A Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Trần Khương nháy mắt mới Trần Cửu một cái, hiểu ý đại ca muốn gì Trần Cửu vội vàng đứng ra giới thiệu tình hình bên trong mỏ.
“Hai vị đại nhân mới đến chắc không hiểu rõ tình hình bên trong mỏ.

Hầm mỏ chỗ chúng ta đang đào là nơi có mật độ linh thạch thấp nhất, về phần nguyên nhân chắc hai vị cũng đã rõ ràng.

Gia tộc cũng dự đoán, nếu khai thác hết phạm vi trong đây cũng thỉ thu hoạch được từ 3 đến 5 vạn linh thạch hạ phẩm.”
Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt trao đổi một cái ánh mắt với nhau, cũng không ai nói gì cả tiếp tục nghe Trần Cửu giới thiệu tiếp.
“Nếu chỉ như vậy thì không đến nỗi, nhưng ai mà biết được bên dưới hầm mỏ chỗ này có một con Yêu Lang nhất giai đỉnh phong.

Mặc dù đệ tử gia tộc đã nhanh chóng thông tri nhưng khi đám người chúng ta tới nơi, thì đã không còn một ai sống sót.”
Nói tới lời này cả ba người bọn họ đều thở dài, âm thanh tràn ngập sự không cam lòng.
Đối với việc này Nhất Vô Niệm cũng chỉ im lặng vuốt vuốt sống mũi mà thôi, mỗi nhà mỗi cảnh ai cũng có nỗi lo của mình.

Điều này hắn đã tự giác ngộ từ khi còn nhỏ.
Thương xót?
Đồng cảm?
Hay phẫn nộ?
Không không… Mọi kết quả xảy ra đều có nguyên nhân của nó cả, hắn có thể trở thành đệ tử Huyền Đan Tông là bởi vì hắn có linh căn, hắn dành cả ba năm để quét rác đó là do thiên phú hắn kém.


Hắn thay đổi vận mệnh bởi vì hệ thống xuất hiện.

Hắn điệu thấp không phải do hắn sợ chết hay sao!
Vậy Trần gia thì sao?
Đệ tử họ bị Yêu Lang tàn sát còn không phải do đệ tử quá yếu.
Gia tộc bị đối thủ cạnh tranh liên minh chèn ép, còn không phải do không có thực lực chống trả.
Chung quy lại không phải là do không có thực lực sao!
Thế giới này là như vậy đó, thịnh vượng của kẻ này dưới chân nấp đầy xương cốt của kẻ khác.
Nhất Vô Niệm hiểu rõ thực lực quan trọng như thế nào trong thế giới sinh tồn này, đôi khi hắn cũng muốn giống như phàm nhân, có thể hưởng thụ nhân sinh.

Bất quá, làm phàm nhân thì mãi mãi chỉ là phàm nhân mà thôi.
Trở thành tu chân giả, không phải để bản thân cảm giác ưu việt hơn phàm nhân mà chỉ để chính mình nhận thức được một chuyện…
Đó là bản thân quá mức nhỏ bé giữa thiên địa.
Tu hành không có điểm cuối, điều này Nhất Vô Niệm vô cùng đồng ý.

Theo như lời sư tôn nói, tu luyện đến cực hạn của đại lục thì sẽ vũ hóa phi thăng lên tiên giới.


Vậy điểm cuối tu hành có không?
Hắn cũng cho rằng là không!
Điểm cuối cua tu hành là khi tâm mệt, tâm không mệt tu hành mãi mãi không có điểm cuối…
Đây là những gì Nhất Vô Niệm cảm ngộ, hắn không biết đúng hay sai… nhưng con đường này hắn phải tự mình trải nghiệm.

“Sư thúc, sư thúc… ngươi làm sao vậy? Tự dưng đứng đơ ra đó.”
Dương Cơ Nguyệt đang ngó nghiêng bỗng phát hiện cả người của Nhất Vô Niệm bất ổn, lập tức truyền âm cố gắng thanh tỉnh hắn.
“A…” Nhất Vô Niệm từ bên trong dòng suy nghĩ bị ai đó kéo ra, sau khi tỉnh táo lại thì phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi.

Hít một hơi thật sâu Nhất Vô Niệm cười với Dương Cơ Nguyệt cái rồi nói: “Ta không sao, vừa rồi có chút suy nghĩ nên nhất thời thất thần mà thôi.”
“Ồ, Vô Niệm sư… sư huynh, chúng ta cần đi qua bên mỏ khai thác của hai gia tộc bên kia một chuyến, mau đi thôi.” Mặc dù cảm thấy trạng thái vừa rồi của sư thúc có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không có nghĩ nhiều, vô tư kéo tay của hắn rời đi.
Ba người phía sau có chút cảm thấy không thích hợp lắm, thế nhưng không phát hiện ra điểm nào bất thường, cuối cùng cũng bỏ qua một bên.

Trước khi hai người rời đi, Trần Cửu bỗng nói: “Qua bên kia liệu có cần đệ đi cùng không?”
Trần Khương khoát tay lắc đầu đáp: “Không cần thiết, đệ ở lại trông coi mỏ linh thạch quan trọng hơn.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Cửu thì y tiếp tục nói: “Ngươi sợ cái gì, có hai vị đại nhân của Huyền Đan Tông bọn họ còn dám động thủ với chúng ta sao.


Ngươi cứ ở lại đây chờ tin tốt đi.”
Nói xong, Trần Khương cùng thê tử của mình là Tiêu Như Mộng rời khỏi mỏ khai thác linh thạch.

Chớp mắt một cái hai người họ liền đi lên bên trên miệng hầm mỏ, đưa ánh mắt thì đã thấy hai người Dương Cơ Nguyệt chờ sẵn rồi.
Trần Khương tiến đến phía trước hai người ngại ngùng nói: “Vừa rồi có chút chuyện chậm trễ mong hai vị đại nhân thứ tội.

Để ta dẫn hai vị đi qua hai gia tộc còn lại, đến lúc đó mong hai vị trợ giúp lấy lại công bằng cho Trần gia.”
Đối với hành động có chút được xem như thỉnh cầu thì Dương Cơ Nguyệt hơi chếch cái đầu nhỏ mình qua một bên, nói với một giọng có chút xốc nổi không thèm để ý: “Đám Trần gia các ngươi làm gì mà nói cái vấn đề này lắm thế.

Sao, không tin ta à? Có tin bản tiểu thư một kiếm san bằng Trần gia các ngươi không?”
Trần Khương cùng thê tử của mình nghe thấy Dương Cơ Nguyệt nói ra mấy câu này, vẻ mặt lập tức biến sắc, cả hai không chút do dự quỳ gối xuống giọng nói có hoảng sợ: “Xin đại nhân bớt giận, tiểu nhân không hề có ý đó.”
“Vậy ý của ngươi là ta kiếm chuyện, nhiều chuyện?” Âm thanh của Dương Cơ Nguyệt có chút cường điệu hơn.
Nhất Vô Niệm một tay vỗ trán một cái, trong lòng lại nhớ tới cái ngày hai người mới gặp nhau, hình như cũng không khác nhau là mấy.

Bất quá, hắn không so đo không có nghĩa là trong lòng người khác không có khúc mắc, không nhịn nổi nữa hắn mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm thấp mang theo ngữ khí trách phạt:
“Dương Cơ Nguyệt, ngươi có thôi đi không hả?”
“Sư…” Đột nhiên bị Nhất Vô Niệm quát một tiếng làm cả người của nàng giật mình, nàng hướng qua chỗ của hắn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của đối phương liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thấy cách làm của mình có hiệu quả Nhất Vô Niệm mới thu liễm lại, sau đó hắn đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Trần Khương ngữ khí nhẹ nhàng nói ra: “Các ngươi đứng lên đi.

Tiểu…ừm, sư muội của ta có chút hồ nháo các ngươi không cần để ý nàng.


Bất quá, ta cũng có điều muốn nhắc nhở các ngươi, ta biết các ngươi nôn nóng muốn giải quyết khốn cảnh của gia tộc mình, thế nhưng không cần phải lặp đi lặp lại như vậy.

Đó là coi thường chúng ta, nhưng ta cũng biết các ngươi không có ý đó, được rồi đứng lên đi.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc ai nhìn vào cũng không cảm thấy hắn đang nói nhảm, mà càng cảm thấy có một loại đạo lý vờn quanh người đối phương.

Trong lòng của Nhất Vô Niệm cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn thậm chí cảm thấy hai người này chẳng có nói gì sai cả, bất quá suy xét đến vấn đề của Dương Cơ Nguyệt thì cũng không dám làm căng.

Tốt hơn vẫn nên kiếm một cái lý do vớt vát lại mặt mũi cho nàng, tránh khỏi khi đi về nàng lại đi tố cáo hắn bắt nạt nàng cho gia gia của mình.
Mục tiêu của Nhất Vô Niệm rất đơn giản, mọi người hài hòa với nhau được thì càng tốt.
Có câu, “Thêm một người bạn, bớt một kẻ thù!”
Đối với một người mang tư tưởng điệu thấp sống lâu, nói không với trang bức, từ chối khoe khoang thì đây là chân lý!
Đi quá xa rồi, trở về tình huống trước mắt, hai người Trần Khương cùng thê tử vốn đang lo sợ chợt nghe thấy âm thanh của Nhất Vô Niệm, trong lòng không khỏi chấn động.

Độ thiện cảm của hai người đối với hắn lập tức đề thăng tới cực điểm, đặc biệt còn cảm thấy Nhất Vô Niệm không đơn giản.

Hai người còn mạnh dạn suy đoán, người này chắc chắn là tuyệt thế cao nhân, tu vi bên ngoài chỉ là vỏ bọc.
Nếu mà Nhất Vô Niệm biết bản thân hắn trong mắt đôi phu thê này trở nên thần bí như vậy, chắc chắc hắn sẽ hô to: “Không phải như thế, ta chỉ là một tên đệ tử bình thường mà thôi.

Cầu các ngươi đừng chú ý tới ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui