Trên đời này, luôn luôn có một loại
người, bất luận đầu của anh ta có cúi thấp thế nào, thắt lưng có gập
xuống bao nhiêu, thì lưng của anh ta vẫn cứ thẳng, như thể mỗi một đốt
xương, mỗi một cơ bắp trong cơ thể đều căng ra, ẩn giữ một tư thế tốt
nhất, tùy thời mà chuẩn bị đứng thẳng lên. Người như vậy, như thể trời
sinh ra so với người khác đã thiếu một thứ gì đó, tỷ như – nô tính.
Thực đúng lúc, Thường Ngọc Thanh
chính là một người như vậy. Xuất thân của anh ta, năng lực của anh ta,
còn có chiến tích huy hoàng của anh ta khiến cho anh ta có tư cách để
ưỡn thẳng lưng. Khiến cho anh ta kể cả khi ở trong điện diện thánh, cũng chưa từng phải khom lưng.
Cho nên, làm một người sống ở trên
đời, đặc biệt là một phụ nữ Nam Hạ, mà trên người lại phát ra loại khí
chất này, Thường Ngọc Thanh khó tránh khỏi cảm thấy quái dị. Đúng vậy,
người phụ nữ này đầu cúi rất thấp, nhưng không có chút nao núng nào, hai tay vững vàng chống lên thành xe, như thể là chuẩn bị để tùy thời mà
mượn lực nhảy lên……
Thường Ngọc Thanh không khỏi nheo mắt.
Thôi Diễn thấy tầm mắt của Thường
Ngọc Thanh dừng ở một nơi nào đó bên đường, nhịn không được cũng nhìn
qua, thấy dáng vẻ vô cùng quê mùa của một phụ nữ nông thôn, không khỏi
có chút kỳ quái hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
Thường Ngọc Thanh không trả lời câu
hỏi của Thôi Diễn, chỉ nhìn chăm chú vào nữ nhân trên xe la kia, ngay
lúc nàng đi qua, đột nhiên rút tên trong túi ra, cũng không lắp vào
cung, mà dùng thủ pháp ném ám khí ném về phía nữ nhân kia.
Tất cả những việc này đều diễn ra hết sức đột ngột, Thôi Diễn không kịp hỏi tại sao, Trương Nhị Đản không kịp dùng thân thể làm tấm lá chắn bằng thịt người, mọi người thậm chí đều
không kịp kêu lên…… mũi tên đã bay đến trước người A Mạch.
A Mạch theo bản năng ngẩng đầu, đầu
tiên không khỏi có ý niệm né tránh xuất hiện ở trong đầu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã đưa ra một sự lựa chọn khác, hoảng sợ nghiêng người
cuộn mình xuống, dùng bả vai đón lấy mũi tên.
Hoàn hảo, có lẽ là khoảng cách quá
gần, lực đạo của mũi tên còn chưa kịp giương lên, cũng không sợ có thể
xuyên thấu qua bả vai của nàng, A Mạch nghĩ có chút may mắn, chỉ là chịu đau đớn như vậy mà lại không thể kêu lên thành tiếng thực là một kiểu
tra tấn dã man. Chẳng qua nàng đang là một thôn nữ thì có thể ngất đi.
Nhưng miệng vết thương thật sự rất đau, nàng thực không có cách nào có
thể cam đoan mình có định lực có thể tiếp tục đóng kịch, cho nên cũng
chỉ có thể cố giữ cho bản thân tỉnh táo.
Trương Nhị Đản kêu to một tiếng, bổ
nhào vào A Mạch, vừa muốn há mồm, trên đùi đã bị A Mạch dùng sức bấm một cái, anh ta vội đem hai chữ “Ngũ trưởng” sắp vọt ra khỏi miệng nuốt
xuống, đổi lại kêu thành hai chữ “Đại tỷ”.
Sắc mặt A Mạch tái nhợt, vừa sợ lại
vừa e ngại liếc mắt nhìn bọn Thường Ngọc Thanh, vội vàng dựa vào vai
Trương Nhị Đản, trong lòng lạnh run, dùng mấy tiếng không thể nghe thấy
thanh âm ở trong ngực anh ta nói: “Bình tĩnh!”
Thôi Diễn nhìn có chút sửng sốt,
không rõ Thường Ngọc Thanh vì sao lại gây khó dễ cho một nữ nhân. Khóe
miệng Thường Ngọc Thanh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc, trực giác của anh ta thật chính xác, nữ nhân này quả nhiên có vấn đề. Vừa
rồi mặc dù không để lộ ra dấu vết của sự trốn tránh, có lẽ đã lừa được
ánh mắt của những người khác, nhưng lại không lừa được anh ta.
Mũi tên vừa rồi của anh ta chỉ là cái bẫy, nếu là một phụ nữ bình thường, mũi tên kia chỉ xuyên qua nách, căn bản không thể gây thương tổn cho nàng. Nhưng nàng ta lại phản ứng rất
nhanh chóng, cái này không sai, sai là chiếu theo tốc độ phản ứng đó thì nàng hoàn toàn có thể tránh được mũi tên này. Đáng tiếc, nàng lại dùng
bả vai để đón lấy.
“Bắt!” Thường Ngọc Thanh lạnh giọng phân phó.
Thân thể Trương Nhị Đản cứng đờ, theo bản năng muốn phản kháng, lại bị A Mạch nắm chặt vạt áo. A Mạch kín đáo lắc lắc đầu, lấy tay làm ám hiệu, ý bảo Trương Nhị Đản không được làm
bại lộ thân phận.
Mấy tên kỵ binh Bắc Mạc tiến lên trói hai người A Mạch lại, Trương Nhị Đản một bên giãy dụa một bên khóc lóc
kêu lên: “Sao lại bắt chúng ta? Dựa vào cái gì mà bắt chúng ta, các
ngươi thả nương tử của ta ra! Các ngươi thả nàng ra!”
A Mạch lệ rơi đầy mặt, thân thể cúi
gập trên mặt đất, thấy Trương Nhị Đản bị binh lính Bắc Mạc trói lại,
liền lăn đến trước ngựa của Thường Ngọc Thanh, quỳ trên mặt đất dập đầu, miệng mở lớn nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được.
“Ai nha, đại ca, nữ nhân này là một
người câm điếc!” Thôi Diễn kêu lên, thấy bộ dạng dập đầu khóc lóc của A
Mạch cũng có chút không đành lòng,“Bắt bọn họ làm chi, thả ra đi đại
ca!”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh một
tiếng, phóng ngựa tiến lên hai bước, cúi người túm lấy A Mạch đặt ngang
lên trên ngựa, khinh thường nói:“Còn muốn diễn trò? Ta xem ngươi vẫn
tỉnh táo lắm, khí lực cũng rất tốt.”
A Mạch trong lòng cả kinh, tuy rằng
nàng không biết mình làm sao lại lộ ra sơ hở, nhưng hiển nhiên người
trước mắt này đã nhận ra được sự ngụy trang của nàng, muốn làm cho anh
ta tha cho mình đã là không có khả năng. A Mạch ô ô a a từ chối vài câu, ánh mắt lại liếc nhìn thanh bội đao bên hông của Thường Ngọc Thanh,
thầm nghĩ thừa dịp anh ta không để ý sẽ đoạt lấy thanh đao. E rằng chỉ
có bắt cóc người này, thì nàng và Trương Nhị Đản mới có khả năng còn
sống mà ra khỏi thành Dự Châu.
Trên đường, người qua đường đều hoảng sợ, trơ mắt nhìn người Bắc Mạt bắt trói đôi vợ chồng trẻ đáng thương,
thậm chí không người nào dám kêu lên.
Mặc dù đầu A Mạch chúi xuống, nhưng
lại không hồ đồ chút nào, cho dù vừa rồi chạy đến dập đầu trước ngựa của Thường Ngọc Thanh đều là nàng cố ý làm, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có khả năng lại gần Thường Ngọc Thanh một chút, mới có khả năng làm
điều gì đó. Nàng từ từ ngừng giãy dụa, chỉ khóc lóc không ngừng.
“Thường đại ca, chẳng lẽ người đàn bà này là mật thám sao?” Thôi Diễn chép miệng nói: “Có phải là ngươi quá
cẩn thận rồi hay không? Ta nhìn không giống!”
A Mạch nghe có người cùng Thường Ngọc Thanh nói chuyện, thầm nghĩ nhân lúc anh ta phân tâm trả lời sẽ thừa cơ hội đoạt lấy thanh đao, ai ngờ tay vừa chạm được đến chuôi đao, còn
chưa kịp rút ra thì đã bị tay của Thường Ngọc Thanh giật lại.
“Nhịn không nổi nữa rồi à?” Thường
Ngọc Thanh cười lạnh nói, từ lúc đem nàng đặt lên ngựa đến giờ anh ta
vẫn luôn cảnh giác, đâu thể để cho một nữ nhân cướp mất đao.
A Mạch thấy đã bị anh ta phát hiện,
liền muốn gây khó dễ, chỉ cầu có một phần hy vọng cũng muốn thử một lần. Ai ngờ thắt lưng nàng vừa dùng lực, còn chưa kịp động thân đã bị Thường Ngọc Thanh dùng một tay bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, trong lúc
giãy dụa kịch liệt, A Mạch chỉ cảm thấy phía trước, bên trong ngực có
vật gì đó theo vạt áo trượt ra.
Thôi Diễn nhìn vật đó nằm trên mặt
đất mà trợn tròn mắt, chăm chú nhìn một lát, còn không dám tin liền xoay người dùng đao lấy lên, quả thật là một cái bánh bao, liền đưa cho
Thường Ngọc Thanh: “Thường đại ca, ngươi xem!”
Thường Ngọc Thanh ngẩn ra, lập tức
kéo thân trên của A Mạch lên, thấy ngực nàng lúc trước vốn đầy đặn, quả
nhiên giờ đã sụp một bên.
“Ta khinh! Đồ giả! Đồ giả! Ta đã nói
đồ mọi rợ phương Nam làm sao lại có người đàn bà cao như vậy, hóa ra là
một gã đực rựa!” Thôi Diễn kêu lên.
Trương Nhị Đản vốn bị trói ở phía
sau, vừa nghe thấy thế liền biến sắc mặt, biết thân phận của A Mạch rốt
cuộc không thể che dấu được nữa, liền kịch liệt giãy dụa. Tên kỵ binh
dẫn giải anh ta cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ cho anh ta một chưởng
vào sau đầu, Trương Nhị Đản thấy trước mắt tối đen, liền mang theo sự
không cam lòng đến vô hạn mà hôn mê bất tỉnh.
Bên này, Thường Ngọc Thanh lắc mạnh
người A Mạch, khiến cho cái bánh bao kia cũng rơi xuống dưới, nhịn không được bật cười thành tiếng: “Mọi rợ phương Nam quả thực không bằng thứ
cặn bã, ngay cả việc giả trang thành nữ nhân cũng có thể làm.”
Miệng vết thương đã bị chạm vào, đau
thấu xương, không muốn để cho bản thân mình không tự chủ được mà ngất
đi, A Mạch nhanh chóng nhắm mắt, cố gắng không để giọng nói đùa cợt cùng khinh thường của anh ta lọt vào tai, chỉ tự nói với chính mình, chỉ cần còn một hơi thở sẽ không buông tay, chỉ cần còn một hơi thở nàng sẽ
nhất định phải sống sót.
Thôi Diễn cũng thấy quái dị, cẩn thận đánh giá A Mạch, rồi kinh ngạc kêu lên: “Thường đại ca, ngươi còn không nói, bộ dạng của tiểu tử này thật đúng là rất giống đàn bà, ngươi nói
bọn mọi rợ phương Nam làm sao mà tìm người tài như vậy a!”
Thường Ngọc Thanh cười mà không nói, đem A Mạch không khác gì đã chết đặt lên ngựa một lần nữa.
Thôi Diễn nhịn không được hỏi: “Thường đại ca, ta đem bọn họ đi đâu?”
“Hồi phủ,” Thường Ngọc Thanh đáp, lại liếc liếc mắt nhìn thân hình nằm úp sấp của A Mạch, nói: “Chúng ta sẽ
thẩm vấn thay cho Thạch Đạt Xuân, xem hai tên mật thám này vào thành để
liên hệ với đầu mối nào! Tại sao lại để đàn ông giả trang thành đàn bà,
không giống như mật thám bình thường đâu!”
Tất cả mọi người không khỏi cười vang lên, lại đi lên phía trước một đoạn, khi Thường Ngọc Thanh sắp vào đến
phủ đệ, thì thấy phía trước có mấy binh lính chặn trên đường vào cửa,
đứng đầu chính là Thạch Đạt Xuân, nguyên thủ thành Dự Châu.
Thôi Diễn nhìn Thường Ngọc Thanh chớp mắt vài cái, không có hảo ý cười cười, sau đó thúc ngựa tiến lên hỏi:
“Thạch tướng quân, không biết ở trong này có gì việc a?”
Thạch Đạt Xuân vẻ mặt nghiêm túc, đưa mắt đảo qua trên mặt Thôi Diễn, cuối cùng dừng lại trên người Thường
Ngọc Thanh, nói: “Nguyên soái lệnh cho Thạch mỗ duy trì trị an trong
thành Dự Châu, Thạch mỗ không dám tắc trách. Vừa rồi có người báo Thường tướng quân trên đường cướp đoạt dân nữ, theo chức trách của mình, Thạch mỗ phải đến đây để xem xét.”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh không
nói, lại nghe Thôi Diễn mắng: “Ai dám vu khống cho đại ca của ta? Chúng
ta bắt là mật thám Nam Hạ, làm gì có dân nữ nào!”
Thạch Đạt Xuân che dấu thanh sắc nhìn thoáng qua nữ tử nằm phủ phục trên ngựa của Thường Ngọc Thanh, trầm
giọng hỏi: “Thỉnh Thường tướng quân thứ cho Thạch mỗ thất lễ, xin hỏi
tướng quân nữ tử này là người phương nào?”
“Nữ tử này?” Thường Ngọc Thanh nhíu
mày, khóe miệng mỉm cười, đột nhiên kéo A Mạch đã gần hôn mê ngồi dậy,
hai tay nắm lấy vạt áo của nàng dùng sức xé mạnh một cái, nhưng vừa xé
được một nửa lại đột nhiên toàn thân đông cứng lại. A Mạch chỉ cảm thấy
trước ngực chợt lạnh, ý thức trong giây lát thanh tỉnh, phút chốc trợn
mắt, thấy hai tay Thường Ngọc Thanh vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo của
mình, liền liều lĩnh giật lấy.
Sắc mặt Thường Ngọc Thanh đại biến,
nhất thời vừa quẫn vừa mắc cỡ, vội vàng buông tay. A Mạch một tay che
ngực, một tay rút bội đao bên hông của anh ta. Thường Ngọc Thanh nghĩ
nàng vì phẫn uất mà muốn tự vận, cuống quít nắm lấy cổ tay nàng kéo đến
trước ngực, tay kia nhanh chóng kéo lấy áo choàng đằng sau bao bọc lấy A Mạch.
Những động tác liên tiếp này xảy ra
trong nháy mắt, khiến tất cả mọi người đều nhìn mà choáng váng, đám
người của Thạch Đạt Xuân và Thôi Diễn đứng vậy quanh trước ngựa của
Thường Ngọc Thanh, nên chỉ nhìn thấy bóng dáng của A Mạch, những kỵ binh ở phía sau lại chỉ thấy bóng dáng của Thường Ngọc Thanh, vì vậy mà tất
cả mọi người đều không hiểu được rốt cuộc là làm sao. Thôi Diễn ban đầu
đoán Thường Ngọc Thanh muốn để cho Thạch Đạt Xuân nhìn xem cái gọi là
“Nữ nhân” thực chất là gì, nhưng sau lại bị động tác tiếp theo của anh
ta làm cho hồ đồ.
Động tác như vậy, tư thế như vậy, nếu nói không phải là cướp đoạt dân nữ, bảo có người tin sao? Lão đại đang
làm cái gì vậy? Thôi Diễn thấy vô cùng hồ đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...