A Nông

A Nông khụt khịt, vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào đôi mắt hắn, nói: "Anh đừng sợ, Thung Thung, em sẽ không bỏ đi."

Nàng cái gì cũng không biết, nhưng cái gì cũng biết.

Vì là người gắn liền với việc cầm dao giải phẫu, chỗ lòng bàn tay Lục Thung hình thành vết chai mỏng. Khi da thịt bị mơn trớn, A Nông không ngăn nổi cơ thể run rẩy.

Làn da bên trong bắp đùi thiếu nữ đặc biệt non mịn, phảng phất như có thể nhéo ra nước.

Hắn cũng thật thuận tiện ra tay nhéo một phát.

Dục vọng ủ trong nơi mềm mại của thiếu nữ, hắn giữ chặt eo nhỏ, khó khăn lắm mới vào được cái đầu, lập tức nghe thấy A Nông mềm mại khóc hai tiếng, lại như muốn kéo theo cả tâm hắn chảy thành nước mắt.

Đáng tiếc.

Lục Thung rũ mắt, trong mắt có ý cười cũng có nước mắt. Ngón tay đặt vào giữa hàm răng của A Nông, nhàn nhạt phun ra hai từ: "Cắn vào."

"Biếng Nhác......"

Một chút thời gian cũng không dành cho A Nông phản ứng lại. Hắn giống như một con báo hung ác, hung hăng xé rách một bé thỏ tuyết trắng, ngũ tạng lục phủ, máu tươi đầm đìa.


Đau không?

Đau.

A Nông bị nhấp đến không nói ra lời, môi dưới bị cắn ra một vết trông như cái miệng nhỏ khác, có chút máu rỉ ra, sau đó liền bị Lục Thung liếm vào miệng.

Hai cái đùi bị tách ra, hắn xâm nhập một lần so với một lần càng sâu hơn, A Nông ngửa đầu trông thấy cằm Lục Thung căng chặt, run giọng vươn tới gần, ai dè chỉ đến được yết hầu của hắn, phấn môi vô tình chạm phải một cái.

Nàng mở miệng nói ra mấy từ mơ hồ không rõ, khâu thành một câu, lại hệt như con kiến gặm cắn nơi cổ Lục Thung.

"Thung Thung, em không nỡ cắn anh......"

Em giống một viên kẹo, bị tôi ngậm trong miệng, tôi lại không dám cắn phải, sợ em đau, chả sợ hàm răng giữ hoài như vậy sẽ rất mỏi. Tôi cũng không nỡ cắn em.

Lục Thung chôn đầu thật sâu vào mùi hương thơm ngát của thiếu nữ, nghe thấy nàng bắt đầu khóc lóc nói quá lớn, không chịu nổi nữa, nhịn không được nở nụ cười. Giọng nói vừa trầm thấp lại vừa khản đặc, cực kỳ từ tính.

Rất nhiều năm rồi.

Cũng chưa từng nghe qua một câu không nỡ thế này.

Hiện giờ nghe thấy, đổi thành người bình thường sợ là đã lã chã rơi lệ.

Nhưng Lục Thung từ sớm đã không biết cái gì là lã chã rơi lệ, cái gì là không nỡ.

Nghĩ đến, tầm mắt lại bắt đầu mông lung, khóe mắt có chất lỏng nóng bỏng chảy xuống.

Gió nổi, lá cây kêu sàn sạt.

Hắn ngẩng đầu, thấy ánh trăng.

Từ thảm vớt lên cô gái mềm oặt thành vũng nước, hắn ẵm A Nông, một bên đi vào phòng khách đi một bên vẫn không quên rong ruổi trong cơ thể người trong lòng.

Âm thanh thiếu nữ vừa ngọt lại vừa nhẹ tênh, giống như tiếng hót của hoàng oanh, kêu lên đặc biệt dễ nghe.


Dục vọng đêm nay của Lục Thung rất trầm trọng, dùng sức rất lớn, khắp da thịt tuyết trắng của A Nông bị hôn mút toàn là dấu hôn hồng đậm.

Hai bầu mềm mại co giãn bị chà đạp không ra bộ dáng gì, nàng nhẹ nhàng nức nở hai tiếng, kêu không ra tiếng.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không chịu bỏ qua.

Nương theo ánh đèn mỏng manh, có thể thấy rõ đôi tay thiếu nữ run rẩy chống giữ trên tường, bởi vì thân hình không đủ cao, đành phải nhón mũi chân, nhưng không quá hai lần bị thúc, chân liền mềm phải quỳ xuống.

Lục Thung hôn lại hôn, cắn lỗ tai A Nông, giọng điệu mang ý cười, nhưng A Nông biết rõ trên mặt hắn khẳng định không cười, trong lòng rất lạnh lẽo.

"A Nông, em thích tôi không?"

Cứ như vậy, A Nông cả đêm nói thích, vì bị khát mà giọng nói khô khốc muốn bốc cả khói, sắp tắt cả giọng, nói không ra lời, chỉ có thể đoán khẩu hình từ đôi môi phân rõ ra đó là thích.

Lúc kết thúc, thiếu nữ nhắm mắt lại, rúc trong lòng Lục Thung, thỉnh thoảng sẽ khụt khịt hai tiếng, khi thì như bị bóng đè mở toang mắt.

Lục Thung nhẹ nhàng vỗ về A Nông, nhìn ánh mắt trời dần dần lộ diện, chớp chớp mắt, rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại.

"A Nông, em thích anh chứ?"

Đúng lúc này là lúc thế giới an tĩnh nhất dù chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mặt trời thay phiên ánh trăng, gió ngừng lá cây cũng ngừng lay, ngay cả tiếng người cũng biến mất, như cách ra cả một thế giới khác.


Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của A Nông.

Hẳn là thích.

Một tên bệnh nhân tâm thần lo được lo mất.

Sau đó.

Ngủ ngon.

"Anh mắc phải một thứ bệnh kì quặc không cách nào chữa khỏi."

"Anh muốn chạm đến ánh trăng ban đêm."

"Vì muốn có được em mà hủy diệt cả thế giới."

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Lời của Hạ Hạ: Chọn thời điểm "mây mưa" xong hết mới đổi ngôi xưng cho Lục Thung.... vì lúc đó anh mới hoàn toàn thanh tỉnh. Đơn giản v thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui