A Mạch Tòng Quân

Thương Dịch Chi nhìn bộ dạng này của A Mạch, có chút không nhịn được, khóe miệng run run muốn cười, vội ngoảnh mặt đi, nói: “Song niệm tình vừa rồi ngươi cũng đã chịu hai mươi quân
trượng, nên trước hết lưu lại nửa cái mạng của ngươi, về sau lập công
chuộc tội.”
Trái tim A Mạch cuối cùng cũng đã có
thể quay trở về chỗ cũ, suy nghĩ tiếp theo trong đầu chính là muốn mắng
Thương Dịch Chi: “Ta thèm vào”, nhưng một tiếng “Ta” chưa ra khỏi miệng
đã bị nàng vội vàng nuốt xuống, chỉ cúi đầu cụp mắt đứng im một chỗ,
trong bụng thầm mắng Thương Dịch Chi: “Có cách nói chuyện như vậy sao?”

Thương Dịch Chi kêu Trương Sinh từ
bên ngoài tiến vào, phân phó: “Ngươi đưa A Mạch đi xuống đi,” Anh ta lại quét mắt khắp người A Mạch, rồi nhíu mày, hơi có chút chán ghét nói:
“Nhớ phải thay bỏ những thứ quần áo bẩn thỉu này đi.”

A Mạch theo chân Trương Sinh đi ra
ngoài, mới vừa đi không hai bước chợt nghe tiếng Thương Dịch Chi lạnh
lùng truyền tới: “Ta thấy hai mươi quân côn vẫn là chưa đủ, có lẽ phải
cho ngươi thêm hai mươi quân côn nữa thì may ra ngươi mới có thể nhanh
nhẹn lên được.”

A Mạch cả kinh nhảy dựng lên, vội vàng quýnh quáng chạy ra ngoài.

Phía sau vang lên tiếng cười của Từ Tĩnh, Thương Dịch Chi xoay người lại nhìn ông ta, hỏi: “Tiên sinh có chuyện gì vui thế?”

Từ Tĩnh lắc đầu: “Không có.”

Thương Dịch Chi lại hỏi: “Vậy tiên sinh đang cười cái gì?”

Từ Tĩnh cười cười, nói: “Cười A Mạch đúng là da dày thịt béo, bị đánh hai mươi quân côn mà vẫn còn có thể chạy nhanh như vậy.”

Thương Dịch Chi cũng nhẹ nhàng cười
theo, gật đầu nói: “Phải, xem ra quân côn cũng phải kiêng kị tiểu tử
này, cũng khỏe mạnh thật, xem ra sẽ là một cây lúa mạch tốt.”

Từ Tĩnh buông đũa, sắc mặt chuyển
thành nghiêm túc, nhìn chằm chằm Thương Dịch Chi hỏi: “Tướng quân cảm
thấy kế sách của A Mạch thế nào?”

Thương Dịch Chi thản nhiên nói: “Có thể dùng.”

“Có thể dùng?”

Thương Dịch Chi xoa cằm: “Đúng vậy, có thể dùng.”


“Vậy thì vì sao tướng quân còn dùng trượng trách phạt A Mạch?” Từ Tĩnh lại hỏi, không tự chủ được khẽ nheo nheo mắt.

Thương Dịch Chi nở nụ cười, cũng
không trực tiếp trả lời vấn đề của Từ Tĩnh, chỉ thay Từ Tĩnh gắp chút đồ ăn, rồi tùy ý nói: “Trước đây ta từng ở một thôn trang ngoài kinh đô
vài năm. Có một năm, thôn trang tiến hành trồng lúa mạch, ta cảm thấy
rất mới lạ, cũng theo bọn người hầu trồng một cây lúa mạch. Vì muốn cây
lúa của mình tốt hơn so với người khác, ta rất chăm chỉ tưới nước bón
phân cho nó, kết quả là cây lúa đó quả nhiên vượt xa những cây còn lại,
đến mùa hè, dù ở xa vẫn có thể nhìn thấy nó cao hơn hẳn những cây lúa
khác. Ta rất đắc ý, còn cố ý nói chuyện này với mẫu thân, nhưng mẫu thân lại không khích lệ ta, chỉ vỗ vỗ đầu ta rồi thở dài.”

Từ Tĩnh yên lặng nghe, đến đây đã
đoán được ý tứ của Thương Dịch Chi, bất quá thấy anh ta dừng lại, vẫn
rất phối hợp hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thương Dịch Chi tự cười chế giễu, nói: “Sau đó có một trận gió lớn từ trong rừng thổi đến quật đổ cây lúa kia.”

“Một cái cây quá cao tất sẽ bị gió to quật gãy?” Từ Tĩnh hỏi.

Thương Dịch Chi không trả lời, cầm
đũa chỉ vào thức ăn trên bàn, cười nói: “Mời tiên sinh nếm thử mấy món
này, nghe nói là do đầu bếp từ kinh đô chế biến.”

Từ Tĩnh âm thầm xem thường, thầm nghĩ trình độ nói lảng sang chuyện khác của ngươi quá kém. Tiểu tử ngươi sợ A Mạch vì quá sắc nhọn mà bị bẻ gãy, sao ngươi không sợ ta bị người khác
ghen ghét? Từ Tĩnh liếc mắt nhìn Thương Dịch Chi, đồng thời trong lòng
cũng có chút buồn bực, thấy hiển nhiên là Thương Dịch Chi rất thưởng
thức A Mạch, nhưng hiện tại vì sao lại cố tình chèn ép nàng? Từ Tĩnh có
chút không rõ, theo lý mà nói thì hiện tại đúng là lúc rất cần dùng
người, sao ông ta lại có cảm giác như Thương Dịch Chi có ý muốn dấu bảo
kiếm trong vỏ? Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì muốn tích tụ nhân tài sao?

“Tiên sinh cảm thấy kế sách của A Mạch thế nào?” Thương Dịch Chi đột nhiên hỏi.

“Rất tốt!” Từ Tĩnh hồi đáp.

Thương Dịch Chi nở nụ cười, hỏi: “Rất tốt?”

Từ Tĩnh gật đầu, nhìn vào mắt Thương
Dịch Chi, rồi đẩy đồ ăn trên bàn ra, sau đó lấy bản đồ trong người trải
lên trên bàn, nói: “Đây là bản đồ địa hình của Dã Lang Câu, mời tướng

quân xem.”

……

A Mạch lại mặc vào một thân hắc y
nhuyễn giáp của thân binh, trong lòng cảm khái vạn phần, vốn định cười,
nhưng vừa nhếch miệng lên trong lòng lại cảm thấy bi ai, đôi mắt chẳng
hiểu vì sao lại đỏ mọng, cúi đầu xuống, tay nọ vòng sang ôm chặt lấy
khuỷu tay kia, thì thào nói nhỏ: “A Mạch giỏi lắm, A Mạch thực kiên
cường, thực kiên cường, thực kiên cường…..”.

Tại thời điểm suýt nữa bị làm nhục,
nàng không khóc. Khi bị lính tuần đánh, nàng cũng không khóc. Nhưng bây
giờ, khi mọi nguy hiểm đã qua đi, nàng lại muốn khóc.

Trương Sinh đến trại quân y xin thuốc mỡ trị thương trở về, đẩy cửa ra thì bắt gặp A Mạch đang nằm úp sấp ở
trên giường, cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi vẫn còn nằm úp sấp sao? Thật
là quá yếu ớt.” Nói xong đi đến trước giường, dùng sức vỗ vào mông A
Mạch một cái.

A Mạch kêu lên một tiếng sợ hãi,
thiếu chút nữa nhảy xuống khỏi giường, quay đầu lại, đưa đôi mắt đỏ hồng mắt căm tức nhìn Trương Sinh.

Trương Sinh nhìn ánh mắt đỏ bừng của A Mạch thì có chút kỳ quái, ngạc nhiên nói: “Tiểu tử ngươi còn khóc nữa
cơ à? Ôi! Ngươi cũng thật là, người khác không biết, chính tay ta đánh
chẳng lẽ còn không biết hay sao? Mới có vậy mà ngươi đã khóc nhè rồi,
nếu đánh thực sự thì với hai mươi quân côn ấy không biết tiểu tử ngươi
còn ai oán đến đâu?”

A Mạch không nói, sắc mặt có chút ửng đỏ, ngoảnh mặt đi, không buồn để ý tới Trương Sinh. Dù Trương Sinh
nương tay, nhưng dù sao cũng là hai mươi quân côn, tuy rằng không đánh
nàng đến trầy da tróc thịt, nhưng cũng khiến mông nàng sưng đỏ lên. Một
cái vỗ mông vừa rồi của Trương Sinh sao có thể không đau cho được? Hơn
nữa vừa rồi nàng kêu lên sợ hãi không phải chỉ vì đau, mà là vì Trương
Sinh đột nhiên đánh vào mông của nàng.

Thấy A Mạch không được tự nhiên,
Trương Sinh ngược lại nở nụ cười, lấy thuốc mỡ trong người ra, quơ quơ
trước mặt A Mạch, cười nói: “Xem này, ta thật vất vả mới xin được từ chỗ quân y, nhanh cởi quần ra, ta giúp ngươi bôi thuốc, trên mặt thì ngươi

tự làm, tướng quân còn đang chờ ta đến hầu.”

A Mạch hoảng hốt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hoảng hốt nhìn Trương Sinh, há hốc miệng nói không ra lời.

Trương Sinh thấy bộ dáng của nàng,
còn tưởng rằng nàng vẫn còn đang cân nhắc xem nên bôi mông hay bôi mặt,
liền trừng mắt nhìn hỏi: “Thế nào? Còn kén chọn sao? Nếu không trước hết lấy mà bôi mặt rồi sau hay bôi mông.”

A Mạch vẫn giữ chặt đai lưng không nói, mặt đỏ bừng.

Trương Sinh có chút phiền, nói:
“Không phải ta trách ngươi đâu nha A Mạch! Ngươi sao lại nhiễu sự như
vậy? Nếu không phải tướng quân sai ta đi lấy thuốc mỡ cho ngươi, ngươi
tưởng rằng đã bị phạt đánh đòn lại còn có thuốc để bôi sao? Ngươi còn
kén chọn cái gì!”

Thấy Trương Sinh phát hỏa, A Mạch
miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Trương đại ca, ngươi đưa thuốc cho ta, ta tự mình bôi là được, không dám làm phiền đại ca.”

Trương Sinh thấy thế bĩu môi, cười
nhạo một tiếng, đem một cái bình sứ men xanh nhỏ để trước mặt A Mạch,
nói: “Vậy đi, ta cũng chẳng muốn hầu hạ ngươi đâu, ngươi tự mình bôi đi, xong rồi xuống bếp kiếm chút gì mà ăn, vẫn còn để lại ít bánh bao cho
ngươi đấy. Mà thôi quên đi, nhìn ngươi đức hạnh thế này, thôi để ta bưng luôn cho ngươi vậy.”

A Mạch cảm ơn luôn mồm, Trương Sinh
phất phất tay, ghé sát vào nhìn kỹ khuôn mặt bầm tím của A Mạch, không
khỏi rùng mình, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mặt mình, nói: “Tiểu tử
ngươi đúng là có khả năng gây chuyện, nhìn mặt ngươi xưng phù thế này
trông rất tội, vốn là một khuôn mặt đẹp, giờ thì tốt rồi, giờ không khác gì một cái mặt heo.”

A Mạch cười khổ, chờ Trương Sinh đi
ra, mới mở bình sứ, quệt một chút thuốc mỡ bôi loạn lên mặt, vừa bôi
được hai cái liền ngừng lại, nghĩ nghĩ một chút liền lau sạch thuốc mỡ
trên mặt đi, rồi dùng tất cả thuốc mỡ trong bình bôi lên cái mông bầm
tím. Cả một lọ thuốc mỡ đều bị nàng bôi lên mông thành một tầng rất dày, tỏa ra mùi thuốc nồng đượm, khiến cho vết roi dịu hẳn đi, không còn cảm giác nóng rát như vừa rồi.

Trương Sinh đem bánh bao từ phòng bếp quay trở lại, thấy bình thuốc đã hết nhưng trên mặt A Mạch lại không có chút thuốc mỡ nào liền ngạc nhiên hỏi: “Thuốc mỡ đâu rồi?”

“Bôi hết rồi.” A Mạch cắn một miếng bánh bao, trả lời.

Trương Sinh kinh ngạc, hỏi: “Bôi hết lên mông sao?”

A Mạch có chút đỏ mặt, gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu chuyên tâm ăn bánh bao.

Trương Sinh có chút dở khóc dở cười,
cuối cùng giơ ngón tay cái hướng về phía A Mạch, nhếch khóe miệng khen:
“Cao minh, thật sự là cao minh. Cuối cùng xem như ta đã hiểu được cái
gọi là mông quý hơn mặt.”


A Mạch nghẹn miếng bánh bao trong họng, ho hơn nửa ngày mới bình phục, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Sinh một cái, không nói gì.

Trương Sinh đem chuyện đáng chê cười
này kể cho Thương Dịch Chi nghe, Thương Dịch Chi đầu tiên là cười, sau
đó sắc mặt lại trở nên buồn bã, ảm đạm. Mông so với mặt còn quý giá hơn, ở trên miệng người khác có lẽ là chuyện cười, nhưng rơi xuống người A
Mạch lại thành bi ai. Thương Dịch Chi biết A Mạch vì sao không xử lý vết bầm tím trên mặt. Họa từ khuôn mặt mà ra, nếu có thể, anh ta muốn A
Mạch không có một khuôn mặt đẹp như vậy. Trong lòng Thương Dịch Chi đột
nhiên dâng lên loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Diện mạo của anh ta
cũng thuộc loại quá mức tuấn mỹ, tướng mạo như vậy ở kinh thành cùng
thân phận quyền quý, có lẽ nên đắc ý mới phải, nhưng cuối cùng lại thành liên lụy cho bản thân mình. Diện mạo của anh ta so với mẫu thân cùng
phụ thân không giống nhau nhiều lắm. Đôi khi anh ta nghĩ nếu có thể
giống phụ thân nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ không bị những lão tướng chê cười. Thương Dịch Chi đột nhiên cười khổ lắc lắc đầu, nếu thật sự lớn
lên giống phụ thân, anh ta làm sao có thể sống đến bây giờ!

Đường Thiệu Nghĩa nghe được tin A
Mạch lại trở về thủ phủ(2) trong thành, tìm cơ hội đến gặp nàng, thấy
trên mặt nàng tuy rằng bầm tím nhưng cử động lại không hề gặp trở ngại,
không khỏi có chút kỳ quái, hỏi A Mạch hiện tại thân thể cảm thấy như
thế nào. A Mạch không thể nói tình hình thực tế cho anh ta, nhưng lại
không muốn nói dối, đành phải nói Trương Sinh cho nàng thuốc tốt, bôi
vào vết thương rất hữu dụng, hiện tại đã không đáng ngại nữa, chỉ có lúc ngủ vẫn phải nằm sấp thôi.

Mặc dù vậy, Đường Thiệu Nghĩa vẫn rất kinh ngạc, bị đánh hai mươi quân côn nếu không bị thương tổn đến gân
cốt đã là rất may rồi, chứ đừng nói đến chuyện hiện tại nhìn nàng so với người khác đã chẳng có mấy khác biệt. Đường Thiệu Nghĩa tuy rằng tính
tình ngay thẳng, nhưng cũng không phải loại ngu dốt, thấy vẻ mặt A Mạch
có chút trốn tránh, liền biết là được quân sĩ thi hành hình phạt nương
tay. Anh ta cũng không biết là do Thương Dịch Chi âm thầm an bài, còn
tưởng rằng Trương Sinh cùng A Mạch giao tình thâm hậu, cho nên mới hạ
thủ lưu tình. Anh ta cân nhắc một chút, vẫn nói: “A Mạch, mặc kệ loại
thuốc đó tốt thế nào, bị đánh hai mươi quân côn cũng không hay đâu,
ngươi vẫn nên chú ý hơn đến thân thể của mình, đừng để sau này lưu lại
di chứng. Trương thị vệ là người tốt, sau này ngươi trăm ngàn lần cũng
đừng chọc giận anh ta.”

Những lời Đường Thiệu Nghĩa vừa nói, A Mạch đều hiểu được, liền chắp tay lễ anh ta một lễ rồi nói: “Đa tạ đại
ca chỉ điểm, A Mạch hiểu rồi.”

—————

Chú thích:

(1) Tàng phong: tàng nghĩa là ẩn
dấu. Trong chuyện này có thể hiểu tàng phong là ẩn dấu tài năng, không
để lộ ra ngoài, gây sự chú ý không cần thiết của người khác.

(2) Thủ phủ: tức là nơi trung tâm của một đô thị. Thủ phủ của thành Dự Châu chính là trung tâm của tòa thành này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui