A Mạch Tòng Quân

A Mạch nghe vậy thì sững sờ, ngoài phòng, Lâm Mẫn Thận cười khẽ hai tiếng, rồi bỏ đi.

Dùng xong bữa điểm tâm, Đường Thiệu
Nghĩa quả thực tìm đến, rụt rè đề nghị A Mạch cùng ra ngoài đi mua vài
thứ với mình. Vốn nghe Lâm Mẫn Thận nói Đường Thiệu Nghĩa đêm qua từng
ngồi rất lâu ngoài cửa viện nên trong lòng A Mạch khó tránh khỏi có chút ngờ vực vô căn cứ, liền cười nói: “Đại ca muốn mua gì? Sao phải tự mình đi mua vậy?”

Đường Thiệu Nghĩa mím môi, không chịu nói tỉ mỉ, chỉ bảo: “Nghe nói hôm nay khu chợ phía tây thành Thái Hưng
mở phiên họp rất lớn, thứ gì cũng có, ta cũng muốn dạo qua đó xem thử,
nếu ngươi không bận việc gì thì đi theo giúp ta một chuyến.”

Đường Thiệu Nghĩa đã nói đến nước
này, A Mạch cũng không tiện từ chối tiếp, đành dặn dò Trương Sĩ Cường
đôi câu, rồi cùng Đường Thiệu Nghĩa ra khỏi thành phủ đi về khu tây
thị(1). Thành Thái Hưng khác với Thịnh Đô, bởi ở đây rất chú trọng phát
triển phường hội buôn bán, trong đó khu chợ ở phía Tây là phát triển
phồn vinh nhất, được gọi là “Kim thị”(2), thương nhân tụ hợp, cửa hàng
san sát, hàng hóa rực rỡ muôn màu, Thái Hưng vốn là cửa ngõ huyết mạch
của giao thông đường thủy ở phương bắc, giao lưu buôn bán với các nơi
rất nhộn nhịp, hàng hóa quý hiếm bốn phương đều được bày bán ở đây, bởi
vậy trước khi thành Thái Hưng bị vây, tây thị Thái Hưng chính là chợ lớn nhất vùng Giang Bắc. Về sau khi thành Thái Hưng bị quân Bắc Mạc vây
khốn, hàng hóa trong thành đều bị quân quản, cửa hàng cửa hiệu trong
thành vì thế mà trở nên tiêu điều đi rất nhiều, nhưng từ tháng năm, khi
hai nước bắt đầu nghị hòa, quân Bắc Mạc mặc dù vẫn trú tại bên ngoài
thành Thái Hưng, nhưng cửa thành Thái Hưng đã rộng mở, vì thế nên tây
thị lại tấp nập trở lại.

Hôm nay lại đúng là ngày tây thị mở
phiên chợ lớn. A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa đều không mang theo thị vệ,
hai người không nhanh không chậm đi về phía tây thị. Dọc theo đường đi,
Đường Thiệu Nghĩa vài lần mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi đều nghẹn
lại, A Mạch thấy vậy, sợ anh ta sẽ nói ra điều gì khiến mình phải ngượng ngùng, lại thấy tây thị đã ở trước mắt, liền mở miệng hỏi trước: “Đại
ca, huynh muốn mua gì?”

Tâm tư Đường Thiệu Nghĩa đâu ở nơi
này, chỉ tùy ý đáp: “Lâu nay vẫn nghe nói tây thị của Thái Hưng rất phồn hoa, nên muốn mua vài thứ gửi về nhà.”

A Mạch nhớ Đường Thiệu Nghĩa từng nói anh ta một mình rời nhà tòng quân, ở nhà vẫn có song thân tựa cửa mỏi
mắt ngóng trông, hiện giờ anh ta đã là kỵ lang tướng quân, tất nhiên là
nên sớm có hồi âm về nhà, liền thản nhiên cười nói: “Cũng nên như thế,
ta cùng đại ca kết nghĩa, cũng nên có chút quà tặng để biểu đạt tâm ý.”

Đường Thiệu Nghĩa thấy khóe môi A
Mạch mặc dù cười, nhưng trong mắt lại hiện lên nét bi thương, chợt nhớ

ra cha mẹ A Mạch đều đã mất chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi, sợ khiến
nàng đau buồn, vội vàng ngắt lời: “Trước không nói chuyện đó vội, ngươi
có muốn mua gì không? Hôm nay cứ chọn thoải mái, đại ca bỏ tiền.”

A Mạch sao lại không biết tâm ý của
Đường Thiệu Nghĩa, chính nàng cũng không nguyện đắm chìm trong thương
cảm, lập tức vỗ tay cười nói: “Đại ca rất hào phóng, nếu đã như vậy, ta
nhất định phải kiếm chút tiền của huynh rồi, dù sao trong triều cũng vừa cấp bạc cho quân Giang Bắc chúng ta, đại ca lại được ban thưởng nhiều,
khi sống không phân phát bớt thì chết cũng chẳng mang đi được.”

Đường Thiệu Nghĩa cười cười, chỉ nói: “Được, ngươi thích cái gì thì cứ chọn, đại ca đài thọ hết.”

Hai người vừa cười vừa nói đi vào tây thị, quả nhiên thấy sự phồn hoa ở đây nơi khác không thể so được, ngoại trừ trang phục, cháo, bánh, thuốc chữa bệnh là những nhu yếu phẩm hàng
ngày, còn có rất nhiều cửa hàng bán đồ trang sức, kho hàng, tửu quán,
hai người nhất thời đều hoa mắt, đi theo đám đông vừa đi vừa nhìn ngắm,
không hề để ý đến thời gian.

Đường Thiệu Nghĩa trước khi tòng quân chỉ là một tiểu tử sinh ra lớn lên ở vùng nông thôn, sau khi tòng quân
chỉ giữ một chức vụ nhỏ ở thành Hán Bảo, sau lại theo quân Giang Bắc di
chuyển khắp các chiến trường, chưa từng đến một nơi phồn hoa nào như
thế, nhất thời cũng không biết nên mua gì gửi về nhà, thấy cái gì mới mẻ cũng đều phải hỏi A Mạch một câu là có cần mua hay không, A Mạch khi
thì lắc đầu khi thì gật đầu, chỉ huy Đường Thiệu Nghĩa mua đông mua tây, một lát sau hai người đã mua được rất nhiều thứ. Văn phòng tứ bảo cho
Đường phụ, gấm vóc cho Đường mẫu, thậm chí ngay cả son phấn cho tiểu
muội Đường gia, A Mạch cũng chọn giúp anh ta.

A Mạch từ năm mười lăm tuổi đã bắt
đầu cải trang lưu lạc khắp nơi, về sau lại tòng quân, cuộc sống gắn với
lưỡi đao dính máu, nhưng dù sao cũng là một thiếu nữ, cho dù tâm trí
thâm trầm, tính tình giảo hoạt đến đâu thì tận sâu trong con người nàng
vẫn không thể áp chế được thiên tính nữ nhi của mình, một khi đi dạo phố mua sắm, khó tránh khỏi sẽ lộ ra một chút phẩm chất của con gái, phía
sau lại có người đi theo để trả tiền, chỉ hận không thể đem hết hàng hóa của các cửa hàng đó mua về hết.

Hai người đủng đỉnh đi, lúc tới cửa
hàng trang sức, Đường Thiệu Nghĩa thấy đồ trang sức nơi này rất đa dạng, phát ra ánh kim lấp lánh, nhất thời hoa mắt, theo thói quen quay đầu
hỏi A Mạch, A Mạch cúi đầu ngưng thần nhìn kỹ, chọn mấy món đồ được thợ
thủ công chế tác tinh xảo đưa cho Đường Thiệu Nghĩa, dặn dò loại trang
sức nào nên đưa cho người nào.

Vị chưởng quầy đứng bên cạnh liền lên tiếng tán thưởng nói: “Vị quân gia này thật tinh mắt.”

Đường Thiệu Nghĩa nhìn về phía A
Mạch, trong ánh mắt càng hiện lên vẻ bội phục cùng tán thưởng, A Mạch
đột nhiên nhớ lại thân phận hiện tại, liền cảm thấy có chút không được

tự nhiên, lấy tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, quay đầu lại nhìn hàng hóa bày trong quầy, tầm mắt khi nhìn đến một đôi hoa tai trong góc quầy thì chợt sững người lại. Đôi hoa tai này không phải đồ đẹp đẽ quý giá, chỉ
dùng bạc và bảo thạch chế tạo thành, chẳng qua quý ở sự tinh xảo.

Trí nhớ A Mạch bỗng chốc như nước
thủy triều ào ạt tràn về… Khi đó, nàng vẫn còn nhỏ, vô cùng thích một
đôi khuyên tai, khó khăn lắm phụ thân mới mua về cho nàng một đôi, nhưng về nhà mẫu thân lại không đồng ý cho nàng xỏ lỗ tai, về sau cứ bị nàng
cuốn lấy, đành phải hứa rằng đợi cho đến khi nàng mười lăm tuổi, đến
tuổi cập kê thì sẽ cho nàng xỏ lỗ tai, về sau, khi cuối cùng tuổi cập kê của nàng cũng đến, thì nàng lại chẳng bao giờ có cơ hội để xỏ lỗ tai
nữa, mà đôi khuyên tai kia chẳng biết cũng đã lưu lạc phương nào…

Đường Thiệu Nghĩa trả tiền xong, xoay người thấy A Mạch đang nhìn đôi khuyên tai đến ngẩn người, anh ta hết
nhìn đôi khuyên tai lại nhìn A Mạch, thấy nàng vẫn chăm chú, tưởng rằng
nàng thích nó, liền hỏi: “Ngươi muốn mua cái này sao?”

A Mạch chợt bừng tỉnh, liên tục lắc đầu: “Không, không cần, đi thôi.”

Nói xong, không chờ Đường Thiệu
Nghĩa, một mình xoay người bước nhanh ra khỏi cửa hàng. Đường Thiệu
Nghĩa thấy lạ, vội vàng mang theo hàng hóa bước nhanh đuổi theo A Mạch,
đưa mắt nhìn sang thấy đôi mắt A Mạch có chút đỏ lên, dường như vừa mới
khóc. Đường Thiệu Nghĩa bất giác trố mắt, anh ta quen A Mạch đã lâu, rất hiếm khi thấy nàng như vậy, giờ thấy dáng vẻ của nàng như thế này, bất
chợt chân tay bỗng trở nên luống cuống, chỉ ngây ngốc nhìn.

A Mạch lấy tay che miệng hít một hơi
thật sâu, nén nỗi thương cảm xuống, quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa cười nói: “Vừa rồi gió lớn quá làm cay mắt, không việc gì đâu, đại ca.”

Đường Thiệu Nghĩa mặc dù không phải
người tinh tế, nhưng cũng không phải đồ ngốc, chẳng cần nghĩ nhiều cũng
đoán được duyên cớ tất ở đôi khuyên tai kia, lập tức giữ chặt A Mạch,
trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì với đôi khuyên tai kia vậy?”

A Mạch cười cười, đáp: “Trước kia,
mẫu thân ta… cũng có một đôi tương tự, nhất thời nhìn đến bất chợt lại
nhớ lại, đại ca chớ cười ta.”

Đường Thiệu Nghĩa yên lặng xem A Mạch, ôn nhu nói: “Tiểu tử ngốc, ta có thể cười ngươi cái gì!”

A Mạch lại là nhếch miệng muốn cười, nhưng khóe môi hình như có ngàn cân níu lại, không sao cười nổi.

Đường Thiệu Nghĩa thấy dáng vẻ nàng
như thế, liền dùng vai huých nàng một cái, cười nói: “Được rồi, đi tìm

hiệu may giúp ta mua y phục, xong rồi ta mời ngươi uống rượu.”

A Mạch ngạc nhiên nói: “Đại ca ở trong quân lúc nào cũng mặc quân phục, mua y phục làm gì?”

Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc, một lúc
lâu sau mới nhẹ giọng nói: “A Mạch, hôm nay ta tìm ngươi chính là muốn
nói việc này, ta muốn rời khỏi quân Giang Bắc.”

A Mạch ngẩn ra, lập tức cười cười, thấp giọng hỏi: “Đại ca không theo quân Giang Bắc vượt sông sao?”

Đường Thiệu Nghĩa lắc đầu, ánh mắt
ánh lên vẻ kiên nghị, đáp: “Đại trượng phu sao có thể nhẫn nhục sống tạm bợ, ngồi xem đồng bào mình bị dị tộc giết hại, trong triều ký hòa ước
vứt bỏ Giang Bắc không để ý đến dân chúng, ta cũng không thể tham chút
quân công mà ngồi đợi ban lộc, ta sẽ ở lại Giang Bắc, chiêu tập những
tráng sĩ có cùng chí khí phất cờ khởi nghĩa, tiêu diệt thát tử.”

A Mạch nghe xong trong lòng mừng rỡ,
nhưng không để lộ ra trên mặt, chỉ nhìn phải nhìn trái, ghé sát tai
Đường Thiệu Nghĩa cố ý hỏi: “Đại ca, không phải là huynh muốn… tạo phản
đấy chứ?”

Đường Thiệu Nghĩa kinh ngạc nhìn A
Mạch, lúc này mới nghiêm sắc mặt mà giáo huấn: “A Mạch, nhưng lời như
thế này về sau ngàn vạn lần không được nhắc lại, đại trượng phu sống
trong trời đất, tế thế an dân(3), trung quân đền nợ nước, mới xứng là
đấng nam nhi. Ngươi và ta đều là người quân nhân thì phải vì nước, càng
không thể này sinh dị tâm này.”

Trong lòng A Mạch không cho là đúng,
nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đại ca nói phải, A Mạch chỉ là thuận miệng
hỏi vậy thôi, đại ca sao lại cho là thật?”

Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch, thấy
nàng cười hì hì, không biết phải nói cái gì nữa. A Mạch dắt anh ta tiếp
tục thong thả đi về phía trước, trong lòng Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn có
điều muốn nói mà lại không biết nên mở miệng như thế nào, đợi đến khi
đến trước hiệu may, A Mạch kéo anh ta đi chọn quần áo, anh ta cuối cùng
không nhịn được liền hỏi: “A Mạch, về sau ngươi có dự tính gì không?”

A Mạch cười, tùy ý đáp: “Tiếp tục làm quan a.”

Đường Thiệu Nghĩa há miệng thở dốc,
những lời còn chưa nói ra không sao thoát ra được khỏi miệng, do dự nửa
ngày cuối cùng hóa thành trận cười thoải mái, mỗi người mỗi chí hướng,
có thể đồng hành cùng nhau hai năm đã là duyên phận, như vậy cũng đủ
rồi.

A Mạch liếc nhìn Đường Thiệu Nghĩa,
cũng không nói tiếp chuyện quân vụ nữa, chỉ lôi kéo Đường Thiệu Nghĩa
chọn lựa hiệu may, trong câu chuyện phiếm nàng như thể vô tình nhắc tới

phía tây Thanh Châu có núi Vân Vụ, trên núi có sơn phỉ, nếu có thể thu
phục được bọn họ, thật ra lại có thể hình thành nên một lực lượng chống
lại thát tử. Đường Thiệu Nghĩa nghe xong im lặng không nói gì, khi từ
trong phòng thử đồ đi ra lại đột nhiên nói: “Ta sẽ thử xem sao, biết đâu lại thành công.”

A Mạch chỉ cười không nói gì, rung
đùi đắc ý nhìn trái nhìn phải Đường Thiệu Nghĩa cao thấp đánh giá một
phen, cười nói: “Vừa vặn lắm.”

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong không nói gì, yên lặng xoay người đi vào phòng thay lại quân phục.

Hai người mua quần áo xong thì đã đến buổi trưa, Đường Thiệu Nghĩa vốn đáp ứng mời A Mạch uống rượu, lập tức
liền đưa nàng đi tìm tửu quán, cuối cùng cũng tìm được một quán rượu
sạch sẽ, rộng rãi, thoáng mát, hai người lên lầu hai, ngồi ở bàn gần cửa sổ, những thứ đã mua được bày hết quá nửa bàn. A Mạch cảm thấy vô cùng
thỏa mãn, Đường Thiệu Nghĩa cũng chỉ biết lắc đầu, chỉ than nhiều đồ thế này sao mang về nổi.

Lúc đang chờ đồ ăn, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên đứng lên nói: “Hắn ta tính tiền không đúng!”

A Mạch ngẩn ra, quay đầu hỏi: “Ai?”

Đường Thiệu Nghĩa nghĩ nghĩ, đáp:
“Chính là chưởng quầy tiệm bán đồ trang sức, hắn ta tính nhiều hơn số
tiền chúng ta phải trả rồi.”

A Mạch không khỏi nhíu mày, lúc đó
mua nhiều thứ quá, nàng cũng không để ý, hiện nghe Đường Thiệu Nghĩa nói vậy, liền lấy hết đồ trang sức đã mua bày lên trên bàn, nói: “Để ta
tính lại xem hết bao nhiêu.”

Đường Thiệu Nghĩa ngăn nàng lại, nói: “Ngươi không cần phải tính đâu, nhất định là sai rồi, ngươi ở đây chờ
ta, ta đi rồi sẽ quay trở lại.” Nói xong không đợi A Mạch trả lời liền
huỳnh huỵch đi xuống lầu, A Mạch ở phía sau kêu lên: “Đừng khách khí với hắn ta, nhớ đùa giỡn ngoan độc một chút.”

Đường Thiệu Nghĩa lên tiếng “Được”, người cũng là xuống đến dưới lầu.

A Mạch một mình ngồi đợi trong quán,
Đường Thiệu Nghĩa lâu không trở lại, A Mạch cảm thấy buồn chán liền nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy trong đám đông nhốn nháo trên đường có một
người đang đi tới, dáng cao to, khuôn mặt anh tuấn, một thân áo chẽn,
lưng rộng vai thẳng, nhìn thật chói mắt giữa đám đông. A Mạch khẽ giật
mình, cân nhắc một lát rồi đứng dậy, bước nhanh xuống dưới lầu, vừa vặn chặn được người nọ trước cửa tửu quán.

————————

Chú thích:

1- Tây thị: khu chợ phía Tây

2- Kim thị: chợ Vàng

3- Tế thế an dân: giúp đời giúp dân, hay có thể hiểu là giúp dân giúp nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui