A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

– giả vô tội

Trở lại văn phòng ở tầng 3, An Dật bị giáo huấn một trận thảm thương.

Từ Văn Quân: “Kêu cậu đi tầng 9, chứ không phải kêu cậu đi vòng quanh thế giới! Cậu lề mề kéo giờ hơn 2 tiếng có biết không hả!”

An Dật: “Thực xin lỗi, tôi lạc đường.” Mà còn thiếu chút nữa bị kẹt luôn trong WC, bộ dễ ra lắm sao!

Từ Văn Quân: “Lạc đường? Cậu tới Blue Island làm lâu như vậy, vậy mà còn có thể lạc đường? ! Cái cớ ngu ngốc thế này mà cũng lấy ra xài? !”

An Dật: “. . . . . .”

A uy, trời sinh mù đường không thể đem ra so với những người thật sự ngu đần nha!

An Dật ở trong lòng đối với Từ Văn Quân hung hăng dựng ngón giữa. Ra uy con mẹ anh, chờ An đại gia tôi một ngày nào đó lên chức, xem tôi có chỉnh chết anh không.

Vì thế đối mặt với lời giáo huấn của Từ Văn Quân, não An Dật đã sớm biến thành sân khấu, đem Từ Văn Quân ra mà lăng trì hành hạ đủ loại, còn kém chưa trình diễn luôn Mãn Thanh thập đại khốc hình.

Sau khi đã nhận đủ ba ngìn hai trăm chữ răn dạy từ Từ Văn Quân, An Dật cả người uể oải lết tới chỗ mình ngồi.

Hạ Vũ ở bên cạnh dừng tay đang gõ bàn phím, sát lại đây nhỏ giọng nói với hắn: “Sao cậu đi lâu vậy mới về? Mới nãy tôi thấy phó tổ trưởng vừa liên tục nhìn đồng hồ vừa nghiến răng nghiến lợi.”

An Dật thở dài một hơi, bĩu môi: “Quên đi, không nhắc tới nữa. Hôm nay tôi đụng phải ôn thần.”

Hạ Vũ vỗ vỗ vai hắn: “Thôi, nghĩ thoáng chút đi. Cậu cứ tự an ủi bản thân là người mắng mình không phải cá Pecca là được.”

An Dật: “. . . . . .”


Hạ Vũ: “Giám đốc Trần có phải rất đẹp trai không? Thực hâm mộ cậu có thể tới gần như vậy nhìn y. Y chính là mục tiêu của tôi hiện nay nha.”

An Dật liếc hắn một cái, nghĩ thầm, cậu thật là may mắn, tên kia cũng là một đồng chí: “Nhìn cậu đi, chẳng khác gì một tên mê trai, vậy lần sau cậu cứ chủ động nịnh nọt để mang dự án tới là được rồi.”

Hạ Vũ: “. . . . . .”

Vất vả chịu đựng tới thời gian tan tầm, An Dật lập tức sinh khí dồi dào.

Hạ Vũ nói muốn mời hắn đi uống rượu, nhưng lại bị hắn từ chối khéo.

“Sao nào, lại có bạn?” Hạ Vũ rất tinh tường, chỉ người đẹp mới có thể khiến An Dật tinh lực dư thừa thế này.

“Ừ, là học muội năm 3 ở trường ~” An Dật ngâm nga ca từ ngắn, cả người rất hài lòng.

Ở thang máy, gặp được vài cô ban PR, tâm tình An Dật lại càng thêm hân hoan.

Chuẩn bị bước ra khỏi cửa công ty, sau lưng hắn lại truyền tới tiếng của Từ Văn Quân.

Từ Văn Quân: “An Dật cậu đợi chút!”

An Dật giả bộ không nghe thấy, bước chân càng lúc càng nhanh.

Từ Văn Quân hết cách, đành phải chạy bộ đuổi theo, chặn hắn lại.

“Cậu không nghe thấy tôi nói cậu đợi chút sao?” Từ Văn Quân đầu đổ đầy mồ hôi, nhìn bộ dáng xem ra đang rất lo lắng.

An Dật rất bình tĩnh lắc đầu: “Không nghe thấy nha, tổ phó, hết giờ làm rồi. . . . . .  Tôi nghĩ tôi có thể đi rồi chứ?”


Từ Văn Quân vừa nghe lập tức nắm cánh tay hắn: “Cậu đợi đã, chiều hôm nay tôi kêu cậu đem xấp dự án tới chỗ giám đốc nhưng trong đó sao lại thiếu một tờ? !”

An Dật: “. . . . . .”

Từ Văn Quân: “Ban nãy lúc sắp tan tầm, giám đốc gọi điện thoại nội bộ tới đây, nói một hồi khiến tôi chẳng hiểu ra làm sao!”

An Dật cố ý biểu lộ ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn: “Tôi biết gì đâu? Tôi chỉ là đem những gì tổ phó giao cho tôi đưa nguyên xi đến chỗ giám đốc thế thôi.”

Đánh chết hắn cũng không nói ra một tờ trong xấp dự án kia đã bị hắn dùng như giấy vệ sinh, hơn nữa nó đã bị ném vô bồn cầu hủy thi diệt tích rồi.

Từ Văn Quân vẻ mặt không tin nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt An Dật.

May mà An Dật vốn là một tên mặt siêu dày cực kì vô liêm sỉ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy mà trên mặt cũng không lộ ra một chút tội lỗi: “Phó tổ trưởng nếu không có chuyện gì, tôi đây đi trước. Tôi còn có việc —”

Lời còn chưa dứt, Từ Văn Quân đã ngắt lời hắn: “Cái gì mà không có chuyện? ! Đây là chuyện rất quan trọng đó! Dự án này giám đốc đã đặc biệt gia hạn cho hai ngày tôi mới hoàn thành xong!”

An Dật: “Tổ phó anh bình tĩnh, đừng kích động. . . . . .”

Kháo, có phóng đại như vậy không. Mệt hắn còn đặc biệt chọn riêng một tờ mục lục không quan trọng trong đó.

“Tôi có thể không kích động được sao? ! Là chính tay tôi giao nó cho cậu, nhưng kết quả là cậu đã hại tôi!” Từ Văn Quân đã không còn bình tĩnh như lúc thường, mà bây giờ giống y như con chó điên bị chọc giận.

Đương nhiên, ai kêu hắn sờ lông Trần giám đốc.

Nhớ tới giọng điệu lãnh khốc khi nãy của giám đốc Trần trong điện thoại, Từ Văn Quân nhịn không được run rẩy.

Hắn không ngờ thành tích cống hiến sẽ trở về con số 0, như thế thì tiền thưởng tháng này đã bay đi mất!


“Tổ phó, anh kích động như vậy cũng không giải quyết được vấn đề đâu. Tôi thật sự không biết tại sao lại như thế, có phải anh đã làm rớt trước khi giao nó cho tôi không?” An Dật nỗ lực trấn an tâm tình hắn.

“Sao lại có thể! Tài liệu được kẹp chặt như thế sao lại có thể rớt! ?” Từ Văn Quân cầm tay An Dật kéo trở về, “Đi, cùng đi tới tầng 9!”

An Dật nhất định không đi, thế nhưng thân thể nhỏ nhắn không thể so với Từ Văn Quân cường tráng, vì thế chân dừng không được, bị trực tiếp kéo tới hướng thang máy.

“Tới tầng 9 làm gì? Tổ phó, tôi thật sự có việc phải đi mà, a, này!” An Dật tuyệt vọng phản đối.

“Tìm giám đốc nói rõ ràng!” Từ Văn Quân hoàn toàn không đếm xỉa tới sự phản đối của hắn.

An Dật: “. . . . . .”

Chẳng lẽ xui xẻo hôm nay của hắn còn chưa hết sao?

Bái bai. . . . . . Các MM thân yêu của tôi. . . . . .

Chúa ơi, nếu con có thể tránh được một kiếp này, con sẽ đổi đạo theo Jesus!

An Dật gào thét trong lòng.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà đi làm, An Dật đâu có nghĩ tới ngày hôm nay mình lại đến văn phòng giám đốc hai lần để tìm chết chứ!

An Dật đứng bên cạnh Từ Văn Quân, khá bình tĩnh nhìn Tư Văn Quân đang đứng trước Trần Trăn không ngừng xin lỗi.

Mặc dù bộ dạng Trần Trăn không giống Từ Văn Quân miêu tả khi nãy là nổi giận đùng đùng, nhưng mà nhìn cái vẻ mặt lãnh đạm của y, An Dật cũng cảm thụ được áp lực vô cùng rõ rệt.

Sau ba ngàn hai trăm chữ Từ Văn Quân tự kiểm điểm, Trần Trăn ra hiệu bảo hắn im lặng, sau đó nhìn về phía An Dật: “Còn cậu? Không có lời gì muốn nói sao?”

Đối với đôi mắt sâu thâm thúy này, An Dật có hơi không dám nhìn thẳng, hắn đem đường nhìn dời sang nơi khác, lầm bầm: “Không có.”

Từ Văn Quân ở bên cạnh liền nhanh chóng cấu vô đùi hắn một cái, bị ăn đau nên hắn nhíu mày.


Sau đó tầm mắt hắn vô tình đảo tới mặt Trần Trăn, lúc này mới phát hiện hình như Trần Trăn nãy giờ luôn dán mắt vô hắn.

“Khụ khụ.” An Dật hơi gượng gạo ho khan hai tiếng, “Giám đốc, tôi thật sự không biết vì sao lại thiếu mất một tờ. Tôi nhận từ tay tổ phó xấp dự án này thì liền cầm tới đây.”

Dù có chết cũng không thừa nhận là xong, bọn họ lại không có chứng cứ, An đại gia hắn không sợ.

Trần Trăn nhìn An Dật, trầm mặc hồi lâu.

Sau đó ai ngờ hắn lại mở lòng từ bi bỏ qua cho hai người bọn họ: “Được rồi, dù sao trang bị thiếu kia chỉ là bản mục lục, tối nay mấy cậu trở về bổ sung cho tôi là được. Tôi muốn thấy kết quả vào sáng mai.”

Từ Văn Quân nghe xong giống như được đại xá điên cuồng gật đầu, hắn thật không nghĩ tới Trần giám đốc ác danh vang xa này hôm nay lại nhân từ như thế!

Thấy An Dật vậy mà lại không có phản ứng gì, Từ Văn Quân hung ác đảo mắt trừng hắn.

Nhận được ánh mắt như muốn giết người của tổ phó, An Dật không cam lòng cũng phải nói: “Cám ơn giám đốc đã thông cảm.”

Trần Trăn gật đầu: “Chỉ giải quyết như vậy một lần thôi.”

Đe dọa cái mẹ nó, ai mà ngờ việc này vậy mà lại giải quyết như thế chứ!

Đường tình của hắn cứ như vậy mà hi sinh hay sao! Kháo!

Trong bụng An Nhàn tức đến nghiến răng nghiến lợi

Đối mặt với văn phòng rộng rãi mênh mông, An đại thiếu khóc không ra nước mắt, rất muốn lệ bôn.

“Tiểu Hắc, Plumeria. Hi vọng tụi mày đừng đem ra giường của tao ra mà xé, bởi vì tao thật sự không phải cố ý quên mất rằng thức ăn chó và mèo dự trữ ở nhà đã không còn . . . . . .”

An Dật rất muốn đập bàn phím.

Thật là một ngày cực kì xúi quẩy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui