Á Nô

Tống Thanh nhìn gương mặt thuần khiết của Thẩm Ngọc, nhất thời không nói được lời nào.

"Vương gia hắn..."

Hắn đã tìm thấy niềm vui mới.

Tống Thanh chút nữa là buột miệng nói ra, nói để cho Thẩm Ngọc không phải khổ sở mà đợi nữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn là không nhẫn tâm nói ra được.

"Vương gia...nói mấy ngày gần đây bận bịu việc quân vụ, khi nào rảnh sẽ tới Thiều Hoa Viện, người đừng đi quấy rầy hắn, ở đây kiên nhẫn chờ đợi mới là tốt nhất."

Thẩm Ngọc cúi đầu xuống ánh mắt tối sầm lại, một lát sau khóe miệng lại khẽ cong lên mỉm cười, ngồi xuống thềm đá trước cửa viện, ngốc lăng ngồi.


Y thật giống như trở lại ngày còn bé, đời sống gói gọn trong phòng chứa củi, mỗi ngày làm xong việc, y cũng như vậy ngốc ngốc ngồi ở trên ghế nhỏ nhìn mẹ, qua phòng bếp trộm một ít cơm canh thừa mang về, lúc nào may mắn, Thẩm Ngọc còn có thể ăn cá hay là một quả trứng luộc.

Hiện tại cũng vậy, chỉ là Thẩm Ngọc cơm áo không cần phải lo nữa, không cần chỉ vì một bữa cơm mà cả ngày trông mong nữa, một bên lại nghĩ đến Trấn Bắc Vương hôm nay có thể ăn thức ăn mặn hay không. Trấn Bắc Vương ở phương diện ăn uống cũng không khắt khe với mình.

Khi còn bé đợi chính là một bữa ăn ngon đến no căng bụng, lớn lên rồi thứ mà y chờ chính là sủng hạnh của Trấn Bắc Vương, sau đó Thẩm Ngọc mới hiểu được, càng ra sức vẫy đuôi cầu xin lấy một đồ vật nào đó, thì lại càng rẻ mạt.

...

Thiều Hoa Viện đến cả đám hạ nhân còn không tới, lại càng không thấy bóng dáng Trấn Bắc Vương đâu, Thẩm Ngọc đợi hai ngày liên tiếp, rốt cuộc cũng nghe thấy một tiếng bước chân đi đến.

Thẩm Ngọc ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy lại là một người trang điểm lộng lẫy, phấn son xinh đẹp, mặc trên người y phục đủ loại màu sắc, trên đầu cài nhiều loại trang sức khác nhau, hoa hoét lòe loẹt, Thẩm Ngọc mới đầu nhìn thấy còn tưởng là một quả tú cầu.

Người này một đường đi tới, eo cùng mông uốn éo với biên độ cực lớn, từ phía xa xa đã ngửi thấy mùi son phấn cùng túi hương trên người hắn.

Chỉ nhìn lướt qua thì mặt hắn nhìn đẹp, điều khiến cho Thẩm Ngọc bất ngờ chính là, tại sao lại có thể yêu diễm thành người như vậy? Hắn giống như là một đóa liên hoa nở rộ.

Người này nhìn thấy Thẩm Ngọc, bước chân cũng dừng lại, lát sau lại kiều mị cười đến ha ha không ngừng.

"Ngươi chính là vị Ẩn phi mà bọn họ nói đến đi?"

Người này không chút kiêng kị hướng thẳng phía Thẩm Ngọc đi tới áp sát lại, mở lớn mắt nhìn Thẩm Ngọc đánh giá từ trên xuống dưới, một bên lại chậc chậc lấy làm kỳ lạ.


"Không được, không làm được, ta tự cho mình là hoa khách thiên hạ, lại lần đầu tiên gặp một mỹ nhân như vậy, chậc chậc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, vóc người này, mái tóc này,...ngươi nếu như ở Tần Hoài Lâu, hồng bài của ta nhất định sẽ bị ngươi đoạt mất!"

Thẩm Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, hóa ra là một người nam nhân, thanh âm quyến rũ nhỏ nhẹ nhưng lại vẫn có thể nghe ra được, Thẩm Ngọc không thích hắn như vậy không chút kiêng kị mà quan sát đánh giá mình, giống như đang ước chừng giá của y vậy.

"Hắn là ai?"

Thẩm Ngọc nhìn về phía Tống Thanh, dùng tay ra hiệu hỏi, bất tri bất giác, Thẩm Ngọc động tác tay có chút lộn xộn nhưng Tống Thanh nhìn vẫn có thể hiểu được.

"Là..."

Tống Thanh do dự một lúc lâu, không nói ra lời, nhắc nhở chán ghét mà nhìn người này, để cho hắn mau cút.

Chỉ tiếc người này xem như không hiểu sắc mặt của người khác, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc, cầm lấy tay y, thân mật tựa như bọn họ đã là bạn bè tốt của nhau nhiều năm.


"Ta gọi là Hồng Liên, là tiểu quan đắt khách nhất của Tần Hoài Lâu!" Hồng Liên tự hào nói, "Sáng sớm ở Tần Hoài Lâu ta đã nghe nói qua ngươi, người ma ma trước kia chỉ dẫn ngươi còn là người do ta phái qua đấy! Tấm tắc, đúng là một mỹ nhân mà, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo, nếu để cho ta đến dạy bảo thêm một một phen, chậc chậc, không phải sẽ..."

Thẩm Ngọc rút tay ra, bị mùi hương trên người hắn làm cho mũi có chút nhột.

"Kỳ quái, Vương gia đem mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ném ở nơi viện tử lẻ loi này không cần đến, lại cùng ta nhập mạc chi tân*..."

*nhập mạc chi tân: khách thường xuyên, thường dùng trong nghề kỹ nữ/ những người có quan hệ thân cận.

"Ngươi mau chút cút đi!"

Tống Thanh sợ hắn nói bậy nói bạ, hơn nữa dáng vẻ lại nam không ra nam, nữ không ra nữ làm cho hắn rất không thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui