A Mạch Tòng Quân

Trong lòng A Mạch bỗng nhiên nhớ tới
những lời Trương Sinh nói với nàng, tâm trí không khỏi suy nghĩ bâng
quơ, sau khi giúp Lục Cương đứng lên liền vô thức đưa tay giúp anh ta
sửa sang lại quần áo.

Lục Cương sửng sốt, theo bản năng
liền né sang một bên, lập tức khiến tay A Mạch rơi xuống: “Cũng không
phải là công tử hay thiếu gia gì, không cần phải để người khác hầu hạ,
ta tự mình làm là được rồi.” Lục Cương có chút không kiên nhẫn nói,
tránh khỏi A Mạch, tự mình sửa sang lại vạt áo vốn đã có chút tán loạn.

A Mạch trầm mặc không nói gì, đi đến
chiếc bàn bên cạnh bưng chén trà tới cho Lục Cương. Lục Cương mau chóng
đón lấy, uống một hơi cạn sạch, trong lòng cân nhắc phản ứng của mình
vừa rồi có phải hơi quá một chút hay không, tuy rằng A Mạch là nam sủng
của tướng quân, nhưng nói gì thì nói cũng đã ở trên chiến trường giết
hai mươi mấy tên thát tử, như vậy cũng có thể xem như là một người đàn
ông chân chính. Hơn nữa, nhìn tác phong làm việc bình thường của anh ta rất hung ác, hiếu chiến, căn bản không phải là cốt khí của đàn bà, có
lẽ chính anh ta cũng không nguyện ý dùng sắc để gần gũi, lấy lòng người
khác, ai bảo anh ta sinh ra lại có khuôn mặt quá mức xinh đẹp như vậy!
Chính mình vừa rồi nếu không tránh kịp thì nhất định đã bị bộ dạng kia
đả thương rồi, nghĩ vậy, trên mặt Lục Cương lại có chút áy náy, thận
trọng giải thích: “A Mạch, ta không phải…… Ta chỉ là…… không có thói
quen……”

Anh ta đang ngắc ngứ thì ngoài cửa có người truyền lời của tướng quân nói cho gọi anh ta đến. Lục Cương giống như nhận được lệnh đại xá, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lên tiếng đáp lại
người bên ngoài, rồi quay đầu nói với A Mạch nói: “Ngươi ở lại đây chờ
ta.”

Người ngoài cửa nghe thấy vậy liền nói tiếp: “Lục đại nhân, quân sư nói kêu cả A Mạch đi cùng.”

Lục Cương dừng cước bộ một chút,
không kịp cân nhắc vì sao lại phải gọi cả anh ta và A Mạch cùng đi gặp
tướng quân, đành phải quay đầu lại gọi A Mạch một tiếng, rồi hai người
cùng đi gặp Thương Dịch Chi. Trong tiểu sảnh sau phòng nghị sự, Thương
Dịch Chi và Từ Tĩnh đều đã chờ ở đó. Trương Sinh canh giữ ở ngoài cửa
thấy Lục Cương mang theo A Mạch đến, liền kéo rèm cửa cho bọn họ đi vào.

“Tướng quân, Từ tiên sinh.” Lục Cương hành lễ nói.

Thương Dịch Chi bước lên phía trước
nâng cánh tay Lục Cương, ôn hòa cười nói: “Lục giáo úy không cần khách
khí, nơi này không có người ngoài, không cần giữ lễ.”


Từ Tĩnh vuốt râu lẳng lặng cười, khi ánh mắt lướt qua A Mạch, nét tươi cười trên mặt càng tăng thêm vài phần.

Lục Cương không cần hành lễ không có
nghĩa là nàng cũng được phép như vậy, cho nên A Mạch liền trịnh trọng
hành lễ nói: “A Mạch tham kiến tướng quân, quân sư.”

“Đứng lên đi.” Thương Dịch Chi bình thản nói.

A Mạch lên tiếng đáp lời rồi đứng dậy, rồi lui từng bước ra phía sau Lục Cương, cúi đầu, cụp mắt không nói gì nữa.

Tầm mắt Thương Dịch Chi dời khỏi
người A Mạch, khi quay sang Lục Cương lại mang theo ý cười, thấy vẻ mặt
anh ta đầy vẻ nghi hoặc, cười nói: “Hôm nay lưu Lục giáo úy lại là có
chuyện trọng yếu muốn cùng Lục giáo úy thương nghị.”

Lục Cương nhất thời kích động, thẳng
lưng lớn tiếng nói: “Thỉnh tướng quân cứ việc phân phó, Lục Cương muôn
chết cũng không chối từ.”

“Không cần phải như vậy,” Thương Dịch Chi cười nói,“Vẫn là để cho quân sư nói với ngươi đi.”

Lục Cương lại đem ánh mắt vội vàng
chuyển đến trên người Từ Tĩnh. Từ Tĩnh hắng giọng, bắt đầu giảng giải
căn do sự tình. Nguyên lai là quân Giang Bắc lui vào trong núi được ít
ngày, nhưng vẫn không có tin tức gì về quân tình của Bắc Mạc trong thành Dự Châu, xem ra là bọn chúng vẫn muốn tiến công Thái Hưng. Hiện tại đã
là cuối năm, ông ta cùng Thương Dịch Chi thương lượng muốn phái người
vào trong thành Dự Châu thám thính quân tình của Bắc Mạc, thu thập thông tin chính xác, tạo điều kiện cho quân Giang Bắc có thể sớm tính toán
đường đi nước bước một chút.

“Lục giáo úy, núi Tây Trạch của ngươi gần Dự Châu nhất, trong quân lại có binh lính chiêu mộ từ Dự Châu, tìm
một người thông minh giả làm dân thường trà trộn vào thành Dự Châu chính là biện pháp hay nhất.” Từ Tĩnh híp mắt cười cười rồi lại nói tiếp:
“Vốn việc này có thể để cho người trong quân Dự Châu làm, nhưng tướng
quân cảm thấy ngươi vốn là thuộc quân Thanh Châu chúng ta, so với kia
mấy người Dự Châu kia càng thâm tình gắn bó hơn, hơn nữa việc này vốn cơ mật, cho nên để cho người cùng một nhà làm thì yên tâm hơn.”

Lục Cương nghe tướng quân đem anh ta
trở thành người một nhà, trong lòng lại càng kích động, vỗ ngực nói:
“Thỉnh tướng quân cùng quân sư yên tâm, việc này cứ giao cho Lục Cương.”

Thương Dịch Chi khóe miệng khẽ nhếch lên một cái, hỏi: “Lục giáo úy nếu nói như vậy, phải chăng đã chọn được người thích hợp ?”

Câu nói này khiến Lục Cương nghẹn
lời. Trong quân doanh của anh ta thật ra có chiêu mộ một ít tân binh là

người Dự Châu, nhưng hiện tại cũng chỉ còn vài người còn sống, lại đều
là tiểu binh ở tầng lớp thấp nhất, anh ta căn bản là không thể nào biết
hết về bọn họ, hiện tại bảo anh ta nói ra tên của một người quả thật rất khó.

Từ Tĩnh thấy thế, có chút thất vọng
nói: “Nếu trong quân doanh của giáo úy thật sự không chọn được người
thích hợp, vậy thì cũng chỉ có thể tìm người trong quân Dự Châu mà
thôi.”

“Không! Không cần!” Lục Cương vội
vàng nói, cơ hội tốt như vậy thì dù thế nào cũng không thể cam tâm đánh
mất, đành phải kéo dài thời gian, giả bộ quay đầu hỏi A Mạch: “A Mạch,
ngươi có thể chọn ra một người thông minh nào không?”

A Mạch giương mắt nhìn thoáng qua
khóe miệng tươi cười của Từ Tĩnh, lại nhìn đến vẻ mặt lãnh đạm của
Thương Dịch Chi, nàng ổn định tâm trí, bình tĩnh trả lời: “Có!”

“Ai?” Từ Tĩnh hỏi.

“Trương Nhị Đản,” A Mạch trả lời, lại bổ sung thêm: “Là một binh sĩ trong ngũ của ta, nhập ngũ từ Dự Châu,
nói phương ngữ của Dự Châu, hơn nữa đối với địa hình phụ cận của Dự Châu thập phần quen thuộc, tuyệt đối sẽ không bị làm khó.”

Thương Dịch Chi nhìn thẳng vào A Mạch một khắc, thấy tầm mắt của nàng không chút nào trốn tránh, liền mở
miệng hỏi: “Nhưng anh ta có đủ thông minh, tâm trí có trầm ổn không? Làm việc có thể mặt không đổi sắc không?”

A Mạch lắc lắc đầu: “Không thể, anh
ta tuổi còn nhỏ, quật cường thì có thừa mà nhanh trí thì không đủ, gặp
phải tình huống đột ngột phát sinh sợ là ứng phó không được.”

Thương Dịch Chi cười lạnh một tiếng
nói: “Vậy thì còn để cho anh ta đi làm gì? Dự Châu hiện tại bị người Bắc Mạt quản rất nghiêm, cho anh ta đi khác nào chịu chết?”

A Mạch không phản bác, tạm dừng lại
một chút rồi trầm giọng nói: “Có thể tìm một người thích hợp khác phối
hợp cùng anh ta, bù đắp những nhược điểm đó.”

“Ai có thể đi cùng anh ta?” Thương Dịch Chi lại truy vấn.

A Mạch nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Thương Dịch Chi, theo bản năng thẳng lưng lên nói: “Ta!”


Lục Cương sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía A Mạch, lại nhìn thoáng qua Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh, đã thấy
trên mặt hai người kia, một thì lãnh đạm, một thì mỉm cười, như thể là
chỉ có anh ta mới cảm thấy kinh ngạc, vội vàng thu hồi lại nét kinh ngạc trên mặt.

Thương Dịch Chi lại nhìn A Mạch hỏi: “Ngươi nói sẽ đi Dự Châu?”

A Mạch lắc đầu, thấy khóe miệng
Thương Dịch Chi tràn ra một tia cười lạnh, trầm giọng nói: “Ta có thể
làm bộ như câm điếc, cho nên nhất định phải là Trương Nhị Đản đi cùng.”

Thương Dịch Chi trở nên trầm mặc,
nhìn chăm chú vào A Mạch không nói gì. Từ Tĩnh lại cười cười, hỏi A Mạch nói: “Nếu ngươi và anh ta cùng đi, vậy có thể giả trang thành thân phận gì? Chiếu theo niên kỉ của các ngươi chỉ có thể nói là huynh đệ, nhưng
diện mạo lại không giống nhau chút nào, người Bắc Mạt cũng không phải
toàn kẻ ngốc, sao có thể dễ dàng tin tưởng?”

Ông ta vừa lên tiếng, thì ngay cả A
Mạch cũng trở nên trầm mặc, cân nhắc một lát rốt cục ngẩng đầu lên nói
gằn từng tiếng: “Ta đã có biện pháp, thỉnh tướng quân cùng quân sư yên
tâm.” Thấy vẻ mặt Thương Dịch Chi cùng Lục Cương vẫn hoài nghi, chỉ có
Từ Tĩnh là cười tủm tỉm, nàng cắn chặt răng, quyết tâm nói với Từ Tĩnh:
“Tiên sinh không cần tiếp tục phải vòng vo, ta hiểu được quyết định của
tiên sinh. Không phải là muốn cho ta giả làm nữ nhân sao? Ta đồng ý! Chỉ cần để ta ngồi ở trên xe hoặc là trong kiệu che thân hình lại, dựa vào
khuôn mặt này hẳn là có thể lừa bịp mà đi qua. Ta cùng Trương Nhị Đản
giả làm vợ chồng, ta là người vợ bị câm, tự nhiên không cần phải nói.” A Mạch mỉm cười tự giễu, nói thêm: “Vì Đại Hạ, đừng nói là giả thành nữ
nhân, muốn tính mạng của A Mạch cũng không thành vấn đề, tiên sinh không cần phải cố kỵ như thế, nói gì thì A Mạch ta cũng không phải chỉ một
lần, hai lần bị người khác giễu cợt, sớm đã thành thói quen rồi. Không
phải là một thân mặc trang phục nữ nhân thôi sao, có tính là gì đâu, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nhìn thẳng về phía trước, trong ngực có
thể dung nạp được cả núi cả biển, một thân nữ trang màu đỏ đã là cái
gì!”

Một đoạn này vừa nói ra khiến tất cả
mọi người đều động dung, trong mắt Thương Dịch Chi ánh hào quang chớp
động, nhìn chăm chú vào A Mạch không nói nên lời. Lục Cương bị mấy câu
nói này của nàng mà nhiệt huyết sôi trào, hai bàn tay rất nhanh nắm chặt lại thành quyền, ánh mắt bừng bừng nhìn A Mạch. Ngay cả Từ Tĩnh cũng
thu lại ý cười trên mặt, không khỏi đưa mắt nhìn nàng vài lần.

Lập tức Lục Cương đã muốn cho gọi
người đi suốt đêm quay trở lại quân doanh đưa Trương Nhị Đản lại đây,
nhưng Từ Tĩnh ngăn lại, nói việc này rất cơ mật, đêm hôm khuya khoắt
xuống quân doanh gọi người, không nói đến đường núi ban đêm nguy hiểm,
mà trong quân doanh cũng sẽ đoán được là đã có chuyện gì xảy ra, cho nên Lục Cương cứ xuống nghỉ ngơi trước, ngày mai quay trở lại quân doanh
sau, sau đó lẳng lặng đưa Trương Nhị Đản đến đây.

Lục Cương nghĩ cũng thấy đúng liền
đáp ứng. Thấy Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh cũng không còn việc gì phân
phó, liền cáo từ lui ra, ai ngờ A Mạch cũng đi ra theo ở đằng sau, anh
ta không khỏi trừng mắt nhìn A Mạch một cái, thấp giọng nói: “Ngươi đi
theo ta làm chi?”

Thấy A Mạch trầm mặc không nói, anh

ta bỗng nhiên nhớ tới những lời A Mạch vừa nói về chí khí nam nhân, cảm
thấy dáng vẻ của tiểu tử này tuy thanh tú những cũng là một hán tử đội
trời đạp đất. Rồi lại hồi tưởng lại ánh mắt của tướng quân vừa rồi nhìn A Mạch, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đã để lộ ra ánh mắt kia
tựa hồ dính như keo, nghĩa là đối với tiểu tử này cũng không phải đã
hoàn toàn vong tình, trong lòng nghĩ như vậy, Lục Cương lại liếc mắt
nhìn A Mạch, cảm thấy A Mạch vẫn là có chút khí cốt của đàn bà.

Chỉ một cái liếc mắt mà khiến cho hai loại cảm giác bất đồng đều luân phiên hiện thoáng lên trong đầu anh ta, chỉ trong giây lát mà khiến cho đầu óc của Lục Cương hỗn loạn thành
một đoàn, rõ ràng đã cố dùng sức lắc lắc đầu, thấp giọng mắng một tiếng
con mẹ nó, nhưng ý nghĩ tiểu tử này rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà vẫn
lẩn quẩn trong đầu anh ta!

Ngày hôm sau, Lục Cương theo kế hoạch quay trở lại núi Tây Trạch, A Mạch vẫn ở lại Vân Nhiễu Sơn, không biết
Từ Tĩnh kiếm đâu ra một bộ quần áo của một phụ nữ nông thôn, lại xuống
núi tìm được một lão bà tử tới hóa trang cho A Mạch.

Lão bà tử cẩn thận nhìn ngắm ngũ quan của A Mạch, cười nói: “Ui da, tiểu quân gia này thật đẹp nha, nước da
này so với những nữ tử khác còn mịn màng hơn ấy chứ. Chỉ có lông mày là
hơi dày, sửa lại một chút là đẹp, hiện tại lưu hành kiểu lông mày gọi là Viễn Sơn Mi, dày như thế này thì không được.”

A Mạch cố nén, mặc cho ngón tay của
bà ta xẹt qua, xẹt lại trên mặt nàng, không kiên nhẫn nói: “Cứ để thế mà vẽ lên là được rồi.”

“Khó mà làm được!” Bà ta nói, che
miệng cười: “Thế kia vừa thấy đã biết là giả, phải nhổ bớt đi.” Nói xong lại đem búi tóc trên đỉnh đầu A Mạch thả xuống, đứng ở bên cạnh tấm tắc khen: “Ôi! Đừng oán lão bà ta lắm miệng, tướng mạo của ngài thật đúng
là rất đẹp, lão bà tử này làm đám cưới cho nhiều tân nương như vậy rồi
mà còn chưa gặp ai có thể so được với ngài.”

Sắc mặt của A Mạch trầm xuống, chỉ
muốn đưa tay bóp chết lão bà tử này, lão bà tử không biết sống chết mà
vẫn nói tiếp: “…… Chỉ là sống mũi hơi cao một chút, không đủ dịu dàng,
cái này cũng không có biện pháp che lấp” Bà ta không khỏi chép miệng, có chút tiếc hận, một bên nói một bên lại dùng nhíp tỉa lông mày cho A
Mạch, sửa thành hình dáng mỏng manh, tinh tế, sau đó lại sửa cho đuôi
lông mày cong vút về phía tóc mai.

A Mạch mím chặt miệng chịu đau để cho bà ta sửa lông mày cho nàng, cảm giác đau này tuy rằng so với vết
thương do đao kiếm gây nên còn kém xa, nhưng mí mắt vì thế mà cứ chớp
liên tục, khiến cho đôi mắt không tự chủ được liền đỏ lên.

Từ Tĩnh vén rèm cửa từ bên ngoài tiến vào, cười hỏi: “Vương bà tử, thế nào? Hắn ta có thể cải trang thành thiếu phụ được không?”

“Cái đó thì ngài cũng phải nhìn xem
là ai ra tay chứ, ngài đến xem đi.” Vương bà tử cười nói, dùng tay điểm
chút son lên môi A Mạch, sau đó nâng khuôn mặt của A Mạch hướng ra phía
cửa, đắc ý hỏi: “Quân gia người xem xem, thế nào? Chỉ cần sửa sang mày
kiếm một chút, lại điểm thêm chút phấn son, thế là từ một tiểu sinh tuấn tú liền biến thành một thiếu nữ xinh đẹp.”

Trong mắt A Mạch giọt lệ vẫn còn chưa rơi xuống, tóc tán loạn ở bên mặt, mắt long lanh nước, cứ như vậy mà
nhìn về phía cửa, đã thấy Từ Tĩnh vẫn còn đang vén rèm cửa thay người
phía sau, Thương Dịch Chi đang từ bên ngoài tiến vào, hai người vừa thấy dáng vẻ của A Mạch đều không khỏi sửng sốt, động tác đều sững lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui