A Love Story Of Teen

Nhét điện thoại vào túi, nó chợt phát hiện Shin đang nhìn mình, nó nói:
_Làm gì mà nhìn em, chưa thấy người ta nghe ĐT bao giờ ak?
Shin bật cười:
_Chịu xưng em rồi ak, mà ai zừa gọi điện cho em zậy?
Nó lại nói ngang:
_Em không có tính vô lễ với người lớn tuổi hơn mới gọi anh = anh đấy nhá, đừng tưởng bở!-
Nó ngừng lại một lát rồi tiếp- Còn người vừa gọi đệin cho em là ai sao em phải báo zới
anh?
_Cho anh biết không được ak?
Nó nói cộc lốc:
_Bạn.
_Bạn trai?
_Không, bạn bình thường- Tự dưng máu chảnh trong người nổi lên, nó tiếp- Mà anh thắc
mắc thế cũng phải, đẹp như em không ai theo đuổi thì hơi lạ chứ gì?
Shin bĩu môi:
_Thôi đi, cho em xem cái này.- Nói rồi Shin móc di động ra, mở hộp tin, đưa cho nó. Nó
sững người, há hốc kinh ngạc trước wá chời tin nhắn iu thương, nồng nàn, ngưỡng mộ,...

gởi cho Shin bởi wá chời số điện thoại khác nhau. Nó lắp bắp hỏi:
_Gì thế này?
Shin giật lại ĐT, nói:
_Của Fan đấy!
_Fan?- Nó ngả ngửa
_Uh, anh là SV học viện sân khấu điện ảnh, từng tham gia nhiều phim rồi, nhưng là vai
phụ thôi, còn non mà....
Nó không tin vào tai mình, Shin thấy ghét đang ngồi trước mặt nó là diễn viên Hàn Quốc ư.
Nó nhắm mắt lại, lắc đầu nguầy nguậy rồi way wa chỗ khác.
Hôm đó, 3 giờ chiều nó mới zìa tới nhà. Cả buỗi ,nó và Shin rong ruổi khắp nơi trên chiếc
limo đen tuyền. Hết bến Nhà Rồng rồi wa viện Bảo tàng, hết viện Bảo Tàng thì đi Sở
thú,.....Trưa, hai đứa ghé zào một nhà hàng cao cấp, nó được ăn một bữa no nê, thịnh
soan hết chỗ chê,...Nó để ý một điều....Shin vung tiền như vung lá, mua cái gì đều khuyến
mãi thêm câu:
_Không cần thối tiền thừa!
Nó chả ưa mấy lọai công tử như Shin, vì nó biết thế nào là đói mà không có cái ăn, thế

nào là áo rách mà không có cái gì để mặc....Nó đã trãi wa ~ điều đó suốt những năm
tháng tuổi thơ cho đến khi cô nhi viện nhận hai anh em nó zề....Có lẽ do sống trong nhung
lụa từ nhỏ, Shin đã không nghĩ được rằng, ngoài những đại thiếu gia như anh thì trên đời
còn rất nhiều cuộc sống bất hạnh khác ,có thể những đồng tiền thừa khi Shin mua một thứ
vô bổ gì đó lại là cả một gia tài đối với họ....
* * *
Sáng hôm sau, 11T4. Nó bước zào lớp, chưa kịp ngồi thì Thường Khánh từ đâu bay lại
chụp cổ tay nó, vẻ mặt lạnh lùng của anh chàng thoáng tức giận:
_Hôm wa hình như cô đi với chàng nào ngoài đường ak?
Nó giằng tay ra:
_Zô duyên! Tôi đi với ai kệ tôi, anh có phải má tôi đâu mà hỏi cung tôi khiếp thế?
Chợt nhận ra mình hơi bị vô lý, Thường Khánh liền hạ giọng:
_Xin lỗi....
Nó ngồi xuống:
_Không sao đâu, mà làm sao anh biết?
_Thì thấy mới biết! Mà người đó là ai zậy?
Nó chun mũi, một ý tưởng lóe lên, nó nói:
_Bạn trai tôi đấy!
_Bạn trai?
_Ừ.
Ánh mắt anh chàng thoáng lộ vẻ bối rối làm nó phải phì cười:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui