A Love Story Of Teen

11T4.
_Này, sao hai mắt thâm quầng thế kia? -Thường Khánh khẽ hỏi nó, ai biết được đằng sau cái vẻ mặt lạnh hơn…tiền kia, người ta đng rất lo lắng…à wên, nó biết chứ!Chắc chỉ mình nó biết thôi!
Nó cười thầm trong bụng, quan tâm người ta thì nói quách ra đi, bày đặt giả bộ làm kiêu….
_Ừ thì tại hôm wa ngủ trễ, hoc bài thi mà! Dạo này anh có vẻ quan tâm đến tui à nha!- Nó bông đùa.
Thế mà cũng làm ai kia đỏ cả mặt.
_Không nói chuyện với cô nữa, mất công lại kãi lộn?- Tuy quay đi nhưng trong lòng anh chàng đang rất muốn hỏi han nó, đại loại như “Cô có chịu nổi áp lực đó không, lúc ba cô biết cô có bị la nhiều không…?”. Nhưng như mọi lần khác, dù gì người ta vẫn chưa bỏ được dòng máu lạnh lùng của một đại thiếu gia….
….
Ba nó và ông Duy biết hai đứa đang bận thi học kỳ, cũng chẳng đả động gì tới chuyện đó vì sợ ảnh hưởng đến “chất lượng thi cử” của “tụi nhỏ”. Nói đúng ra thì chỉ có mình ông Nghĩa- tức ba nó thôi- nhưng hình như ông Duy cũng dịu đi bớt, có lẽ một phần là do lí do trên, một phần vì đối với Thường Khánh, nếu áp dụng chiêu thức mạnh bạo sẽ chẳng đi tới đâu cả…(Cài nỳ nói rùi, khỏi giải thích thêm nhá)
…………….
_Sao? Anh có định tham gia kế hoạch này không?- Cái giọng thách thức của Hy Vân vang lên trong phòng riêng của cô ả, nên khỏi nói chắc cũng biết cô ả đang nói chuyện với ai.
Không có tiếng trả lời. Hy Vân dung chiêu đánh vào yếu nguyệt –là khơi lại mục đích hợp tác í.
_Thôi nào, Lâm Danh, rốt cuộc anh là con người kiểu nào zậy, tôi nhớ lúc đồng ý hợp tác chuyện này, anh có vẻ rất xảo quyệt, mà nếu nói trắng ra thì cái đó gọi là “đểu”. Sao bây giờ anh cứ lưỡng lự những chuyện nhỏ nhặt này chứ, con người tôi muốn ở anh là con người của trước kia…Nếu anh cứ như zậy, thì anh sẽ không có được Thuỳ Anh, anh hiểu không?
_Tôi hiểu- Lâm Danh lẳng lặng trả lời- Tôi cũng không biết tại sao tôi lại trở nên như thế nữa, tôi cũng như cô, cũng muốn trở lại như con người của ngày xưa- một con người ranh ma,đểu đúng chất và rất đào hoa…Nhưng đành bất lực…

_Trời ơi! Tôi điên với anh mất thôi!- Hy Vân mệt mỏi đưa tay lên trán- Từ khi nào zậy?
_Có lẽ từ khi tôi nhìn thấy nụ cười đó…Tôi muốn mãi mãi được nhìn thấy nụ cười đó…Tôi không muốn làm cô ấy đau___
_Đồ ngốc!- Hy Vân điên tiết ngắt lời- Nếu anh yêu nụ cười đó, nếu anh muốn nhìn thấy nụ cười đó mãi mãi…thì trước tiên, nó phải thuộc về anh đã…..Anh đã lún sâu vào chuyện này rồi, không quay lại được nữa đâu…Anh phải nghe theo tôi. Được chứ?- giọng cô ả như muốn hăm doạ người ta.
Lâm Danh lặng lẽ gật đầu. Không phải vì sợ Hy Vân mà vì…Đúng, anh chàng biết mình đã đi xa bờ rồi, không quay vào được nữa…Dù gì, một con người thuộc chủ nghĩa chiếm đọat như anh chàng cũng không đành long nhìn thấy tất cà công lao bao lâu nay bị quăng đi phũ phàng.
Dựa lưng vào bờ tường, hai tay đút túi, Lâm Danh ngửa mặt lên trần, nghĩ thầm “Có lẽ mình phải quay về với con người thật của mình thôi….”(Hy Vân nghe được chắc mừng húm.)
……..
Một buổi sáng đẹp trời (thật ra thì cũng bình thường như những buổi sáng khác, nhưng nó vừa thi xong- tức là vừa quẳng đi một gáng nặng- nên nhìn đâu cũng thấy đẹp.)
…Nó lật đật dắt xe đạp vào bãi….Rồi vù một phát, nó đã đứng trước bảng tin trường- nói đúng hơn là “cái bảng đa năng” vì cái bảng này được dùng vào cả chục việc khác nhau, và bây giờ, nó được dùng để show ra kết quả thi HK II của học sinh trong trường- từ khối 10-12 và số điểm tương ứng với từng quý danh
(Tất nhiên không phân biệt từng lớp, chỉ phân biệt các khối với nhau thôi, điểm cao nhất thì đứng đầu bảng)
Nó căng mắt nhìn vô zòng chữ lí nhí ở cột khối 11. Và dòng chữ đầu tiên đập vào mắt nó.
Tên Lớp Số điểm
….Âu Thường Khánh ____11T4____ 9,9
Nó chẳng ngạc nhiên mấy, tên này nổi tiếng học siêu mà, chỉ làu bàu “Nhất bảng cơ đấy…..Tên này phải mà có máu chảnh thì mình chắc chẳng ngồi kế hắn được đâu…”- Nó lắc lắc đầu. Mà nó định xem điểm nó trước rồi mới liếc nhìn những cái tên khác như…hắn, rùi con Lam, rùi Mạnh Khoa,…Nhưng hắn đứng đầu bảng, thế nên con mắt tình cờ đập vô thôi..

Nó lại tiếp tục nhìn vào bảng.
….Huỳnh Mạnh Khoa___11T4____9,7
Anh chàng Mạnh Khoa baby dễ thương này cũng đứng nhì khối đấy nhé!
Trương Thanh Long____11A2____9.7
Trần Mai Thuỳ Anh____11T4____9.6
Nó như muốn rú lên sung sướng…Ai mà tin được, năm lớp 10 nó chỉ đứng đồng hạng 5 của khối với số điểm 9.2 thui. Năm nay hạng 3, thick wá cơ! cứ tưởng năm nay, do dính vào mấy cái chjện tình cảm rắc rối thì học lực của nó sẽ tuột dốc, ai ngờ lại một nấc lên mây….Mà nó thì nổi tiếng dễ thương, lễ phép nên các thầy cô cũng quý nó (cũng được xem là 1 trong các lí do nhỉ)
Còn nhỏ Lam đứng thứ 7 khối với 8.8 điểm, chắc nhỏ cũng biết rồi, con nhỏ cũng nôn nao vì chuyện thứ hạng như nó thôi.
Bonus thêm này: Hy Vân đồng hạng 3 với nó, Lâm Danh đứng thứ 5 (9.1)
…Nó hối hả chạy vào lớp (để chúc mừng cũng như an ủi vài đứa bạn), năm nay lớp nó đứng thứ 3 toàn khối, xếp sau 11C5 và 11A2, cũng giỏi quá chứ?....Trong lớp nó, hình như những gương mặt phơi phới chữ phởn nhiều hơn những gương mặt đưa đám. Khoẻ, bớt được mấy cái miệng khóc pù lu pù loa như năm trước..Nghĩ lại là thấy phát ớn.
_Hế nhô- Nó nhí nhố trước mặt nhỏ Lam sau khi ngồi vào chỗ, Thường Khánh thì chưa zô. (úi, sao lại nghĩ đến hắn chứ lị)
_Đọc bảng rồi hả, mừng hen- Con Lam cười- Loại giỏi là tui mừng rùi, mẹ tui chỉ cần loại giỏi chứ chẳng quan tâm đến điểm…..Còn bồ, chừng nào mở tiệc đây, 9.6 đó nha….
Nó đánh cái “đét” vào lưng nhỏ bạn.

_Bồ thì lúc nào chả đòi ăn
_Thế mới là bạn Lam dễ thương của bồ….
Hai đứa phá lên cười. Đúng lúc nó định rời chỗ đi “chia vui sớt buồn” với đám
bạn thì Thường Khánh vừa bước vào.
_Chúc mừng nhá!- Nó không đợi anh chàng an toạ, thực ra nó thấy vui vui
giùm “ai kia”.
Nào ngờ tên vô lương tâm đó “phũ phàng” (Hok biết giả nai hay “nai” thiệt nữa)
_Chúc mừng chuyện gì?
_Bộ anh giỡn ak? Anh chưa đọc bảng xếp hạng kết quả thi HK II sao?
_Chưa!- Lại “phũ phàng”
_Hazzzz!- Nó lắc đầu “po’ tay”- Anh đứng nhất khối đó. 9.9
_Tưởng gì, thế mà tui cứ nghĩ là chuyện gì ghê gớm lắm...-Câu này phũ phàng
nhất naz`. Nó không mong anh chàng rú lên vui mừng như nó ban nãy, nhưng ít ra cũng phải tỏ ra vui vui cho…lịch sự chớ.
Đứng nhất bảng, lại còn 9.9 là một ước mơ vĩ đại của nhiều người, thế mà hắn
lại xem như chuyện này bình thường như cái bức tường, thà rằng hắn nổi máu chảnh lên, ba hoa đủ điều thì may ra còn “dễ thương” và “dễ nhìn” hơn…nhưng dù gì, lạnh lùng và làm ngơ với mọi chuyện (trừ chiện tình củm của hai đứa)..mới đúng điệu của một hoàng tử băng giá mà nó iu…

Nó chưa kịp nói tiếp gì với Thường Khánh, hoặc ít ra cũng liếc một phát dài dài cho chừa cái tội “phũ phàng”…Thì bọn con gái háo zai trong lớp đã kéo nhau ùa xuống bàn nó như đàn ong sà xuống một bông hoa đầy mật ngọt toả hương quyến rũ (đúng ra thì tớ hok nên so sánh hắn với hoa nhưng chả biết so sánh làm sao nữa)
Nhỏ Lam chép miệng:
_Mấy ả này, người ta đã là “hoa có chủ” mà vẫn hok tha.
Nó cười, cũng chả sao… Vì nó biết tụi háo sắc đó sẽ ủ rũ đi về bàn mình trong
thời gian cỡ 10’ sau là cùng. Bao lần bị tảng băng í phớt lờ mà vẫn còn ngoan cố
chưa chừa, thật tội cho tụi nó….Nghĩ thế, nó bật cười.
Mấy ả bắt đầu nhao nhao:
_Thường Khánh này, cậu giỏi quá cơ, cậu làm cách nào mà học giỏi vậy…
_Ui, cậu giỏi quá, làm gia sư vài môn cho tớ nha..
_Kiếm khắp VN chả ai vừa thông minh vừa đẹp trai như cậu đâu nhỉ?
_Cậu giỏi ngang ngửa Giang Trực Thụ ấy nhỉ? Ước gì mình là Tương Cầm!- Một
lũ mơ mộng thái wá
--------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui