A Nam nói không sai, rượu này độ ngấm rất chậm. Tuy không đến nỗi say bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn dư sức khiến bạn chếnh choáng.
Thành Vân lảo đảo đi về phía khách sạn, đường núi nhỏ hẹp khiến cô suýt bước hụt chân. Cô giữ vững người lại, khom lưng nương theo bóng tối nheo mắt nhìn xuống phía dưới.
Nơi cô vừa bước hụt chân là một vườn rau xanh, xung quanh có hàng rào, từng thanh từng thanh vừa nhọn vừa khít. Thành Vân rụt cổ lại cười hai tiếng khúc khích.
Trở về phòng cô lười rửa mặt, nằm vật xuống giường liền ngủ mất.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau Thành Vân đã ngủ lấy lại sức. Hiện tại xem như cô đã cảm nhận được sâu sắc cái gọi là nghỉ phép, đó là hoàn toàn chẳng có giờ giấc gì. Lúc tám giờ Thành Vân mở mắt ra, nhìn thoáng qua điện thoại di động sau đó lại vùi đầu ngủ tiếp. Đánh một giấc đến tận mười một giờ rưỡi.
Hơi nhỏm dậy, Thành Vân nhìn thấy khói bếp lượn lờ ngoài cửa sổ. Dĩ nhiên đây nhất định không phải là bữa điểm tâm gì cả. Có lẽ là trong bản người ta đã bắt đầu nấu cơm trưa rồi.
Thức dậy Thành Vân hẹn giờ với hướng dẫn Trương trước, sau đó tắm rửa sạch sẽ. Lúc mười hai giờ cô mới ngáp dài ra khỏi phòng.
Hướng dẫn Trương vẫn chờ ở đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Thành Vân liền kêu lên: “Chị Thành.” – Cô ta nhanh nhẹn chạy đến – “Ngủ có ngon không?”
Thành Vân gật đầu: “Rất ngon.”
“Vậy chúng ta đi xuống dưới nhé. Chị muốn ăn trước hay là đi dạo trước?”
“Em đói không?”
Hướng dẫn Trương à một tiếng rồi nói: “Em tạm được.”
Thành Vân vừa đi ra ngoài vừa cười nói: “Cái gì mà tạm được, ra ngoài chỉ có hai chúng ta em không cần nói những lời khách sáo như vậy, đói bụng thì cứ nói cho chị biết.”
Dù sao hướng dẫn Trương còn nhỏ tuổi bị Thành Vân nói như vậy mặt hơi ửng đỏ, khẽ nói: “Dạ hơi đói… Sáng nay vẫn chưa ăn gì.”
“Vậy đi thôi, ăn sáng trước đã.”
“Được, được, được ạ.” – Hướng dẫn Trương bừng bừng hăng hái dẫn Thành Vân đi xuống sườn dốc, tìm một quán ăn nhỏ.
Tuy đã mười hai giờ, có điều bởi vì đang mùa ế khách du lịch nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi của quán xá đều lùi lại vài giờ. Hiện tại vẫn còn bán thức ăn sáng.
Hướng dẫn Trương hỏi Thành Vân ăn gì, cô đáp gì cũng được. Hướng dẫn Trương vào tiệm gọi: “Ông chủ, hai bát mì thịt bò.”
Vào giữa trưa, ánh nắng đã xua đi phần nào không khí lạnh lẽo, Thanh Vân mặc bộ đồ này cũng không cảm thấy lạnh lắm. Lúc đợi mì bưng lên cô nhìn ra ngoài tiệm.
Trên con đường nhỏ chỉ đủ cho một chiếc xe chạy qua, chủ của hai chiếc xe chở hàng đang tranh cãi xem ai đi trước. Bên cạnh là hai cụ già người Miêu đang ngồi trên bậc thềm xem náo nhiệt. Bên cạnh nữa là một con heo mọi không bị cột lại, nhưng dường như nó cũng chẳng muốn đi đâu cả cứ nằm ườn nhắm mắt ở góc tường, nếu không có hơi thở lên xuống thì giống như đã chết rồi vậy.
Căn tiệm này không lớn, trên thực tế trong bản không có tiệm nào lớn cả. Trong tiệm bày hai chiếc bàn dài, Thành Vân và hướng dẫn Trương ngồi chung với nhau.
Mì nhanh chóng được bưng lên, hướng dẫn Trương lấy hộp dưa muối gần đó đến múc một thìa, rồi lại mở hộp đồ chua đặt trước mặt gắp vài miếng.
“Chị Thành, chị cũng ăn đi.”
“Được.”
Sau khi say rượu thật ra Thành Vân chẳng hề đói bụng chút nào, hiện tại trái lại cô rất muốn hút thuốc, đáng tiếc không có, chỉ có thể tìm đề tài để giết thời gian.
“Em thường xuyên dẫn đoàn đến đây à?”
Hướng dẫn Trương nói: “Đúng ạ, đây là một thắng cảnh nổi tiếng ở Quý Châu, vào mùa du lịch rất đông khách.”
Thành Vân nhận xét: “Đúng là nơi nghỉ dưỡng tốt.”
“Đúng rồi chị Thành, hôm qua chị xem biểu diễn thấy thế nào?”
“Cũng không tệ.”
Nói đến buổi biểu diễn này, Thành Vân lập tức nhớ đến một người. Mà nhớ đến người này thì cô lại không nhịn được vui hẳn lên.
“Tiểu Trương.”
“Dạ?”
Thành Vân quay đầu: “Chị kể cho em nghe một chuyện lý thú nhé.”
Hướng dẫn Trương nhìn cô theo phản xạ, vẻ mặt tò mò. Thành Vân mang theo ý cười nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua: “Chị gặp được người quen ở trong sân biểu diễn.”
Hình như không đúng…
“Thật ra thì cũng không tính là người quen, nhưng mà…”
“Chu Đông Nam à?”
“?” – Thành Vân hơi kinh ngạc – “Em cũng biết hả?”
“Biết chứ.” – Hướng dẫn Trương khó khăn lắm mới có thể khơi được chuyện mà Thành Vân hiếu kỳ, chẳng quan tâm đến chuyện ăn mì nữa – “Anh ta thường xuyên làm việc cho công ty du lịch bọn em. Chúng em đều biết nhau mà, tài xế công ty em khá thân với anh ta đó.”
“Anh ta luôn biểu diễn ở chỗ này à?”
“Cũng không phải.” – Hướng dẫn Trương ngẫm nghĩ nói – “Còn tùy vào thời gian anh ta sắp xếp nữa, có khi anh ta làm việc này, có khi thì làm việc kia. Ôi mà làm việc gì cũng không lâu dài.”
“Làm cho công ty em cũng không lâu dài à?”
“Không ạ, tháng trước anh ta mới đến, trước đó đều làm ở nơi khác. Nhưng bây giờ đã gây ra chuyện như vậy, trở về cũng đừng mong làm nữa…”
Hướng dẫn Trương bỗng im bặt, nhìn về phía Thành Vân, cô ta cảm giác như mình đã nói sai gì đó. Nhưng Thành Vân chẳng hề tỏ vẻ gì, vẫn thản nhiên:
“Bởi vì anh ta giành mối với công ty du lịch à? Quả thật hơi kỳ.”
Hướng dẫn Trương thấy Thành Vân không tức giận mới nói: “Con người của anh ta… Ôi, em không nói được.”
Cô ta giống như đang nhớ lại Chu Đông Nam, gương mặt cũng không nhịn được nhăn lại: “Chị Thành, em không phải là nói xấu sau lưng người ta đâu nhé.”
Thành Vân nhìn hướng dẫn Trương ra vẻ muốn nói lại thôi, bèn khích lệ cô ta: “Không việc gì, chúng ta tán gẫu thôi mà.”
Hướng dẫn Trương kề sát vào Thành Vân, vẻ mặt nghiêm túc đưa tay lên chỉ chỉ vào đầu mình, nhỏ giọng nói: “Chị không cảm thấy nơi này của anh ta có chút vấn đề à…?”
Thành Vân cười khanh khách, mấy người đàn ông ngồi gần đó rốt cuộc đã có lý do quang minh chính đại nhìn sang.
Hướng dẫn Trương thấy cô cười như vậy lại vội nói: “Em không nói bậy đâu, chị xem anh ta chưa bao giờ cười cả, tròng mắt cũng xoay chuyển chậm hơn người khác nữa.”
“Đúng.” – Thành Vân gật đầu liên tục, lại nghĩ đến gì đó bèn hỏi hướng dẫn Trương – “Nhà anh ta ở đây à?”
“Nhà hả? Dĩ nhiên không phải rồi.” – Hướng dẫn Trương nhìn cô hơi nghi ngờ – “Tại sao chị hỏi vậy?”
Thành Vân nói: “Không có gì, tại chị thấy anh ta biểu diễn ở đây thôi. Lẽ nào không phải đoàn biểu diễn kia chọn người trong bản Miêu à?”
Hướng dẫn Trương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy làm sao…”
“Nhưng anh ta không phải người dân tộc Miêu ạ.”
“…” – Thành Vân khựng lại – “Gì hả?”
“Anh ta không phải người dân tộc Miêu đâu.” – Hướng dẫn Trương nhìn Thành Vân, mắt trợn to – “Anh ta nói anh ta là người dân tộc Miêu à?”
Ngược lại anh ta không hề nói vậy.
“Anh ta nói mình là người dân tộc thiểu số.”
“À, đúng ạ, là người dân tộc thiểu số.” – Hướng dẫn Trương sáng tỏ, nói với Thành Vân – “Anh ta là người dân tộc Động.”
Bát mì trước mặt Thành Vân đã nở hết cả rồi, cô cũng không có ý định động đũa.
“Dân tộc Động à?”
“Đúng.” – Hướng dẫn Trương nghĩ cẩn thận rồi nói: “Hình như em nghe quản lý bọn em nhắc đến một lần… Không sai, anh ta là người dân tộc Động.”
“Vậy sao anh ta lại biểu diễn múa ở bản Miêu?”
“Chuyện này.” – Hướng dẫn Trương xua tay ra vẻ không sao cả – “Chuyện này có gì đâu, anh ta múa thì múa thôi, dù sao chỉ là người thay thế tạm thời, chỉ là kiếm tiền chữa cháy thôi mà.”
“…”
Chủ đề tiếp theo không bàn đến Chu Đông Nam nữa. Ăn cơm xong, hướng dẫn Trương đưa Thành Vân đi dạo trong bản. Hôm nay là ngày trời trong hiếm có, hướng dẫn Trương đã ăn no sức khỏe đầy đủ, vừa đi vừa nói suốt, nhìn thấy cái gì cũng giới thiệu. Thỉnh thoảng Thành Vân góp lời vào, nhưng phần lớn thời gian là hướng dẫn Trương tự độc thoại.
“Ở đây có nhiều tiệm bạc quá.” – Thành Vân nhìn một dãy “Tiệm Bạc Miêu Vương”, cất lời.
“Đúng vậy, người dân tộc Miêu rất thích vật dụng bằng bạc.” – Hướng dẫn Trương vừa đi vừa nói – “Đồ bạc của dân tộc Miêu chia làm hai loại là vật dụng và trang sức. Hiện tại vật dụng khá ít, phần lớn đều là trang sức thôi. Trong lịch sử người Miêu có rất nhiều thần thoại về vật dụng bạc, với lại cả đời người Miêu có rất nhiều trường hợp cần dùng đến đồ bạc lắm ạ. Ví như lúc nam nữ đính ước thì nam phải đưa cho nữ một món trang sức là chiếc vòng tay bằng bạc. Lúc sinh em bé thì người lớn phải tặng cho đứa bé kia lục lạc hoặc là Bồ Tát La Hán làm bằng bạc. Ngoài ra lúc chúc thọ cho người già hay đưa tang cũng phải có đồ bằng bạc.”
“Thích bạc đến vậy hả?”
“Đúng vậy ạ. Ở dân tộc Miêu, trong nhà cất giữ đồ bạc là tượng trưng cho sự phú quý đó.”
Thành Vân gật gật đầu, đi vào một tiệm bạc. Ngay cửa là một con phượng hoàng bằng bạc khổng lồ được đặt bên trong lồng kiếng mang đến hiệu quả tinh tế, trắng ngần dưới ánh mặt trời.
Hướng dẫn Trương thấy cô đi vào tiệm, cho rằng cô muốn mua đồ lưu niệm bằng bạc nên định dẫn cô đến chỗ bán vòng tay và khuyên tai. Nhưng dường như Thành Vân thật sự cảm thấy hứng thú với con phượng hoàng to lớn kia. Cô đứng trước con phượng hoàng bạc hồi lâu, nhân viên cửa hàng đi đến là một cô gái trẻ tuổi, nói chuyện mang theo chút giọng địa phương.
“Cô thích đồ trang trí sao? Ở chỗ chúng tôi có đồ trang trí nhỏ, rất tinh xảo.”
Thành Vân quay đầu nhìn cô ta, chỉ chỉ vào con chim phượng hoàng kia: “Đây là đồ trang trí à?”
“Đúng, nhưng là do nghệ nhân làm ra.”
Thành Vân như nói đùa: “Vậy đặt nó ở đây là dùng để trấn tiệm hả?”
Nhân viên cửa hàng bị cô chọc cười: “Tôi cũng không biết ông chủ đặt ở đây làm gì nữa.”
Thành Vân thẳng người dậy, nói: “Cái này có bán không?”
“Hả?” – Nhân viên cửa hàng sợ hãi nhìn cô – “Cô muốn mua cái này?”
Thành Vân nói: “Hỏi thử đi.”
“Chuyện này…” – Nhân viên cửa hàng hơi ấp úng, mở tiệm lâu như vậy dường như chưa có ai từng hỏi qua vật này có bán không – “Tôi cũng không rõ lắm, tôi phải hỏi ông chủ mới biết được.”
Thành Vân móc ra một tờ danh thiếp trong túi áo, nhân viên cửa hàng nhận lấy.
[Thành Vân – Tổng giám đốc công ty đại lý bảo hiểm Bình Thái Bắc Kinh]
Nhân viên cửa hàng cũng không biết đây rốt cuộc là công ty gì, nhưng thấy công ty này ở Thủ Đô lại còn là tổng giám đốc, trong nháy mắt cô ta hơi căng thẳng.
Thành Vân nói với cô ta: “Cô hỏi chủ của cô đi, nếu bán thì gọi điện cho tôi.”
“… Dạ.”
Thành Vân nói xong thì bỏ đi, hướng dẫn Trương vui vẻ đi theo phía sau.
“Chị Thành, chị thích món đó à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy mua rồi làm sao mang đi, nó lớn quá.”
Thành Vân cười cười: “Gửi về là được rồi.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi dạo. Bản Miêu nói trắng ra cũng không có bao nhiêu chỗ, đi vài giờ đã hết sạch. Thành Vân và hướng dẫn Trương đi đến băng ghế bên bờ sông ngồi nghỉ ngơi. Hướng dẫn Trương không hổ là hướng dẫn viên xuất sắc mà Lưu Kiệt đã nói, Thành Vân hơi mệt nhưng cô ta thì không, ngay cả thở dốc cũng chẳng có.
Thành Vân nhìn cô ta chạy tới chạy lui, một lát thì mua nước một lát thì lấy gì đó, không nhịn được hỏi cô ta: “Em không mệt sao?”
“Không ạ.” – Hướng dẫn Trương nói – “Trước kia em dẫn đoàn đi Hoàng Quả Thụ, một ngày trèo lên trèo xuống không biết bao nhiêu lần.”
Thành Vân giơ tay lên, đưa ngón tay cái với cô ta: “Nữ anh hùng.”
Hướng dẫn Trương cười hì hì: “Vậy chị Thành đi dạo xong ở đây thì muốn đi đâu nữa?”
Thành Vân không trả lời ngay, từ từ nói: “Chị phải suy nghĩ cái đã.” – Cô ngẩng đầu nhìn hướng dẫn Trương – “Tìm quán ăn tối đi, sau đó em có thể trở về nghỉ ngơi được rồi.”
“Được.” – Hướng dẫn Trương quay người định liên lạc với quán ăn, nhớ ra gì đó lại hỏi Thành Vân – “Có kêu Chu Đông Nam không ạ?”
Thành Vân đang quay đầu nhìn dòng sông nhỏ yên tĩnh, bên bờ sông có vài du khách đang chụp ảnh, cô lơ đãng trả lời: “Kêu đi.”
Hướng dẫn Trương gọi một cú điện thoại, đợi rất lâu mới cúp máy.
“Không ai nghe cả.”
“Vậy thôi đi, chúng ta đi ăn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...