A Mạch Tòng Quân

gày mười bảy tháng ba, quân Giang Bắc rời núi Ô Lan hành quân tới thành Hán Bảo. Thịnh Nguyên năm thứ hai,
sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh lĩnh quân tấn công thành Hán Bảo,
sau đó từng hạ lệnh đồ thành, trong thành, quân dân Nam Hạ hầu như chết
hết không còn một ai, từ đó, Hán Bảo biến thành một tòa thành trống. Vệ
Hưng lệnh cho đại quân trước mắt đóng quân trong thành Hán Bảo, đồng
thời phái thám báo tìm hiểu quân tình thành Thái Hưng.
Thất doanh của A Mạch được giao nhiệm vụ cảnh giới cho đại quân, phụng mệnh đóng quân ở phía Bắc thành Hán
Bảo. Đợi đến khi an bài xong doanh vụ, mặt trời đã lặn tự bao giờ, A
Mạch một mình cưỡi ngựa lên sườn dốc của thành bắc, yên lặng nhìn Hán
Bảo đến xuất thần. Từ nơi này đưa mắt nhìn xuống, bức tường phía bắc
thành Hán Bảo chỉ còn lại một nửa, ngày đó, nàng đã từng đứng trên bức
tường thành thấp bé này, tay nắm chặt cây gậy gỗ, nhìn quân Bắc Mạc đông nghìn nghịt dưới thành mà phát run. Nhắm mắt lại, những tiếng kêu gào
như tê tâm liệt phế ấy tựa hồ vẫn còn vang vọng ở bên tai, nàng vẫn nhớ
rõ đó là một ngày mặt trời chói chang, nhưng cả không trung lại phấp
phới một màn mưa bụi màu đỏ tươi.

Trương Sỹ Cường đợi nửa ngày không
thấy A Mạch đâu, liền đi tìm nàng, thấy A Mạch vẫn xuất thần đứng đó
cũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng đứng đợi phía chân dốc, đến khi
trời tối đen mới thấy A Mạch dắt ngựa từ trên sườn dốc chậm rãi đi
xuống.

A Mạch nhìn thấy Trương Sỹ Cường cũng không hỏi gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi thôi!”

Trương Sỹ Cường dắt ngựa đi đến, thấy A Mạch vẫn trầm mặc cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng đi theo. Đến
khi đến địa phận của doanh trại, A Mạch mới quay đầu nhìn Trương Sỹ
Cường, đột nhiên hỏi: “Trương Sỹ Cường, ngươi năm nay bao nhiều tuổi?”

Trương Sỹ Cường sửng sốt, lát sau mới đáp: “Mười tám !”

“Mười tám……” A Mạch thấp giọng lặp
lại, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ khi ở thành Dự Châu, ngươi mới chỉ mười sáu, thoáng chốc mà đã hai năm trôi qua, ta
cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.”

Hai mươi mốt tuổi, ở độ tuổi này,
người con gái sớm đã lập gia đình và sinh con đẻ cái. Đột nhiên, trong
lòng Trương Sỹ Cường cảm thấy đau xót, cặp mắt có chút nóng lên, vội
vàng ép nước mắt không cho chảy xuống.

Hai người yên lặng bước đi, phía
trước đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến, A Mạch theo ánh trăng nhìn
lại, nhận ra đó là Đường Thiệu Nghĩa đang một mình cưỡi ngựa đến gần,
khi đến trước mặt A Mạch mới dừng lại, gọi: “A Mạch.”


A Mạch khẽ cười cười, kêu lên: “Đại ca.”

Trương Sỹ Cường ở phía sau cũng cung
kính chào một tiếng “Đường tướng quân”, Đường Thiệu Nghĩa nhìn kỹ anh ta một lúc mới nhận ra, không khỏi cười nói: “Là Trương Sỹ Cường sao? Đã
tráng kiện lên không ít, thiếu chút nữa thì ta không nhận ra.”

Trương Sỹ Cường hơi cảm thấy ngượng
ngùng, cũng không biết nên ứng đối như thế nào, chỉ cong khóe miệng nở
một nụ cười hồn nhiên với Đường Thiệu Nghĩa, lại quay đầu nói với A
Mạch: “Đại nhân, ta về doanh trước.”

A Mạch gật đầu, đợi Trương Sỹ Cường phi ngựa đi khuất, rồi mới tiến lên hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca tìm ta sao?”

Đường Thiệu Nghĩa giục ngựa đi song song cùng A Mạch, một lát sau mới trả lời: “Đến thăm ngươi.”

A Mạch tâm tư thông minh, nghe vậy đã đoán ngay được vì sao đang lúc đêm khuya mà Đường Thiệu Nghĩa lại đến
đây gặp mình, không khỏi hỏi: “Vệ Hưng an bài, sắp xếp cho đại ca đi
đâu?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch hỏi
thế, biết trong lòng nàng đều đã nhìn thấu, trong mắt không khỏi lộ ra
vẻ vui mừng cùng thần sắc kiêu ngạo, cười cười, nhẹ giọng nói: “Ngày mai xuyên qua khu vực rừng núi, lĩnh kỵ binh doanh lên phía bắc, chặn đánh
kỵ binh thát tử, tuyệt đối không để cho thiết kỵ của thát tử Dự Châu lọt qua.”

A Mạch nghe vậy thì vô cùng chấn
động, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, kỵ binh doanh của Đường
Thiệu Nghĩa hiện tại cùng lắm cũng chỉ hơn năm ngàn người, mà kỵ binh
Bắc Mạc tại Dự Châu không dưới mười vạn. Giữa Thái Hưng và Dự Châu là
lưu vực sông Bình Nguyên, cả ngàn dặm đồng không mông quạnh, không hề có vật gì che chắn, ẩn không thể ẩn, nấp không thể nấp, vậy mà lại dùng
năm ngàn kỵ binh đi chặn đánh mười vạn thiết kỵ Bắc Mạc, thế này thì có
khác gì lấy trứng chọi đá!

“Đại ca!” A Mạch không nhịn được kêu lên, “Huynh…”

“A Mạch!” Đường Thiệu Nghĩa ngắt lời, thản nhiên nói: “Quân lệnh như sơn.”

A Mạch nuốt lại câu nói chưa kịp thốt ra vào trong miệng, yên lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa một lát, rồi quay
đầu nhìn về phía trước không nói gì. Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói,
chỉ im lặng đi ở bên cạnh A Mạch. Hai người trầm mặc được một lúc, A
Mạch đột nhiên lên tiếng hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Huynh đã có đối sách gì chưa?”

Đường Thiệu Nghĩa lắc đầu nói: “Vẫn chưa có, Vệ Hưng lệnh cho ta chỉ cần giữ chân kỵ binh thát tử mười ngày là được.”

“Mười ngày?” A Mạch cười lạnh, giận

dữ nói: “Anh ta nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, huynh lấy cái gì để giữ chân thát tử mười ngày cho anh ta? Năm ngàn kỵ binh trong tay huynh cho dù
thành thạo cưỡi ngựa bắn cung thì thế nào? Có thể ngăn được thát tử
sao?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch như
thế, lại nở nụ cười, nói: “Có thể giữ chân chúng được mười ngày hay
không ta không biết, nhưng ta sẽ gắng hết sức để các ngươi có thể tranh
thủ được thời gian, sớm tiêu diệt được đại quân vây thành của Chu Chí
Nhẫn, một khi tiến vào thành Thái Hưng rồi, kỵ binh thát tử có muốn đến
cứu viện cũng không thể.”

A Mạch nghĩ ngợi rồi hỏi: “Đại ca, vì sao không bố trí thêm quân số của bộ binh doanh đi cùng huynh?”

Đường Thiệu Nghĩa cười, nói: “A Mạch, ngươi chưa từng ở kỵ binh doanh, nên có lẽ không hiểu rõ kỵ binh rồi. Ở Dã Lang Câu còn có thể lợi dụng địa hình để hạn chế khả năng tấn công
của kỵ binh, khiến cho bọn họ không thể đánh sâu vào mặt trận của bộ
binh ta, nhưng ở lưu vực sông này thì không thể hạn chế tốc độ cùng khả
năng linh hoạt của kỵ binh được, kỵ binh muốn tan hay hợp đều rất dễ
dàng, tốc độ thay đổi phương thức tấn công vượt xa tốc độ thay đổi
phương thức phòng thủ của bộ binh, một khi kỵ binh thát tử lọt vào mặt
trận của bộ binh, quân ta chắc chắn sẽ bị xé nhỏ.”

A Mạch nghe xong khẽ nhíu mày, nhưng
cũng không nghĩ ra biện pháp gì, từ xưa đến nay bộ binh đối kháng với kỵ binh đều dựa vào tường thành, chiến lũy mà phòng ngự, lợi dụng cung nỏ
mà sát thương quân địch, đó mới là chiến thuật tối ưu nhất, rất hiếm khi bộ binh đối trận trực tiếp cùng kỵ binh.

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch chau
mày, không khỏi khuyên giải: “Đừng quá lo lắng cho ta, chính ngươi cũng
phải cẩn thận, trong tay Chu Chí Nhẫn là tám vạn tinh binh, trận chiến
lần này tại thành Thái Hưng cho dù có thắng, thì quân Giang Bắc chúng ta e là cũng phải trả một cái giá rất lớn.”

A Mạch tất nhiên biết điều này, nhịn
không được hỏi: “Đại ca, ta thật không hiểu Vệ Hưng sao lại làm vậy, cho dù giải cứu được thành Thái Hưng thì thế nào? Một khi tiến vào trong
thành, đại quân thát tử lại kéo đến, không phải cuối cùng vẫn là bị nhốt trong thành sao?”

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa ngưng
trọng, nghĩ một lát rồi đáp: “Chu Chí Nhẫn vừa vây thành Thái Hưng vừa
huấn luyện thuỷ quân, một khi thuỷ quân huấn luyện thành công tất sẽ
tiến công Phụ Bình Giang Nam, đến lúc đó Thái Hưng, Phụ Bình đều bị Chu
Chí Nhẫn hạ, thát tử liền thuận thế hạ Giang Đông, Giang Nam dễ như trở
bàn tay.”

“Cho nên, phải giải vây cho thành Thái Hưng?” A Mạch hỏi.


Đường Thiệu Nghĩa gật đầu: “Không
sai, giải vậy cho thành Thái Hưng quan trọng ở chỗ phá hủy thủy quân của Chu Chí Nhẫn, giải trừ sự uy hiếp đối với Phụ Bình, Thái Hưng được giải vây. Chỉ có điều…” Đường Thiệu Nghĩa nhìn về phía A Mạch, nói: “Thời cơ chưa tới, sợ là khó có thể thành công, Vệ Hưng quá nóng vội.”

A Mạch cũng gật đầu, thấp giọng nói:
“Sự nóng vội của anh ta đánh đổi bằng hàng ngàn, hàng vạn tính mạng của
tướng sĩ quân Giang Bắc!”

Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc, thần sắc
trở nên u ám. Hai người đều không nói gì, đi được một lát, doanh trại
của A Mạch đã không còn xa, Đường Thiệu Nghĩa dừng ngựa, quay đầu nhìn
về phía A Mạch, nói: “Ngươi về doanh đi, ta sẽ không vào đó đâu.”

A Mạch biết anh ta sợ có người nhìn
thấy lại chọc cho Vệ Hưng nảy sinh nghi kị với mình, lập tức gật đầu
nói: “Được, đại ca, huynh phải bảo trọng!”

Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn A
Mạch, đột nhiên nói: “A Mạch, ngươi nhất định phải còn sống!” Nói xong
tầm mắt lại lướt qua hai lượt trên khuôn mặt A Mạch, rồi lúc này mới kéo mạnh dây cương, quay ngựa trở về. Chưa đi được bao xa lại nghe thấy A
Mạch ở phía sau gọi: “Đại ca”, Đường Thiệu Nghĩa vội dừng ngựa, quay lại nhìn A Mạch.

A Mạch thúc ngựa đuổi theo, nhìn
Đường Thiệu Nghĩa gằn giọng nói từng tiếng một: “Đại ca, không phải
huynh nhất định phải còn sống, cũng không phải ta nhất định phải còn
sống, mà là chúng ta, là chúng ta nhất định phải còn sống!”

Đường Thiệu Nghĩa lẳng lặng lắng
nghe, đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng sáng bóng trên trên khuôn mặt ngăm đen, gật đầu, nói: “Được! Chúng ta! Chúng ta nhất định phải còn
sống!”

Ngày mười tám tháng ba, quân Giang
Bắc từ Hán Bảo bắt đầu hành quân tới thành Thái Hưng. Vượt qua khu vực
rừng núi phía đông thành Hán Bảo, Đường Thiệu Nghĩa lĩnh kỵ binh doanh
đi từ hướng đông sang hướng bắc, chặn đường cứu viện của kỵ binh Bắc Mạc từ Dự Châu.

Ngày mười chín tháng ba, quân Giang
Bắc cách phía bắc thành Thái Hưng năm mươi dặm, đại quân hạ trại, đồng
thời lệnh cho bộ binh thất doanh và bát doanh cùng một doanh cung nỏ,
tạm thời do chủ tướng thất doanh Mạch Tuệ thống lĩnh, tiếp tục theo
hướng đông ngăn chặn viện quân đông lộ của Bắc Mạc.

Phía đông thành Thái Hưng không giống với thành bắc, là vùng đồi núi, có nhiều đỉnh núi và khe núi chật hẹp,
mặc dù không hiểm trở bằng dãy núi Ô Lan, nhưng so với vùng đất bằng
phẳng của lưu vực sông Bình Nguyên thì tốt hơn rất nhiều, có nhiều địa
hình có thể tiến hành phục kích được. Không phải trực tiếp ở trên chiến
trường chém giết, mà đến phục kích viện quân, kỳ thật điều này xem như
may mắn. A Mạch nghe thấy Vệ Hưng ra quân lệnh này thì vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ từ khi nào mà mình lại có được vận khí tốt như thế này? Đợi
chủ tướng ba doanh tề tụ, tới khi thấy tham quân Lâm Mẫn Thận cũng đi
theo, A Mạch mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.


Lâm Mẫn Thận cũng mặc một bộ áo giáp
trên người, tương phản với bộ dáng lúc nào cũng cười hì hì mọi ngày, chờ ba doanh tướng trịnh trọng chắp tay chào A Mạch xong, mới nghiêm sắc
mặt nói: “Đại tướng quân lệnh cho Lâm mỗ cùng ba vị tướng quân đi trước
ngăn chặn đường tiến quân của viện binh thát tử từ hướng đông, Lâm mỗ
mới vào trong quân, nhiều điều còn không hiểu, mong ba vị tướng quân chỉ giáo cho!”

Thấy Lâm Mẫn Thận đứng đắn như thế, A Mạch nhất thời không quen, không khỏi nhìn anh ta chăm chú, thầm nghĩ
chẳng lẽ anh ta lại là một Thương Dịch Chi thâm tàng bất lộ khác nữa? Ai ngờ khi hai gã doanh tướng vừa mới xoay người rời đi, trên mặt Lâm Mẫn
Thận lại khôi phục bộ mặt cười hì hì, ghé sát vào A Mạch, trơ mặt ra
nói: “Từ biệt từ năm trước đến nay đã mấy tháng, đại tướng quân không
cho ta đi tìm ngươi, ngươi vì sao cũng không chịu đến thăm ta?”

Trên mặt A Mạch bất động thanh sắc,
chỉ thản nhiên nói: “Lời này của Lâm tham quân nói ra thật kỳ quái, ta
là chủ tướng của một doanh, ngươi là tham quân dưới trướng của đại tướng quân, đã mang quân vụ trong người há có thể kết giao thân thiết, những
chuyện như thế này về sau không nói vẫn hơn.”

Lâm Mẫn Thận nghe xong không cho là
đúng, cười cười đang muốn mở miệng, A Mạch cũng không chờ anh ta lên
tiếng liền lạnh giọng nói: “Lâm tham quân, Mạch mỗ có câu muốn hỏi.”

Lâm Mẫn Thận không khỏi hỏi lại: “Là câu gì?”

A Mạch hỏi: “Diễn tuồng quá mức sẽ
không thể quay trở lại đời thường được, nếu đến một lúc nào đó tham quân không muốn diễn nữa, thì làm thế nào để có thể tẩy sạch được son phấn
vẽ trên mặt?”

Lâm Mẫn Thận sửng sốt, nhìn A Mạch không nói ra lời.

A Mạch nhẹ nhàng nở nụ cười, không hề để ý tới Lâm Mẫn Thận, xoay người đi phân công doanh vụ, đợi ba doanh
xuất phát, Lâm Mẫn Thận mới từ phía sau đuổi theo, chỉ hỏi A Mạch:
“Ngươi định phục kích thát tử ở đâu, trong lòng đều có xắp xếp rồi chứ?”

A Mạch thấy thái độ anh ta thay đổi
cũng không lấy làm lạ, chỉ đáp: “Ta cũng chỉ vừa lĩnh mệnh đại tướng
quân đông tiến, thì làm sao biết được chỗ nào có địa hình thích hợp để
phục kích chứ.”

Lâm Mẫn Thận nghe xong ngẩn ra, không khỏi hỏi: “Quân sư trong doanh của ngươi đâu?”

A Mạch đoán anh ta muốn nói đến Từ
Tĩnh, chỉ có điều Từ Tĩnh sớm đã không còn giữ thân phận quân sư nữa,
cho nên lần này không đi theo đại quân mà vẫn lưu lại núi Ô Lan, hiện
nghe anh ta hỏi như thế, liền cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên, nói: “Tham quân chê cười ta sao, ta chỉ là một bộ binh doanh nhỏ bé, làm gì có chức vụ
quân sư?”

Lâm Mẫn Thận khẽ biến sắc mặt, quả nhiên hỏi: “Từ tiên sinh hiện ở nơi nào?”

A Mạch cười nói: “Ồ, thì ra tham quân muốn nói đến gia thúc a, gia thúc không phải người trong quân đội, há
có thể tham gia vào việc quân, hiện giờ đương nhiên là ở trong núi Ô Lan rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui