A Love Story Of Teen
11T4. Chưa vào học nhưng bọn tiểu wỹ tụi nó đã có mặt đông đủ cả rồi. Lớp nó nổi tiếng nhiều chuyện nhất trường nên chẳng trách bây giờ cái lớp còn hơn một cái chợ vỡ. Nó đang ngồi 888 zới nhỏ Lam say sưa về mấy cái chuyện ba láp trên đời. Bỗng Thường Khánh huých tay vào nó, làu bàu:
_Nói nhỏ lại chút coi! Miệng gì mà như cái loa!
Nó sừng gai nhím lên lập tức:
_Anh nói miệng ai như cái loa hả?!?
_Nói cô đấy!
_Anh...đồ con gián chết dẹp! Anh có tin là tui không thèm làm bạn ga....- Nói chưa kịp nói
hết câu thì bàn tay của nhỏ Lam từ bên kia bay sang bịt miệng nó lại.
Con nhỏ cười huề:
_Chỉ cần nói nhỏ một chút là được mà!
Thường Khánh way đi. Nó tức giận gỡ tay nhỏ bạn ra, wát vào mặt con pạn tội nghiệp:
_Bồ làm gì zậy? Sao lúc nào bồ cũng nhẫn tâm cắt dòng cảm hứng của mình hết zậy?
Nhỏ Lam xá xá nó:
_Lạy bồ! Mình hok hiểu hai người thích nhau kiểu gì mà cãi lộn hoài....Ban nãy hok cản kịp
là bồ đòi đá ngườita luôn rồi. Mình thấy hai người chỉ giống cặp với nhau được mấy bữa
đầu...Hết hiểu nổi hai người.
Nó nghệch mặt ra, mà đúng thật! Lúc nó mới nhận lời Thường Khánh, hai đứa còn "tình tứ"
với nhau được một chút, còn liếc mắt nhìn nhau được bữa trước bữa sau....Còn bây giờ thì
lại như oan gia, hở tí là lại um sùm lên....Mà Thường Khánh cũng lạ thật, tính cách
khôngbình thường, lúc thì tỏ ra lúng túng trước mặt nó, lúc thì tỏ ra dịu dàng, lúc lại như
tảng băng lạnh ngắt.....
Mà chẳng hiểu sao nó thấy vui!
----------------------------------------------------------
Thường Khánh về đến nhà thì thấy người đàn ông hôm trước anh chàng sai đi điều tra
đang ngồi chờ trog phòng khách. May mà hôm nay ba mẹ anh đã đi dự lễ khánh thành nhà
máy mới của tập đoàn SunShine (tập đoàn của ba Hy Vân), nếu hok chắc bị hỏi cung chết
wá!
Anh chàng lao như tên vào nhà, hỏi dồn:
_Sao? Điều tra ra chưa? Đến đây nhận tiền ak?
_Zạ chưa...-Người kia cúi mặt đáp lời-Chiều wa tôi đến nhà nó nhưng con bé đó muốn gặp
mặt người sai tôi làm chuyện này...Cậu chủ tính sao?
Tưởng Thường Khánh phân vân, nhưng vốn là người wuyết đoán, anh chàng nói ngay:
_Chuẩn bị xe đi!-
Với lại chuyện gì phân vân còn được chứ chuyện của nó thì làm sao mà phân vân cho đành
Nhà Tuyết Phương. Gọi là nhà cho sang chứ thực ra đó chỉ là một cái chòi canh bỏ hoang
được mẹ Tuyết Phương cới nới thêm cho rộng hơn lúc còn khỏe mạnh. Tuyết Phương vừa
về tới nhà. Nhà bây giờ chỉ còn lại cô bạn, mẹ cô bạn đã được đưa vào BV nhờ số tiền hôm
trước. Chỉ ngày mai thôi, số tiền còn lại mà Hy Vân đã hứa sẽ thuộc về Tuyết Phương và
mẹ cô bạn sẽ lại khỏe mạnh như xưa.
Đầu ngõ...Thường Khánh bước đi sau lưng người đàn ông. Anh chàng tuy đội nón lưỡi trai,
đeo kiếng mát nâu nhưng khi vừa bước xuống xe cũng đã làm mấy nàng bên tiệm
shopping gần đó lăn đùng ra xỉu trong ngây ngất.
Người đàn ông bước vào nhà. Tuyết Phương tái mặt:
_Lại là ông ak?
Người đàn ông không trả lời, chỉ cúi đầu khi Thường Khánh bước vào rồi nghiêm giọng nói:
_Đây chính là người cô muốn gặp!
Thường Khánh tháo mắt kiếng và nón ra (Một phần vì nực wá). Tuyết Phương sửng sốt:
_Thường Khánh? Là bạn sai người điều tra thân thế mình sao?
Cô bạn wá bỡ ngỡ khi biết rằng người đó chính là chàng thiếu gia đã rừng làm bao nàng
trong trướng chết ngất.
_Đúng vậy! Nhưng tôi không điều tra cô, tôi chỉ muốn biết ai đứng sau vụ này?
_Vụ gì?
_Chẳng phải chính cô hại Thùy Anh sao?
_Tôi.....-Biết chẳng còn đường trốn, cô nàng đành thú nhận- Đúng! Chính tôi đã vu oan
cho Thùy Anh!
_Vì cái gì? Tiền phải không? Ai thuê cô?
Nhớ lại lời dặn, nói đúng hơn là lời hăm dọa của Hy Vân, Tuyết Phương đành nhận tội thay
Hy Vân:
_Không vì gì cả! Không ai thuê tôi! Chính tôi tự làm!
_Thật không? Vậy tiền đưa mẹ cô đi BV ở đâu ra?
Tuyế Phương mặt cắt không còn giọt máu:
_Tôi...tôi mượn ngân hàng
Thấy làm nhẹ không xong, Thường Khánh bèn chơi chiêu wát:
_Nói thật đi! Tôi không cho ai đụng đến Thùy Anh mà thoát đâu!- Chỉ dọa thế thôi...
Tuyết Phương tối sầm mặt lại...Như không còn đường thoát, cô bạn wỳ thụp xuống, òa
khóc....Không ngờ Thường Khánh tỏ ra tức giận lại có thể làm cô bạn sợ hãi đến thế.
Sợ nhất là nước mắt con gái, anh chàng lúng túng thấy rõ. Không ngờ chiêu wát lợi hại đến
thế. Thượng Khánh ngồi xuống cạnh Tuyết Phương, dịu giọng:
_Cô nói thật đi! Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, đừng sợ gì hết!
Bất chợt....Tình cảm bạn bè giữa nó và Tuyết Phương lại ùa về trong lòng cô bạn....Tuy cái
gì nó cũng hơn Tuyết Phương....nhưng nó luôn đối xử tử tế, dễ thương, hòa nhã với cô
bạn...Cảm thấy có lỗi với tình bạn giữa mình và Thùy Anh. Tuyết Phương đành ngậm ngùi
nói ra sự thật:
_Đúng vậy, vì những đồng tiền vô tri vô giác kia mà tôi đã làm chuyện ngu ngốc đó.....Vì tiền mà tối đã hại Thùy Anh....Còn người thuê tôi làm chuyện đó là ai, xin bạn đừng hỏi...... Xin lỗi!- Tuyết Phương nghẹn ngào kể.
Không cần nói Thường Khánh cũng biết đó là Hy Vân nhưng người ta giấu thì hỏi làm gì.
Thường Khánh chỉ nói:
_Vậy là rõ rồi...ngày mai đi học sớm....Chúng ta lên văn phòng trình bày sự việc! Chuyện
tiền nong để mẹ bạn pohẫu thuật tôi sẽ lo!
_Nhưng mà...
_Đừng ngại...nhưng đừng cho Thùy Anh biết nhé!
Nói rồi Thường Khánh ra hiệu cho người đàn ông ra về. Tuyết Phương wệt nước mắt trong
lặng lẽ, rồi đi vo gạo nấu cơm để xách vào BV ẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...