A Love Story Of Teen

Thùy Anh, nhỏ Lam đang đứng nói chuyện với hội bạn cùng khối, cũng có vài đứa khác, cả mấy nhân của pọn cậu ấm cô chiêu Đà Lạt đến làm quen và nhập hôi, đa số là “cậu ấm”. Nói chung, đến làm wen với Thùy Anh là chiếm chủ yếu , bọn này theo chủ nghĩa “Nơi nào có gái đẹp, nơi đó có chúng tôi” đây mà. Thật hết biết!
Thường Khánh và Mạnh Khoa thì vẫn bị bao vây tứ phía, đúng là đến khổ vì đẹp!
Đám Thùy Anh….
_À, mấy pồ có coi Vsub của Episode 2 chưa?
- Một pà 8 lôi chuyện họp fan lần 2 của Jun Ki upa mới lụm được trên net ra làm ‘chủ đề tranh luận’ tiếp theo.
Tiếng láo nháo lập tức nổi lên như để ‘hưởng ứng’ đề tài mới.
_À có, jun ki chuẩn hok cần chỉnh nhỉ? Nhất là bộ ảnh trắng muốt oppa đóng thiên thần ây!- Con Lam nhanh miệng nói đầu tiên
_Cái anh đẹp zai đóng trong Iljimae ak? Chưa, bữa nào bồ gửi link ình đi, mình làm biếng lên net kiếm lắm! –Đứa khác nói

Cái zụ này là trúng mánh nó rồi, ai chứ nhắc đến thần tượng đẹp zai của nó thì 888 tới năm sau cũng chưa hết! Nó góp giọng:
_Mình coi rồi naz! Hay phải biêt! Tự dưng nhắc đến thèm coi lại woa’!
Đang định nhìu chiện tiếp thì điện thoại nó đổ chuông, là bài Lies wen thuộc của Big Bang (lại mới đổi chuông)…
_Sorry, mình có điện thoại! Đi chút nhaz!- Nó ngước lên nhe răng cười với đám bạn sau khi móc điên thoại từ cái ví xinh xinh màu trắng mang theo để xem ai gọi đến, số máy lạ, nó chợt có linh cảm chả hay tẹo nào.
Nó chạy đi kếm chỗ nghe điện thoại, với tiếng nhạc hip hop khá to đang xập xình này thì nghe điện thoại được mới là kì tích! Nhưng bây giờ ra ngoài thì nó sợ lạnh, Đà Lạt vốn lạnh sẵn, trời cũng tối rồi, mà nó thì ngán nhất là chỗ hok có ánh sáng, nó sợ ma, mà Đà Lạt lại nổi tiếng với những câu “thách thức dây thần kinh [sợ]”..…Chả có chỗ nào tốt hơn là chạy vào….nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh cách chỗ nó đứng cũng hok xa lắm.
Nó hok biết rằng, có một bạn gái rất xinh, diện một chiếc váy trắng điểm xuyến những vòng tròn màu vàng nhạt, đang để mắt đến nó nãy h và khi nó bước đi, cô bạn đó cũng bước theo nó!
Nó bấm cái tít và đặt máy lên tai khi còn cách nhà vệ sinh hai ba bước…
_Alo^?- Vừa nói nó vừa mở cửa một phòng vệ sinh.
Lúc này thì nó đang yên vị trong một phòng vệ sinh sạch sẽ, và đang đứng cạnh cánh cửa phòng
_Alo^?- Nó a lô lại lần nữa vì đầu dây bên kia không có tiếng trả lời.
Vẫn im lặng, nó nhăn mặt châu mày, nghĩ thầm “Lạ thật, sao zậy cà?” Nó định bụng sẽ a lô một lần nữa, nếu bên kia tiếp tục hok trả lời, nó sẽ tắt máy, thì bỗng ‘tít’ – cuộc gọi kết thúc, tức người gọi cho nó đã dập máy.
Nó đơ một lát vì chả hiểu chuyện gì, ít khi nào nó bị “ phá máy” như thế. Đưa điện thoại lên trước mặt, nó nhìn vào cái số lạ hoắc hiện trên màn hình, cái số vừa gọi ình, và vừa “chơi khăm” mình một lúc rồi mới mở cửa bước ra, đinh ninh rắng người ta gọi lầm số và …bất lịch sự nên hok xin lỗi.

Nó rảo bước ra cửa nhà vệ sinh, sau khi cất điện thoại vào cái ví.
_A…Bạn là Thùy Anh phải không?- Một bạn gái –chính là bạn gái mà nó hok bik rằng đang đi theo nó nãy h- ré lên giọng đầy thú vị khi thấy nó.
_À….Đúng zậy, sao bạn biết mình?- Nó chợt nghĩ mình hỏi cũng bằng thừa, cô bạn này là là bạn của Hy Vân ở Đà Lạt (nó có thấy bạn này đi vào sảnh chung với đám bạn Đà Lạt của Hy Vân), mà bạn của Hy Vân thì ai mà chẳng bik (và ghét) nó. Bảo đảm đã trên 1 lần Hy Vân đem chuyện ‘tình địch’ của mình – tức là nó- ra kể với đám bạn …nếu hok thì sao bọn họ bik nó mà bàn ra tán vào khi thấy nó xuất hiên ban nãy….
Nó đang suy nghĩ miên man thì bạn gái kia cười rất tươi, đáp:
_Thì bạn là con gái của chủ tịch tập đoàn SunWEST mà, mình biết bạn lâu ròy!
Cái suy nghĩ “bạn của Hy Vân ai cũng ghét nó” đã tự biến mất khi cô bạn í nở một nụ cười hết sức thân thiện zới nó, nó cũng cười ‘đáp lễ’:
_Hì hì, thế sao? Zậy bạn tên gì?
_Mình là Huyền Trâm, bạn của Hy Vân! –Bỗng nhiên mắt cô bạn tên Trâm long lanh khi thấy cái ví của nó, Trâm xuýt xoa- Wow, cái ví của bạn dễ thương quá, mình mượn một chút được không, mình muốn nhìn cho kĩ, hiệu Channel hả? (tớ ngu zụ phụ kiện thời trang, chẳng bik hãng nào nổi tiếng nên nói đại là Channel, kaka)
Thấy bạn này cũng có vẻ hòa đồng và dễ thương , nó chẳng chần chừ mà đưa ngay ví mình cho Trâm(hic, cả tin), cười vui vẻ :

_Uh, được thoy^, naz! Qùa sinh nhật của anh hai mình đó!
Trâm đón cái ví từ tay nó, tiếp tục xuýt xoa:
_Anh bạn đúng là có con mắt thẫm mĩ đó nha! Ước gì mình có ông anh ‘tâm lí’ như thế!
Nó lại tiếp tục điệp khúc “khoe răng”:
_Hahaha…Anh hai mình mà nghe bạn nói thế chẳc đổ cái ầm xuống đất vì sung sướng đấy , từ đó đến giờ ai cũng nói ổng “dốt như me” về cái khoản thời trang đó!
_Zậy hả?- Nói rồi Trâm một tay cầm ví nó, tay kia sờ soạng và bắt đầu lục tung túi xách cùa mình lên, làm ra vẻ giật mình, Huyền Trâm tiếp- Thôi chết rồi, mình để quên điện thoại trên phòng, lại phải nhắn tin cho pa mình đúng giờ này…..Hay là Thùy Anh ình mượn điện thoại nha!....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui