Khám Tụng Ninh, cậu gãi gãi đầu, mất tự nhiên hỏi: "Anh muốn đi ăn sáng không?"
"Không được, cục cưng, anh bận việc rồi," Khám Tụng Ninh đứng lên, thừa dịp cậu không phòng bị mà nhanh miệng hôn một cái: "Ngày mai lại gặp."
Anh phải về nhà tắm một cái, xử lý cho xong công việc, sau đó ra nghĩa trang trò chuyện một lát với thầy.
Hy vọng sau khi làm hết những việc này anh có thể trút bỏ toàn bộ cảm xúc tiêu cực, nghiêm túc thú nhận với nhóc con một lần.
Ngày hôm sau, chỉ vì một câu "ngày mai lại gặp" của Khám Tụng Ninh mà Bùi Dữ Minh chờ từ sáng sớm đến chiều tối.
Mãi đến khi buổi huấn luyện kết thúc vẫn không thấy Khám Tụng Ninh liên lạc, cậu lại quấn lấy Quý Phàm la lối khóc lóc lăn lộn năn nỉ nửa ngày, rốt cuộc moi được điện thoại của cậu ta ra, gấp gáp mở QQ, ấn vào group chat học phần tìm tên Khám Tụng Ninh.
Quý Phàm đứng bên cạnh khoanh tay nhìn nhóc con hết gõ lại xóa chữ trong khung thoại mà nhức đầu, cậu ta xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: "Chú mày đủ chưa, đây là lần thứ ba rồi đấy..."
Bùi Dữ Minh vẫn đang tập trung tinh thần biên tập tin nhắn:
[ Cổ tay em út lại bị thương rồi.
]
Giả trân quá, xóa đi.
[ Em út vừa than đói bụng, muốn ăn gà rán.
]
Nghe ngu quá, xóa đi.
[ Hôm nay tâm trạng em út không vui.
]
Ồ? Thế này cũng ổn phết?
Quý Phàm thật sự không muốn nhìn nữa bèn nhắm xem mình nên xuống chân từ bên nào, cuối cùng lựa chọn đạp vào một bên giày thể thao của Bùi Dữ Minh, mắng: "Mẹ nó, trực tiếp nói với người ta là muốn gặp thì mày chết à?"
Bùi Dữ Minh giật mình nhìn dấu chân in trên giày mình, ai oán ngẩng đầu, "Anh...! Là giày mới mua đấy! Mới mua! Mới đi lần đầu!"
Vừa định nặn ra vài giọt nước mắt ăn vạ thì điện thoại của mình đã vang lên.
Bùi Dữ Minh vội vàng thả điện thoại Quý Phàm xuống ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa, hắng giọng một cái bấm nút nhận, "A lô?"
"Cục cưng đang ở đâu thế?"
"Vừa tập bóng xong," Bùi Dữ Minh đứng dậy đi ra hành lang, lúc ngang qua cửa kính thì tranh thủ nhìn thoáng một cái, thu lại khóe môi đang vểnh cao, ám chỉ: "Hôm qua hình như anh có nói muốn gặp mặt..."
Khám Tụng Ninh bật cười, "Đương nhiên, chờ anh năm phút được chứ?"
Để không thể hiện là mình quá chờ mong, Bùi Dữ Minh chờ đúng năm phút không thêm không bớt một giây mới bước ra khỏi sân huấn luyện.
Cậu vừa nhìn chằm chằm đồng hồ vừa ra cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Khám Tụng Ninh chắp hai tay sau lưng đứng dưới bậc tam cấp, rõ ràng đang giấu vật gì đó.
Cậu giả vờ không thèm để ý, chỉ liếc ra sau Khám Tụng Ninh một cái, "Thứ gì vậy?"
Khám Tụng Ninh mím môi đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn cậu, lấy ra hai vật mình giấu sau lưng, "Tặng cục cưng."
Là một cành hoa hồng và một phong thư màu hồng phấn.
Bùi Dữ Minh không nhận cành hoa mà rút phong thư trước, quay lưng mở ra, lật tờ giấy viết thư có tiêu đề của đại học C bên trong, nhìn thấy những hàng chữ Hán phóng khoáng xinh đẹp và chữ cái tiếng Bồ Đào Nha sứt sẹo của Khám Tụng Ninh.
"Cục cưng, anh thích em.
Querida, eu gosto de você.
Thích em mãi mãi đáng yêu, mãi mãi ngoan ngoãn, mãi mãi là một cục cưng.
Eu gosto de você sempre fofo, sempre o melhor, sempre um bebê.
Anh muốn làm bạn trai cục cưng, có được không?
Eu quero ser o namorado do meu bebê, posso?"
Khóe môi Bùi Dữ Minh giật giật, gấp giấy viết thư lại xoay người, "Từ vựng dùng sai hết, vừa nhìn đã biết là dùng phần mềm dịch thuật."
Nói rồi cậu bước xuống bậc thang đi thẳng về phía trước như thể chắc chắn Khám Tụng Ninh sẽ theo kịp mình, vừa đi vừa giảng: "Querida nghĩa là mật ong, không phải cục cưng."
"Vậy cục cưng dạy anh được không," Khám Tụng Ninh kéo tay cậu, "Anh chỉ biết mỗi câu eu te amo, nếu muốn tỏ tình thì hoàn toàn không đủ dùng."
Bùi Dữ Minh mím môi cố giấu đi độ cong, "Không dạy."
Qua một ngã rẽ đi vào vườn hoa nhỏ không người, Bùi Dữ Minh dừng bước quay đầu nhìn cành hoa hồng, đến giấy gói cũng giống hệt loại trước kia từng tặng cho Khám Tụng Ninh.
Cậu âm thầm vui vẻ, ít ra Khám Tụng Ninh nhớ kỹ từng món quà cậu tặng, không đến mức cái gì cũng qua loa như trong tưởng tượng.
Cậu hỏi: "Vì sao lại bắt chước em?"
"Vì thích em chứ sao," Khám Tụng Ninh kiễng chân áp sát, hoa hồng trong tay cọ lên chóp mũi Bùi Dữ Minh, nhỏ giọng thì thầm: "Từ đó phần mềm không dịch sai đâu, cục cưng đúng là bánh kem mật của anh mà."
•
Ăn xong bữa tối đơn giản trong căn tin trường, Khám Tụng Ninh đi mua hai bình sữa AD Canxi đề nghị đi tản bộ một vòng quanh hồ, Bùi Dữ Minh không từ chối.
Chưa đi được một vòng trời đã đổ cơn mưa.
Hạt mưa rơi khá dày đập vào mi mắt khiến người ta gần như không thể nhìn bình thường.
Khám Tụng Ninh lấy tay che bớt, nheo mắt lại chỉ vào cái đình ở giữa hồ, "Cục cưng, chúng ta qua đó tránh mưa đi."
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một mảnh màu đỏ.
Là áo khoác đồng phục của Bùi Dữ Minh.
Khám Tụng Ninh ngẩn người, nghiêng đầu nhìn, "Cục cưng..."
Bỗng nhiên anh nhớ ra lâu thật lâu trước kia Bùi Dữ Minh cũng từng lấy đồng phục che mưa cho mình, cũng là một chiếc áo đỏ.
Lại nói, kỳ thật chuyện xảy ra chưa bao lâu, mới không đầy hai năm, chỉ là giữa đoạn thời gian ngọt ngào còn có một năm trời xa cách, bây giờ hồi tưởng lại khó tránh khỏi hoảng hốt.
Khi đó anh đơn thuần cảm thấy Bùi Dữ Minh đáng yêu nên thường xuyên trêu chọc cậu, bắt nạt cậu.
Lần đó bọn họ cũng từ căn tin đi ra, trời đổ mưa, anh và Bùi Dữ Minh cùng che áo đồng phục chạy về ký túc xá.
Trong thời kỳ niên thiếu tẻ nhạt của Khám Tụng Ninh chỉ có những vết thương chưa kịp khép miệng đã lại rách toạc, chỉ có tiếng khinh miệt và chửi rủa, những thứ đẹp đẽ như cảnh xuân mưa hạ trăng thu gì đó hoàn toàn không có quan hệ gì với những năm tháng u ám này.
Không ngờ tận sau ba mươi tuổi anh lại có đến hai lần xông vào màn mưa, đều đi cùng Bùi Dữ Minh.
Giây phút này, trên đầu bọn họ chỉ có một chiếc áo khoác, chật vật chạy vội trong mưa tựa như nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh về tuổi thanh xuân, kết thúc phim sẽ không bỏ lỡ nhau.
Cuối cùng cũng chạy vào trong đình, Khám Tụng Ninh thở hồng hộc ôm ngực, trông thấy chiếc áo khoác gần như ướt đẫm của Bùi Dữ Minh, tim đập quá nhanh làm anh có một loại ảo giác choáng váng.
Anh chui vào trong ngực Bùi Dữ Minh, trán dán lên cánh tay lạnh lẽo.
Hơi thở còn chưa khôi phục, anh ngập ngừng: "Anh yêu em."
Khám Tụng Ninh sợ bóng tối nhưng không muốn thừa nhận mình nhát gan, vì trốn tránh nỗi sợ mà anh đã từng lang thang suốt đêm ở phố quán bar, kẹp bao cao su vào ngón trỏ và ngón giữa, thả mình phóng túng trong tiếng nhạc xập xình và ánh đèn sàn nhảy.
Anh biết góc độ nào của mình là đẹp nhất, loại biểu cảm nào dễ mê hoặc lòng người nhất, chỉ cần thời gian hút một điếu thuốc là có thể đổi được một tay bạn giường hợp ý.
Giữa bãi săn xa hoa trụy lạc, anh gặp qua vô số con người vì vui vẻ nhất thời mà chấp nhận giao dịch, chính anh cũng từng là một trong số bọn họ.
Lạc lối giữa ảo vọng hoan lạc mới biết được chân tình vụng về có bao nhiêu quý giá, Bùi Dữ Minh hai mươi tuổi chưa bao giờ nói lời tán tỉnh êm tai, cậu chỉ che đồng phục lên đầu người mình thích vào ngày mưa, đoạn dây thiếc hàn nhăn nheo tỉ mẩn đại diện cho một lời hứa hẹn, mộc mạc là giả, sang quý là thật.
Có thể được một thiếu niên như vậy đặt trong lòng là may mắn khó gặp đến nhường nào.
Vì thế Khám Tụng Ninh không hề do dự nói anh yêu em, không thèm suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không, anh biết mình yêu Bùi Dữ Minh, biết cậu cũng yêu mình, như vậy là đủ rồi.
Tiếng mưa rơi rất lớn, mặt hồ bị giọt mưa dày đặc quấy tung, bốn phía xao động, trong đình chỉ có hai con người lặng lẽ ôm nhau.
"Ngày này năm ngoài em đi nhổ một cái răng," Bùi Dữ Minh giật giật cánh tay, không đẩy Khám Tụng Ninh ra mà là hiếm khi chủ động mở miệng, "Là răng khôn."
Mọc răng khôn là một quá trình rất khó chịu, tuy không phải lúc nào cũng đau, nhưng đột nhiên xuất hiện thêm một vật trong miệng thì cũng khó mà xem nhẹ.
Cậu luôn không nhịn được thường xuyên liếm lên thứ quỷ quái có độ tồn tại mãnh liệt kia, cuối cùng quyết định nhổ nó trước ngày ra nước ngoài một tuần.
Dù vậy cậu vẫn không thể sửa lại thói quen, những khi lo lắng chuyện học hành hay mất ngủ vì nhớ nhà, cậu thường xuyên theo bản năng dùng đầu lưỡi dò tìm cái lỗ mềm mềm đó, có thể xem là vết sẹo vĩnh viễn do răng khôn để lại.
Không đến nửa năm sau, chiếc răng khôn hàm trên cùng bên đã hoàn toàn mọc ra, một chiếc khác ở mặt đối diện cũng nhanh chóng ló đầu.
Khám Tụng Ninh ngửi mùi nước mưa trên người cậu, nhắm mắt lại, "Cục cưng, nhổ răng có đau không?"
"Rất đau," Bùi Dữ Minh khịt mũi, "Nhưng nhổ đi vẫn vô dụng, lại mọc ra hai cái mới."
"Em còn muốn nhổ nữa không?"
"Không muốn."
Răng khôn luôn để lại dư âm, tựa như tình cảm của cậu dành cho Khám Tụng Ninh, một khi thói quen đã thành hình thì có nhổ cũng sẽ tái sinh, cậu không muốn chống cự vô ích nữa.
Khám Tụng Ninh nghe hiểu ý tứ trong lời cậu, vùi vào ngực cậu mỉm cười.
Lúc ngẩng mặt lên đôi mắt và mái tóc anh đều ướt đẫm, vô cớ nhiều thêm một tia hồn nhiên tươi trẻ, "Vậy cục cưng cứ giữ nó lại đi, sau này nó sẽ ngoan ngoãn, không làm em đau đâu."
Bùi Dữ Minh ngơ ngẩn nhìn vào mắt anh, vô thức gật đầu, "...!Được."
Cơn mưa rào ngày hè luôn như thế, đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng bao lâu sau mặt hồ đã yên tĩnh trở lại.
Bùi Dữ Minh vuốt mái tóc nửa ướt lên, ngồi trên ghế dài, đầu lưỡi lại chọc chọc liếm vào cái lỗ răng khôn.
Khám Tụng Ninh ngồi bên cạnh dán bả vai vào vai cậu, cười hỏi: "Hôm nay cục cưng cho anh mấy điểm?"
Bùi Dữ Minh suy nghĩ rồi đáp: "59 điểm."
"A...!Thiếu 1 điểm nữa là đạt tiêu chuẩn rồi, anh phải cố gắng thêm mới được."
"Cục cưng, ngày mai chúng ta quay về trường số 3 được không?" Khám Tụng Ninh căng thẳng xoắn chặt ngón tay, "Chiều mai anh sang tìm em, sau đó chúng ta cùng ngồi xe bus về trường."
Bùi Dữ Minh phóng ánh mắt ra mặt hồ phía xa, lẳng lặng nắm cổ tay anh, "Ừm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...