A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

– cùng giường chung gối.

“WHAT? !” An Dật dùng tiếng Anh rống lên với nữ tiếp tân đứng sau quầy phục vụ ở bên trong khách sạn, “Chỉ còn lại phòng dành cho hai người? !”.

Nữ tiếp tân đứng trước quầy phục vụ bị khí thế của An Dật dọa sợ: “Xin ngài bình tĩnh. Dựa vào kết quả đăng ký phòng thì chính là như thế. . . . . .”

Cô nàng nói tiếng Anh hơi nhanh, An Dật cũng không chịu nghe kỹ càng, nhưng dù sao thì hắn vẫn loáng thoáng nghe được mấy chữ “Kết quả đăng ký” quan trọng kia.

Sau đó hắn xoay người, khá bình tĩnh nhìn Trần Trăn rồi dùng tiếng Trung hỏi: “Này, giám đốc. Đừng nói với tôi là công ty đã đặt trước hai phòng này nha?”

Trần Trăn mỉm cười: “Chúc mừng cậu nha, trả lời đúng rồi ~”

An Dật: “. . . . . . Quỷ keo kiệt.”

Sau đó An Dật lập tức kéo túi hành lý của mình tới bên cạnh Dương Siêu: “A Siêu, tôi với anh ở cùng phòng ~”

Ban đầu Dương Siêu vốn định đồng ý ngay tức khắc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy tính uy hiếp của Trần giám đốc đang đứng phía sau An Dật, liền lập tức lắc đầu: “Tổ trưởng, tôi ở chung với Tiểu Phàm là được rồi.”

An Dật hiển nhiên không phát hiện đầu xỏ gây nên việc này đang đứng sau lưng mình, hắn ngang ngược gào lên với Dương Siêu: “Ở chung phòng với tôi!”

Dương Siêu thấy cái vẻ mặt cười cười không có ý tốt của Trần giám đốc, lông tơ gì đó đều dựng đứng lên hết.

“Tổ, tổ trưởng, anh bình tĩnh chút. . . . . .” Dương Siêu khuyên nhủ.

“Bình tĩnh em gái cậu!” An Dật quay qua nói với Đỗ Anh Phàm: “Tiểu Phàm, nếu không thì cậu ở với tôi?”

Đỗ Anh Phàm đã sớm nhận được ánh mắt mà Trần giám đốc ném tới, thì làm sao cậu có thể đem miếng cơm và mạng sống ra mà giỡn cho được. Ngay sau đó không hề suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt: “Em ở chung với anh Siêu.”

“Kháo!” An Dật nhịn không được nói tục.


Trần Trăn híp mắt cười đi tới ôm vai, nói ở bên tai hắn: “Xem ra chúng ta đã được trời định trước là phải ngủ cùng nhau~”

“Ngủ em gái anh, tôi sẽ ngủ dưới đất!” An Dật nổi điên nhả ra một câu.

“Nga? Ngủ dưới đất?” Trần Trăn cười cười.

Kết quả tới buổi tối, mấy câu nói hùng hồn ban nãy đã hoàn toàn bị An Dật ném ra sau đầu.

Lúc đầu An Dật vốn dĩ ngủ dưới đất thật.

Nhưng ngủ đến nửa đêm, hắn lại khó chịu thức dậy.

An Dật này chọn gì không chọn, chỉ chọn giường. Nền gạch quá cứng hắn ngủ không quen.

Nhìn Trần Trăn một mình một người ngủ ngon lành trên cái giường King size, An Dật liền bực bội nghiến răng nghiến lợi.

Dựa vào cái gì hắn lại phải ngủ trên sàn nhà một chút cũng không thoải mái này? !

Hắn nhẹ chân nhẹ tay vì không muốn đánh thức Trần Trăn.

Ai mà ngờ hắn mới vừa nằm xuống, Trần Trăn đã ngay lập tức dùng tốc độ cực nhanh nhào lên trên người hắn.

“Oa a a a a a a ——! !” An Dật sợ tới mức kêu to lên.

Trần Trăn không nhịn được, ‘xì’ một tiếng cười to một trận: “Phụt ha ha ha ~ ~ An Tiểu Miêu, lá gan của cậu cũng nhỏ ghê nha. . . . . .”

An Dật sợ tới mức tim đập dồn dập, qua một lúc lâu mới hồi phục trở lại: “Kháo! Không biết người dọa người có thể gây ra án mạng hay sao? !”

Trần Trăn không để ý tới mấy lời này của hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: “Cậu bò lên trên giường tôi là muốn được tôi ôm ấp yêu thương?”


May mắn đang là buổi tối, bằng không thì y nhất định sẽ nhìn thấy gương mặt An Dật đang ửng đỏ lên: “Ôm ấp yêu thương cái ông nội anh! Cái gì mà giường của anh? ! Giường này cũng có một nửa là của tôi!”

Trần Trăn chẳng muốn nghe hắn lảm nhảm chút nào, trực tiếp dùng một nụ hôn ngăn cái miệng hé mở thích nói tục của hắn lại.

“! @#%. . . . . . &*! ! ! ! ( anh con mẹ nó lại đánh lén tôi! ! ! ! )” Những lời An Dật muốn nói hoàn toàn bị nghẹn lại trong khoang miệng.

Nhưng cứ như vậy lại càng khiến nụ hôn này của Trần Trăn đi sâu vào hơn nữa.

Còn An Dật thì chỉ cảm thấy khó chịu giống y như thiếu dưỡng khí.

Nụ hôn của Trần Trăn tựa hồ có một loại ma lực khiến người ta trở nên điên cuồng — An Dật tin là như thế.

Bằng không với một thẳng nam (đã không còn thẳng) là hắn thì sao lại có thể bị một nụ hôn của y tác động dễ dàng như vậy được chứ? !

Sau khi kết thúc một nụ hôn thật dài thật nóng bỏng, hai người đều nhịn không được thở dốc.

Trần Trăn có hơi hơi thở gấp, chống nửa người ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu cắn vành tai An Dật, dịu dàng hỏi khẽ: “Tiểu Miêu, để anh yêu thương em. . . . . . Được không?”

Hai mắt An Dật ngập sương nhìn về phía trước, hoàn toàn không thể tập trung. Đối với mắt cận thị mà nói, muốn nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối thì quả thật là làm khó.

“Không được gọi tôi là Tiểu Miêu. . . . . .” Cũng đang thở dốc giống như y, An Dật đột nhiên lên tiếng nói.

Trần Trăn hoàn toàn không lường trước điều mà hắn nghĩ tới lại là thế này, nhất thời nhịn không được cắn nhẹ chóp mũi hắn một cái.

“Oa kháo! Sao lại cắn tôi? !” An Dật lại tạc ngay lập tức.


“Tôi quyết định rồi, tôi sẽ thượng cậu!” Thanh âm trầm thấp của Trần Trăn khiến An Dật thầm kêu to ‘không tốt’.

An Dật ngốc nghếch lại lần nữa muộn màng nhận ra.

Trần Trăn đã nổi sắc tâm với An Dật, lại có thể nào bỏ qua lần chủ động leo lên giường này của hắn?

Trong lúc nhất thời, trên giường liền lâm vào đại hỗn chiến.

Hiển nhiên, nguyên nhân chủ yếu tạo nên trận hỗn chiến này là do tầm nhìn của An Dật có phần khiếm khuyết.

Trong bóng tối, hắn hoàn toàn nhìn không rõ mặt mũi của Trần Trăn.

Tiếp đó lúc bị Trần Trăn đặt dưới thân, hắn ngoại trừ liều mạng tay đấm chân đá ra, thì hoàn toàn không biết cách nào hiệu quả nữa.

Đối với Trần Trăn đã luyện qua sanda và karate mà nói, thì mấy chiêu tay đấm chân đá của An Dật chẳng có chút uy hiếp nào. Ngược lại càng khiến y gia tăng hứng thú.

Trần Trăn biết rất rõ điểm mẫn cảm của An Dật, khi y cầm chặt “vật kia” của An Dật, An Dật liền sợ tới mức động cũng không dám động.

“Giám, giám, giám đốc. . . . . . Tôi biết anh thích chơi với máu. . . . . . Nhưng gốc rễ sinh mạng của tôi ngàn vạn lần anh không được đoạn. . . . . .” An Dật chỉ sợ Trần Trăn bất cẩn một chút rồi phế hắn luôn.

Trần Trăn không ngờ An Dật lại đem trọng điểm đặt sai chỗ lần nữa.

Quên đi, bây giờ Trần Trăn đang rất thích An Dật ngoan ngoãn như lúc này.

Tay y nhẹ nhàng vuốt ve cái kia của An Dật, An Dật có hơi bất ngờ, “A” lên một tiếng nhỏ, theo từng đợt xoa nắn của Trần Trăn, từ bụng dưới bốc lên một luồng nhiệt nóng, hô hấp càng thêm dồn dập.

“Phản ứng của cậu thật đáng yêu ~” Trần Trăn không quên trêu chọc hắn.

An Dật vừa nghe đã lập tức nhảy dựng lên, thế nhưng Trần Trăn đang áp bên trên hắn, khiến hắn không thể nào nhúc nhích.

“Đừng lộn xộn, để tôi hảo hảo yêu thương cậu. . . . . .” Đột nhiên Trần Trăn nằm sấp xuống, kề sát bên tai An Dật nói, thanh âm từ tính tràn đầy cám dỗ.

“Yêu em gái anh. . . . . . Kháo, này, đừng có chạm!” An Dật nhất định không chịu phối hợp.


“Lúc này rồi mà cậu còn không chịu hảo hảo phối hợp với bầu không khí này hay sao?” Trần Trăn dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua vành tai hắn.

“Không khí con mẹ anh. . . . . .” An Dật há miệng cạp cánh tay Trần Trăn.

Trần Trăn kêu lên một tiếng đau đớn: “Cậu quả nhiên là chó. . . . . .”

An Dật hừ lạnh: “Nếu anh vẫn muốn làm tiếp, tôi sẽ biến thành hổ.”

Trần Trăn: “Tại sao?”

An Dật: “Anh không thấy hổ rất có oai à?”

Trần Trăn: “. . . . . . Nhóc à, tuy hổ thuộc loài mèo, nhưng nó với Tiểu Miêu lại khác nhau rất xa.”

An Dật: “. . . . . .Tôi không phải Tiểu Miêu.”

Trần Trăn: “Hửm? An Tiểu Miêu cậu nói gì?”

An Dật: “Tôi nói tôi không phải Tiểu Miêu.”

Trần Trăn: “Tôi đây đang hỏi An Tiểu Miêu, cậu trả lời làm gì?”

An Dật: “. . . . . .”

Bị An Dật làm gián đoạn thế này, Trần Trăn cũng mất hứng.

“Xem ra tôi phải hảo hảo bồi dưỡng tình cảm cho cậu rồi.” Trần Trăn lẩm bẩm nói.

“. . . . . .” An Dật trợn mắt nhìn trần nhà tối thui, “Chuyện tôi có tình cảm hay không chả liên quan gì tới anh.”

“Cậu đã là người của tôi, chuyện của cậu sao lại không liên quan tới tôi?” Trần Trăn nói giống như đây là chuyện hiển nhiên.

“. . . . . .” An Dật quyết định giả bộ cái gì cũng chưa từng nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui