A Nam

Thành Vân dậy trễ. Mùng một tết trời đầy mây, trong hoàn cảnh này lại càng thúc đẩy  kết quả khiến cô ngủ quên. Thế nhưng trời đầy mây không phải là lý do mấu chốt. Thành Vân cầm lấy điện thoại di động, chỉ vào Chu Đông Nam đang nằm trên giường, ánh mắt hung dữ.

“Anh tắt điện thoại di động của tôi phải không?”

Chu Đông Nam nhặt quần áo bên cạnh đưa cho cô: “Em mặc quần áo vào trước đi.”

Anh vừa nói một tay khác vừa cầm lấy điều khiển bật điều hòa lên.

“Chu Đông Nam!”

Người đàn ông trên giường nhìn sang. Anh có vẻ hơi lười, biểu hiện vô cùng bình tĩnh trước vẻ mặt nghiêm khắc của Thành Vân. Chuyện này không thể trách anh, tuy ánh mắt Thành Vân sắc bén nhưng  hình tượng trông không hề đáng sợ.

Trải qua một đêm lộn xộn, hai mắt Thành Vân hơi sưng vì say rượu, đầu óc thì hoàn toàn dựng đứng. Cô chỉ mặc áo ngực đứng trước giường, trợn trừng mắt chỉ vào Chu Đông Nam, cảnh tượng rất khôi hài.

Chu Đông Nam ngồi dậy khỏi giường, vuốt vuốt mặt mình. Anh mặc chiếc áo thun có nón tối hôm qua đi ngủ, áo đã bị anh đè đến nhăn nhúm. Anh vén chăn lên lộ ra đôi chân trần trụi. Làn da trên đùi cũng chẳng trắng trẻo gì, bắp đùi rắn chắc, bắp chân thon dài, khớp xương đầu gối và bàn chân vô cùng rõ ràng.

Chu Đông Nam chỉ mặc mỗi cái quần lót, sau khi vén chăn lên lại bắt đầu tìm quần dài. Thành Vân bị thái độ điềm nhiên của anh khiêu khích, âm điệu cao thêm một bậc.

“Tối hôm qua anh nói thế nào?”

Chu Đông Nam ngừng tay, lại nhìn cô lần nữa. Thật ra thì không phải là tối hôm qua, nếu tính theo thời gian thì đã là hôm nay rồi, cụ thể là hơn bảy giờ trước.

Hơn ba giờ sáng, Thành Vân muốn đi, Chu Đông Nam không cho.

“Trễ rồi, ngủ ở chỗ tôi đi.”

Thành Vân ngáp một cái, tay vẫn đang mặc quần áo, nói mát: “Là ngủ ở chỗ anh hay là ngủ với anh?”

“…”

Cổ tay bị kéo lại, Thành Vân ngẩng đầu, Chu Đông Nam nhìn cô nói: “Em muốn nữa cũng được mà.”

Vẻ mặt kia của anh không giống nói đùa. Thành Vân phóng đãng cười ồ lên, giật tay ra chỉ vào ngực Chu Đông Nam: “Nhịn hai mươi mấy năm rồi nên muốn xả hàng tồn phải không?”

Cô khẽ đẩy Chu Đông Nam ra, khom lưng mang giày, thản nhiên nói: “Không muốn nhịn thì tìm bạn gái đi, đến lúc đó bất cứ lúc nào cũng có thể cho anh gieo giống.”

Giày kéo được một nửa cô đã bị lôi dậy. Chu Đông Nam kéo cổ áo Thành Vân, ánh mắt quả quyết. Thành Vân lạnh mặt lạnh giọng: “Buông tay!”

Chu Đông Nam hít vào vài lần, lúc Thành Vân đã chuẩn bị sẵn tinh thần anh sẽ chửi mắng hoặc thậm chí ra tay đánh người thì Chu Đông Nam thả lỏng tay ra, quay trở lại bộ dạng lúc trước.


“Chuyện sau này thì sau này hẵng nói.” – Anh nói giọng bình thản – “Hôm nay ở chỗ tôi.”

“Ngày mai tôi còn có việc.”

“Đó cũng là chuyện ngày mai.”

“Tôi phải đến sân bay.”

Chu Đông Nam khựng lại: “Em phải đi xa à?”

“Ừ.”

“Đi đâu?”

“Đi đâu liên quan gì đến anh!”

“Đi bao nhiêu ngày?”

“… Chu Đông Nam, anh ngốc thật hay giả ngốc vậy?”

Chu Đông Nam đứng một hồi, sau đó quay người trở lại giường, bắt đầu đổi ra giường.

“…”

Giật ra giường ra, anh lấy một tấm ra sạch trong tủ trải lên giường lần nữa. Thành Vân đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn anh làm hết tất cả.

“Nào!” – Anh trải ra giường xong, quay đầu nói với cô – “Đến đây ngủ.”

Thành Vân có cảm giác bất lực.

Chu Đông Nam nói: “Chuyến bay ngày mai của em mấy giờ, tôi sẽ gọi em dậy.”

Dùng dằng một hồi, Thành Vân đá giày đi. Cô cảm giác mình thật sự quá mệt mỏi, nếu không đã không dễ dàng bị anh thuyết phục như vậy. Quần áo vừa mặc vào lại cởi ra, Thành Vân nằm vật xuống giường. Khi vừa ngã xuống giường Thành Vân lại bắt đầu thấy may mắn bởi quyết định của mình. Ai muốn vào đêm giao thừa cả người mệt mỏi đi trong gió tuyết, sau đó lại phải lái xe mấy chục phút để trở về nhà chứ? Chẳng ai muốn cả.

Thành Vân lấy điện thoại di động ra, mơ màng cài giờ báo thức, lại nói với Chu Đông Nam: “Tám giờ gọi tôi dậy, tôi muốn tắm rửa.”

Nói xong cô vùi mặt vào gối, chuẩn bị ngủ. Chu Đông Nam chạm vào cô: “Em ngủ như vậy không khó thở à?”


Thành Vân khó chịu hất anh ra: “Đừng nói chuyện.”

Thành Vân ngủ rất nhanh, nhưng Chu Đông Nam thì không. Anh chăm chú nhìn Thành Vân ngủ say thật lâu. Trong nhà không bật đèn, anh chỉ có thể mượn ánh đèn tivi yếu ớt soi rõ đường nét cô. Sau một hồi lâu, Chu Đông Nam cầm lấy điện thoại của Thành Vân, lần mò một hồi rồi tắt đồng hồ báo thức, sau khi tắt xong cảm thấy vẫn chưa bảo đảm, anh dứt khoát tắt luôn điện thoại di động.

Đặt điện thoại di động xuống, Chu Đông Nam đưa tay nắm lấy bả vai Thành Vân, lật cô lại. Thành Vân hoàn toàn không có động tĩnh. Đợi một hồi thấy Thành Vân vẫn không nhúc nhích, Chu Đông Nam đặt ngón tay vào dưới mũi Thành Vân, cô vẫn còn thở. Lúc này Chu Đông Nam mới nhẹ nhõm ôm cô vào lòng nằm ngủ.

Vừa mới ngủ đã đến mười giờ rưỡi, Chu Đông Nam tỉnh lại trong tiếng chửi thề của Thành Vân. Sau đó là cảnh tượng hiện tại.

“Bây giờ nếu tôi còn tin anh nữa…” – Thành Vân giận đến mặt đỏ bừng – “Chữ Thành của tôi sẽ viết ngược lại thành chữ Tả!”

Cô nổi nóng hồi lâu, phát hiện dường như Chu Đông Nam không nghe thấy. Không chỉ có vẻ mặt không thay đổi, ngay cả mắt cũng không nhìn vào mắt cô. Thành Vân cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh, thấy được cơ thể gần như lõa lồ của mình.

Thành Vân ngước mắt, gằn từng chữ từng chữ: “Chu Đông Nam, mẹ kiếp anh!”

Chu Đông Nam tựa vào đầu giường nói: “Ăn nhiều chút đi.”

“…”

Chu Đông Nam nói từ  tận đáy lòng: “Em gầy quá.”

Thành Vân nhặt một chiếc dép trên đất ném vào anh. Chu Đông Nam kịp thời cúi người né tránh.

“Hay nhỉ!”

Thành Vân trợn trừng mắt, cảm thấy Chu Đông Nam có thể tránh kịp hoàn toàn là dựa vào vận may. Cô nhanh chóng nhặt lên một chiếc dép khác, lúc đang nhắm mục tiêu thì điện thoại rung lên.

Từ trước đến giờ điện thoại của Thành Vân luôn chỉnh chế độ rung, tiếng ro ro kia cô nghe vô số lần, nhưng lúc này nghe lại hơi khác. Dường như tiếng rung chẳng phải là của điện thoại mà là của một chiếc đồng hồ báo thức, đánh thức cô khỏi giấc mộng.

Cảm giác như vậy có lẽ khá kỳ lạ, bởi vì rõ ràng cô đã tỉnh.

Thành Vân đặt dép xuống, nhận điện thoại.

“Sao còn chưa đến?”

Thành Vân đưa điện thoại ra xa theo phản xạ để xem thời gian, đã là mười giờ năm mươi rồi.


Cô hít sâu vào một hơi nói: “Em còn chưa tỉnh ngủ, chút nữa em đến thẳng sân bay.”

Trong điện thoại yên lặng một hồi, ánh mắt Thành Vân nhìn ra cửa sổ, trận tuyết này đã rơi thật lâu, đến bây giờ vẫn chưa ngừng lại.

Lý Vân Sùng nói: “Sao lại sơ suất như vậy, không phải hôm qua đã nhắc nhở em rồi sao?”

Thành Vân nói: “Sẽ không đến trễ đâu, tuyết rơi lớn như vậy nhất định giờ bay sẽ bị dời lại.”

Lý Vân Sùng nghe xong thở dài một hơi, nói: “Quả thật bị dời rồi, bốn giờ mới cất cánh. Anh điện thoại bảo em đừng gấp, có điều bây giờ xem ra em chẳng gấp gáp chút nào cả.”

Thành Vân ừ: “Vậy chút nữa em ra sân bay luôn.”

“Bây giờ em thu dọn xong chưa? Thu dọn xong thì đến chỗ anh cũng được, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Thành Vân quay đầu, trên giường vô cùng bừa bộn. Trong lúc lơ đãng ánh mắt cô thoáng liếc nhìn Chu Đông Nam. Anh mới mặc quần được một nửa, đang lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, ánh mắt khác với ngày thường.

Thành Vân nhanh chóng dời mắt đi, lại nói: “Thu dọn xong rồi, em vừa thức dậy. Em không qua chỗ anh đâu.”

“Vậy cũng được, chút nữa đừng lái xe đi, tình hình giao thông không tốt, em gọi xe mà đi.” – Lý Vân Sùng thoáng dừng rồi lại nói – “Hay là anh gọi người đến đón em?”

“Không cần, tự em đi được.”

“Trên đường chú ý an toàn, đừng vội.”

“Biết rồi.”

Cô cúp điện thoại, trong nhà yên lặng như tờ. Thành Vân đặt điện thoại sang một bên, hiện tại thời gian vẫn còn dư, cô định tắm rửa.

“Có khăn sạch không?” – Cô hỏi Chu Đông Nam.

Chu Đông Nam im lặng, ngón tay chỉ vào tủ. Thành Vân kéo ra, bên trong có một chiếc khăn màu hồng còn chưa mở bao bì. Cô vừa định chế giễu đôi câu, nhưng nhác thấy gì đó lại kéo ngăn tủ ra một chút. Một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng và một ly súc miệng bằng nhựa. Thành Vân kéo hết ngăn tủ ra, trong cùng còn có một cây lược gỗ mới, cũng chưa mở bao bì.

Tuy Chu Đông Nam không để đầu đinh, nhưng cũng  chắc chắn không cần đến lược. Ngón tay Thành Vân nắm chặt tay cầm ngăn tủ, lắng nghe tiếng động phía sau.

“Đều còn mới, em dùng đi.”

Thành Vân im lặng lấy khăn lông ra, thay dép đi vào phòng vệ sinh. Đến tận khi cửa đóng lại, cô mới thở hắt ra.

Cô ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy bóng dáng mình trong gương. Thành Vân cảm thấy mặt mình hơi cứng ngắc, cô che kín mặt lại, hất hết tóc ra sau ót.

Nhà vệ sinh không lớn, sàn lót gạch men. Thành Vân đậy nắp bồn cầu lại, quay người mở vòi sen, nước khá nóng. Sau khi đậy nắp bồn cầu lại cô đặt chai dầu gội đầu và chai sữa tắm lên. Dầu gội là loại chai lớn, hàng giá rẻ, độ kiềm rất cao. Thành Vân gội đầu xong cảm thấy tóc khô cứng hết cả. Cô vịn tường, định cho nước nóng xối xuống nhiều hơn.

Lúc nhắm mắt lại,những giác quan khác trở nên nhạy cảm khác thường. Thành Vân bỗng quay đầu lại, nước trên mặt vẫn chưa kịp  vuốt đi. A Nam đi vào, trở tay đóng cửa lại.


Phòng vệ sinh vốn không lớn, hơi nước dày đặc đến mức chỉ nhìn rõ trong phạm vi nửa bước. Tiếng nước chảy ào ạt, Thành Vân cũng không trốn tránh, cô nhìn thấy anh liền hất cằm ra hiệu: “Quần áo.”

Chu Đông Nam mặc nguyên quần áo bước đến. Nước vòi sen bắn ra tung tóe từ người Thành Vân. Chỉ mới đứng một lát mà trước ngực áo thun của Chu Đông Nam đã ướt một mảng. Anh đưa đồ trong tay cho Thành Vân. Một chai dầu  xả, cũng vẫn còn mới.

Thành Vân nhận lấy đồng thời quay lưng đi, cô không muốn nhìn mặt Chu Đông Nam. Quay người lại ý là muốn đuổi người. Tuy Chu Đông Nam hiền lành nhưng không ngốc. Có điều anh không bỏ đi.

Nước xối lên tóc, Thành Vân cảm thấy tóc mình càng khô hơn. Lại giống như có dự cảm, cơ thể Thành Vân khẽ run lên. Sau khi run xong cô cảm giác được có chiếc áo ướt nhẹp áp lên lưng cô, giống như một vách tường im lặng.

Anh đứng phía sau cô, có điều không hề ôm cô. Anh cất tiếng bên tai cô, tiếng nói xuyên qua màn nước, trầm thấp lại đè nén.

“Em gạt tôi phải không…?”

Thành Vân không nói gì.

“Lúc ở trạm dừng chân trên đường cao tốc em nói với tôi em chưa kết hôn cũng không có bạn trai.” – Chu Đông Nam giơ tay lên chùi nước trên mặt, lại nói – “Lúc ở bản Tam Bảo em nói với tôi lời em nói đều là sự thật. Có phải em đã gạt tôi không?”

Thành Vân bỗng tắt nước đi. Trong phòng vệ sinh  phút chốc đã yên tĩnh lại, điều này khiến lời nói kế tiếp của Thành Vân rõ ràng hơn.

“Sau đó thì sao?” – Cô vuốt mái tóc đen ướt nhẹp ra phía sau, quay đầu lại nhìn Chu Đông Nam – “Tôi gạt anh đó, anh định làm thế nào?”

Cả người Chu Đông Nam ướt đẫm, tóc bết lại, nước trên mặt chưa kịp lau  đi, rơi xuống từng giọt giống như đang khóc. Dù Thành Vân biết anh chẳng hề khóc, người đàn ông này kiên cường hơn cô tưởng tượng nhiều.

Ánh mắt Chu Đông Nam lưu luyến trên gương mặt cô. Từ vầng trán tròn đến lông mày đen dài, rồi đến sống mũi cao thẳng và đôi môi khép kín. Và cả đôi mắt kia, đôi mắt như đóng băng. Chu Đông Nam chậm rãi lắc đầu, quay người rời khỏi phòng vệ sinh.

Hơi nước dần tản đi, nhiệt độ hạ xuống từng chút. Thành Vân mở vòi sen lên lần nữa, nhưng cảm thấy nước ấm thế nào cũng không  đủ.

Hôm đó đến tận khi Thành Vân rời đi, hai người họ cũng không nói thêm gì nữa. Cô đi khỏi tòa nhà, tuyết rơi đầy mặt đất. Bắt đầu năm mới, tất cả đều đổi mới. Cô không gọi điện thoại kêu xe mà lái xe mình đến thẳng sân bay.

Trên đường có nhân viên môi trường quét tuyết, họ mặc quần áo rực rỡ sáng chói, đứng trên đường tuyết trắng phau nhưng cũng không có vẻ nổi bật. Thế giới này  luôn luôn tồn tại trong sự hài hòa quái dị.

Lúc chờ đèn đỏ Thành Vân châm một điếu thuốc.

[Lúc ở trạm dừng chân trên đường cao tốc em nói với tôi em chưa kết hôn cũng không có bạn trai. Lúc ở bản Tam Bảo em nói với tôi lời em nói đều là sự thật. Có phải em đã gạt tôi không?]

… Có phải em đã gạt tôi không?

Thành Vân cho cửa sổ chạy xuống một khe hở, ngồi tựa vào ghế xe, nhàm chán như làn khói thuốc được nhả ra rất dài kia.

Nếu như tôi nói tôi không gạt anh, anh có tin không?

Nếu như cô nói như vậy anh sẽ có phản ứng gì?

Thành Vân không muốn nghĩ tiếp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui