Về đến núi Tây Trạch, phó quan doanh
Hắc Diện đang cho binh lính thao luyện, nhìn thấy Lục Cương dẫn A Mạch
trở về, trên mặt đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, rồi ngay lập
tức biến thành một vẻ khinh bỉ không buồn che dấu. A Mạch âm thầm buồn
bực, nàng cùng vị Hắc đại gia này không thù không oán, chẳng lẽ chỉ vì
một chút việc cỏn con kia mà anh ta vẫn ghi hận trong lòng sao? Dáng
người anh ta cao lớn thô kệch, mà sao tầm nhìn so với lỗ kim lại còn nhỏ hơn như thế. A Mạch giương mắt nhìn biểu hiện của Hắc Diện, thầm nghĩ
khuôn mặt đen đủi này thật không thích hợp để biểu diễn kỹ thuật khinh
bỉ như vậy, thoạt nhìn thực khó coi.
Lục Cương triệu tập các đội trưởng
lại, tuyên bố lệnh khen thưởng của quân bộ đối với A Mạch, điều Lý Thiếu Hướng vốn là đội trưởng đội bốn sang bộ phận quân nhu, rồi sắp xếp A
Mạch giữ chức đội trưởng đội bốn thay anh ta. Lý Thiếu Hướng vốn tính
tình chậm chạp, lúc này lại trở nên vô cùng nhanh nhẹn, vui vẻ lên tiếng nhận lệnh. Lục Cương lại phân phó A Mạch trở về lựa chọn Ngũ trưởng cho mình, chờ sáng mai khi toàn doanh tập thể dục buổi sáng sẽ tuyên bố.
Từ doanh bộ đi ra, có mấy quan quân
vây quanh A Mạch chúc mừng, cười đùa đòi A Mạch phải mời cơm thiết đãi, A Mạch vội vàng cười đáp ứng. Bên cạnh, một quan quân lại đột nhiên cười
gằn một tiếng, không âm không dương nói: “Thế mới nói làm người khi
trưởng thành nhất định phải tuấn tú đẹp đẽ mới tốt, vừa chạy lên quân bộ một cái, khi trở về đã được thăng quan, sớm biết thế này thì huynh đệ
chúng ta cần gì phải liều sống liều chết cơ chứ. Rảnh rỗi chẳng có việc
gì làm thì cứ chịu khó chạy vài lần lên quân bộ, lúc đó cái gì mà chẳng
có!”
Tất cả mọi người đều sững lại, mấy
quan quân đều không nói lời nào, các loại ánh mắt lập tức đều rơi trên
người A Mạch. A Mạch nhếch khóe miệng, thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía viên quan quân vừa nói kia, trầm giọng hỏi: “Dương đại nhân nói vậy là
có ý gì?”
Anh ta cùng mấy viên đội trưởng nhìn
nhau, trên mặt cùng lộ ra ý cười đầy ái muội. Dương Mặc cười nhạo một
tiếng nói: “Nên là ý gì thì chính là ý đó, thế nào? Mạch đội trưởng chột dạ sao?”
Lời này vừa nói ra, rõ ràng là muốn
kiếm cớ đánh nhau. Bình thường, hẳn đã sớm có người đứng ra khuyên giải, nhưng hôm nay, mọi người tựa hồ đều bảo nhau yên lặng, trên khuôn mặt
của một vài người thậm chí còn thể hiện vẻ muốn xem kịch vui. Trong lòng A Mạch hiểu, nàng được thăng chức quá nhanh, đã khiến cho các quân quan này đố kỵ mà bài xích, từ tiểu binh được thăng lên làm Ngũ trưởng thì
còn nói là do lập chiến công vì chém được nhiều thát tử, nhưng lúc này
đây, lệnh khen ngợi của quân bộ chỉ hàm hồ nói là nàng chấp hành nhiệm
vụ lập công lớn, lại không nói rõ chuyện nàng đi Dự Châu như thế nào.
A Mạch yên lặng nhìn Dương Mặc, ánh
mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Dương Mặc mới đầu còn cười lạnh giương
mắt cùng nàng đối diện, nhưng về sau cũng không tự giác mà tránh ánh mắt của A Mạch. A Mạch lạnh lùng quét mắt nhìn quan quân bốn phía một vòng, thản nhiên nói:“A Mạch không chột dạ, quân công của A Mạch là do A Mạch liều chết đổi lấy, có lẽ thời gian A Mạch nhập doanh so với chư vị đại
nhân ở đây còn rất ngắn ngủi, nhưng A Mạch dám nói mình giết thát tử
không hề kém so với các vị.” Nàng lại đưa ánh mắt chiếu lên người Dương
Mặc: “Dương đại nhân vì sao thấy A Mạch không vừa mắt, trong lòng mọi
người đều biết rõ, chẳng qua A Mạch muốn khuyên đại nhân một câu, về sau đừng dùng lối nói nỉ non của đàn bà này đối với ta, nếu thấy không vừa
mắt thì cứ dùng đao là được, không cần phải xì xào thậm thụt, nhưng nếu
muốn đánh nhau thì thứ lỗi ta không rảnh, còn nếu muốn liều mạng, A Mạch ta lúc nào cũng sẵn sàng phụng bồi.”
Nói xong, A Mạch rút bội đao đánh
“Soạt” một tiếng, hung hăng cắm mạnh xuống, mũi đao cắm phập trên mặt
đất, chuôi đao run lên bần bật.
Dương Mặc trước kinh hãi sau giận dữ, liền rút đao tiến lên, mấy quan quân bên cạnh thấy thế vội vàng ôm ghì
lấy anh ta kéo lại, một người quát: “Dương Mặc, đừng gây rối.”
A Mạch cười lạnh một tiếng, rút thanh đao lên, vừa bước lên một bước thì cánh tay đã bị Lý Thiếu Hướng dùng
sức kéo lại, Lý Thiếu Hướng kéo A Mạch tránh ra vài bước, tận tình
khuyên nhủ: “A Mạch, đủ rồi, trăm ngàn lần không nên gây chuyện, đao
thương không có mắt, cùng là đồng đội sao có thể vì chuyện nhỏ mà vung
đao liều mạng với nhau được, Lục đại nhân mà biết chuyện thì mọi người
đều sẽ bị phạt đấy!”
Không vung đao ư? Nếu vậy các ngươi
sẽ can ngăn sao? Trong lòng A Mạch cười lạnh, nếu nàng không rút đao với tư thế liều mạng, đoán chừng những quan quân này chỉ biết đứng ở bên
cạnh mà hứng trí tưng bừng xem náo nhiệt, sau đó nhìn nàng bị Dương Mặc
bị đánh cho một trận tơi bời. Trong lòng A Mạch hiểu, nếu cùng một nam
nhân thân hình cao lớn lực lưỡng đánh nhau, không những không thể thắng
được mà e rằng ngay cả thân phận có lẽ cũng bị tiết lộ.
Bên kia, Dương Mặc cũng đã bị mọi
người kéo ra xa, nhưng vẫn mơ hồ truyền tới âm thanh mắng chửi tức giận
của anh ta: “Các ngươi buông ra, để ta làm thịt tên tiểu tử kia, con mẹ
nó chứ, nó lại còn dám khiêu khích lão tử à, lão tử không giết chết nó
không được, các ngươi nếu còn là huynh đệ thì phải thả ta ra, ta phải
thay Tiêu lão đại báo thù!”
Tiêu lão đại, chính là tên đội trưởng đã bị nàng cắt đứt yết hầu, A Mạch nhớ rất rõ, nàng đưa mắt lạnh lùng
nhìn Dương Mặc bị mọi người kéo đi đã xa, tra bội đao vào vỏ, xoay người hướng về phía Lý Thiếu Hướng vái chào cảm tạ nói: “Đa tạ Lý đại nhân
dạy bảo.”
Lý Thiếu Hướng vội vàng khoát tay áo
nói không dám nhận, bọn họ đã là đồng cấp, không đảm đương nổi đại lễ
như thế của A Mạch, A Mạch lại nghiêm sắc mặt nói: “Đây không phải đội
trưởng A Mạch tạ ơn đại nhân, mà là thủ hạ A Mạch tạ ơn ngài, A Mạch tạ
ơn đại nhân nhiều ngày qua đã quan tâm.”
Lúc này Lý Thiếu Hướng không khách
khí nữa, chỉ cười cười, đưa A Mạch quay lại trong đội, để nàng đi trước
xử lý một số chuyện trong ngũ. A Mạch trở lại ngũ, bọn Vương Thất vẫn
còn đang trêu đùa Trương Nhị Đản. Thấy A Mạch trở về, lập tức bỏ mặc
Trương Nhị Đản, xoay qua vây quanh lấy A Mạch.
Trương Nhị Đản không khỏi nhẹ nhàng
thở ra, lau mồ hôi trên trán, mặc dù anh ta đã dựa theo sự phân phó của A Mạch mà trả lời qua loa với các huynh đệ, nhưng mười người, mỗi người
một miệng khiến miệng lưỡi của anh ta phải gắng hết sức mới ứng phó nổi. Anh ta liếc mắt nhìn A Mạch bị mọi người vây quanh, thầm nghĩ Ngũ
trưởng vẫn là Ngũ trưởng, ngay cả nói chuyện cũng rất có khí thế, chỉ
nói mấy câu vô cùng đơn giản dã giải quyết hết thắc mắc của mọi người.
Dùng xong bữa cơm chiều, A Mạch lén
gọi Trương Nhị Đản ra ngoài, yên lặng nhìn anh ta một lát, đột nhiên
thấp giọng nói: “Nhị Đản, lần này ngươi theo ta vào sinh ra tử, công lao và khổ lao đều rất lớn, ta cũng nên thăng chức cho ngươi lên làm Ngũ
trưởng……”
“Ngũ trưởng!” Trương Nhị Đản đột nhiên cắt ngang lời A Mạch, nói: “Ta, ta không muốn làm Ngũ trưởng.”
A Mạch nhìn anh ta trầm mặc một lát,
miệng thản nhiên mỉm cười, nói: “Ta cũng không muốn, tuổi ngươi còn quá
nhỏ, sợ là không thể thu phục được mọi người.”
Trương Nhị Đản cố lấy dũng khí giương mắt nhìn thẳng vào A Mạch: “Ngũ trưởng, ngươi yên tâm, đây là ngươi có ý tốt với ta, ta đều hiểu được.”
A Mạch cười cười, đặt tay lên bả vai gầy yếu của Trương Nhị Đản, hỏi: “Làm thân binh cho ta đi, thế nào?”
Trong mắt Trương Nhị Đản hiện lên một tia kinh hỉ, có chút kích động hỏi A Mạch: “Thật không? Ngũ trưởng?”
A Mạch cười gật đầu: “Về sau không
gọi là Ngũ trưởng nữa, mà gọi là đội trưởng đại nhân, đi thôi, gọi Vương Thất đến đây cho ta.”
Ngày thứ hai, khi toàn doanh tập thể
dục buổi sáng, Lục Cương tuyên bố lệnh điều động đối với Lý Thiếu Hướng
và A Mạch, đồng thời lại nói đến một chủ đề, đó là đồng đội trong quân
ngũ phải cùng nhau tương thân tương ái, đoàn kết gắn bó, cùng nhau giết
giặc, cũng có nghĩa là, chuyện A Mạch và Dương Mặc hôm qua thiếu chút
nữa động đao đã đến tai anh ta rồi.
“Các huynh đệ, Lục Cương ta là một
người thô lỗ, chỉ biết nói thật, thát tử đã tiến đến dãy núi Ô Lan, trạm đầu tiên chính là núi Tây Trạch của chúng ta, hiện tại chúng còn cách
núi Tây Trạch cùng lắm chỉ hơn trăm dặm mà thôi, mắt thấy giặc đã sắp
xông vào tới cửa, mặc kệ các ngươi trong lúc này còn có ân oán cá nhân
gì, mụ nội nó, cũng đều phải bỏ hết cho lão tử, nếu muốn chém giết, thì
đi chém đầu thát tử cho ta, chém một tên bớt một tên. Con mẹ nó, còn ai
mà chĩa đao vào huynh đệ nhà mình, thì đừng trách Lục Cương ta không
khách khí!”
Tan buổi tập thể dục, Lục Cương lại
gọi A Mạch và Dương Mặc đến, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào hai người. Đợi một lúc lâu sau, vẫn là A Mạch xoay người về
phía Dương Mặc thi lễ trước, nói: “Dương đại nhân, hôm qua là A Mạch lỗ
mãng.”
Dương Mặc hừ lạnh một tiếng, trước mặt Lục Cương đành đứng đối diện với A Mạch chắp tay xóa bỏ chuyện cũ.
Lục Cương mắng: “Con mẹ nó, đều là
huynh đệ trong cùng một doanh, thát tử còn chưa đánh, các ngươi đã đánh
trước rồi” Nói xong giơ chân đạp cho A Mạch và Dương Mặc mỗi người một
cước, quát: “Đều cút hết mẹ đi cho ta, trở về chuẩn bị cho tốt, chờ lúc
đánh xong thát tử, nếu các ngươi đều còn sống, lão tử lại cho các ngươi
tư oán!”
Lời này vừa nói, tất cả mọi người có
chút trầm mặc, A Mạch cùng Dương Mặc nhìn nhau, Dương Mặc hừ lạnh một
tiếng ngoảnh mặt đi, A Mạch chỉ cười, khẽ lắc đầu. Mắt thấy năm vạn đại
quân của Thường Ngọc Thanh sẽ tiến đến dãy núi Ô Lan, bọn họ chính là
đội tiên phong phải đánh trận chiến đầu tiên, không biết còn mấy người
trong bọn họ còn sống sót.
Đầu năm Thịnh Nguyên thứ ba theo Nam
nông lịch, Bắc Mạc đại tướng Thường Ngọc Thanh lĩnh quân tiến vào dãy
núi Ô Lan tiến hành bao vây tiễu trừ quân Giang Bắc. Phong cách hành
quân của Thường Ngọc Thanh vô cùng thần tốc và mãnh liệt, trước sau chỉ
mất hơn hai tháng, năm vạn đại quân đã tiến vào dãy núi Ô Lan.
Núi Tây Trạch, chính là cửa ngõ đầu
tiên của quân Giang Bắc ở dãy núi Ô Lan, cứ như vậy dần dần hiện ra
trước mắt năm vạn đại quân Bắc Mạc. Mà lúc này, trên núi Tây Trạch, thất doanh của quân Giang Bắc đã sớm là một doanh trống rỗng, nếu như không
phải trên đó còn lưu lại dấu vết của một đội quân nhân mã, thì rất khó
mà tưởng tượng nổi nơi này từng là nơi đóng quân của quân Giang Bắc.
Khi đội quân tiên phong của Bắc Mạc
hồi báo tình hình, Thôi Diễn, thủ hạ của Thường Ngọc Thanh nhịn không
được mắng: “Mụ nội nó, trận này còn đánh thế nào được nữa, bọn mọi rợ
Nam Hạ này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, chúng ta cũng nên nhanh chóng
vào núi mà tiêu diệt bọn chúng cho bằng hết đi.”
Thường Ngọc Thanh không quan tâm đến
lời nói của anh ta, chỉ đối chiếu bản đồ và hỏi một quan quân trẻ tuổi
đứng bên cạnh: “Thế nào?”
Nhắc tới quan quân trẻ tuổi này thì
không phải là ai khác, mà chính là người đã cùng hợp tác với Thường Ngọc Thanh, phó tướng Khương Thành Dực. Sau trận chiến tại thành Hán Bảo,
Thường Ngọc Thanh lĩnh tám vạn kỵ binh tiến theo phía Bắc thẳng tiến đến Tĩnh Dương, còn anh ta dẫn “Tây lộ đại quân” chỉ còn cái xác không đến
Thái Hưng hợp nhất cùng đại quân của Chu Chí Nhẫn, về sau vẫn ở dưới
trướng của Chu Chí Nhẫn. Lần này, Thôi Diễn làm loạn lên nhất định đòi
phải được cùng Thường Ngọc Thanh đến Ô Lan tiêu diệt phỉ quân, Trần Khởi liền thuận tay điều Khương Thành Dực làm phó tướng. Thường Ngọc Thanh
tuy biết anh ta là người của Trần Khởi, nhưng vì Khương Thành Dực quả
thật cũng có chút bản lĩnh, nên cũng không cự tuyệt an bài của Trần
Khởi.
Khương Thành Dực nghe Thường Ngọc
Thanh hỏi, nhìn tấm bản đồ địa hình đặt trên bàn, ngẩng đầu đáp: “Theo
quan sát mới nhất của chúng ta mà nói, tấm bản đồ này không còn phù hợp
nữa, thứ nhất là vì bản đồ địa hình mà bộ binh cung cấp đã quá cũ, lại
sơ sài, trải qua thời gian thì địa thế ở đây đã có chút thay đổi; thứ
hai, từ kết quả thực địa có thể thấy, một số đường núi đã bị quân Giang
Bắc cố ý cải tạo lại, cho nên nếu chúng ta tiếp tục hành quân theo những con đường vẽ trên bản đồ này thì sẽ không còn thông suốt nữa.”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh một
tiếng, nói: “Thương Dịch Chi tiến vào dãy núi Ô Lan từ tháng mười một,
cho tới bây giờ cùng lắm mới chỉ đầu tháng tư, thế nhưng ngay cả đường
đi lối lại trên núi cũng đều sửa lại, có thể thấy được người này thật sự là một nhân tài.”
—————-
Chú thích:
1- Mình chú thích lại đề phòng một số bạn không nhớ nhé.
Cơ cấu quân đội trong truyện này như sau: ngũ – đội – doanh – bộ
Cấp bậc quân đội theo thứ tự: binh – ngũ trưởng – đội trưởng – giáo úy – tướng quân – nguyên soái.
2- Khương Thành Dực: ở mấy chương đầu, mẹ Cún dịch tên người này là Khương Thành Cánh, nay sửa lại cho chính xác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...