Nó đã khỏe hẳn,có thể đi học lai rồi. Nó vui lắm, zới lại sẵn tiện hôm nay vào trị tội cái tên "cậu chủ hách dịck" không thém tới thăm nó luôn. Nó bước vào lớp, một đám bạn chạy ra hỏi han (nhứt là lũ con zai):
_Thùy Anh, hôm trước ngất có sao không?
_Thùy Anh, xin lỗi hôm wa hok đến thăm...-Một đứa khác nói
_Bồ sao rồi, khỏe hẳn chưa mà vội đi học thế này?
_.....
Nó nở nụ cười thân thiện với tất cả mọi người (làm mấy đứa con zai suýt chết ngất):
_Cảm ơn mấy bồ, tui đỡ hẳn rồi...-Nói rồi nó đi xuống chỗ ngồi, nhỏ Lam đã chờ sẵn, cười
cười:
_Tụi nó làm như là đón trạng nguyên về làng, như mình nè, vô tư như không có chiện jì-
Nhỏ Lam hếch mặt lên. Nó cười, vỗ lên vai con bạn cái "chat"
_Thôi đi pa`,nếu hôm wa bồ không ngồi nói chiện zới mình cả buổi tối thì hôm nay có khi
cảm động muốn khóc ấy chứ!
Nhỏ Lam phẩy tay:
_Xùy, thôi đi!- Như chợt nhớ ra điều gì đó, con Lam chụp lấy tay nó- À mà hôm wa wên kể
với bồ !
_Chuyện gì?
Nhỏ Lam dáo dác dòm wanh:
_Hai hôm nay, không có bồ, Thường Khánh cứ sao sao ý, hôm wa còn mém bụp nhau với
Mạnh Khoa nữa____
_Cái gì?-Nó la lên làm cả lớp "ai ai cũng phải ngoái nhìn".Nó điều chỉnh lại volum-Sao lại
thế?
_Mình cũng hok biết nữa, lúc đó mình đang ở dưới canteen, lên lớp mới nghe tụi nó kể lại,
hình như là vì một đứa con gái nào đó....
Nó chắt lưỡi:
_Thế mà Mạnh Khoa không thèm nói cho tớ biết...-Nó hậm hực- Mà con pé đó là ai nhỉ,
làm cả hai kul boy nhà ta chao đảo ngả nghiêng...
Nhỏ Lam nhún vai:
_Dù là ai thì nó cũng hên thiệt...
III tiếng trống vang lên, vào học rồi, tất cả đã yên vị cả rồi mà sao Thường Khánh vẫn
chưa vô, chẳng lẽ đóan trước đc nó sẽ "trị tội" anh anh chàng sao? Một ý nghĩ chợt lóe lên.
Mạnh Khoa và Thường Khánh đánh nhau vì một người con gái ư? Hôm wa, Mạnh Khoa lại
nói với nó là Thường Khánh thích nó....Chẳng lẽ....Nó lắc đầu nghĩ thầm "Làm sao có
chuyện đó được, mình khéo tưởng tượng wua, chắc tương lai làm nhà văn kế nghiệp
J.K.Rowling viết truyện viễn tưởng thành công lắm đây!" Nó phì cười, nhắc lại " Làm sao có
thể có chuyện đó đc".Hôm đó, góc trái bảng xuất hiện dòng chữ "Âu Thường Khánh, nghỉ
không phép"
Ra chơi, Nhỏ Lam lên văn phòng làm một số việc, Mạnh Khoa kéo nó xuống canteen.Nó
cười cười, khó hỉu:
_Làm gì mà lôi tui xềnh xệch thế này?
Khoa nói vẻ bí hiểm:
_Hỏi nhiều wá, cứ đi thì biết!
Nó đành ngậm miệng. Xuống tới canteen, Khoa kéo ghế :
_Này ngồi đi!
Nó ngoan ngoãn ngồi xuống.
_Chờ tôi một chút, đừng đi đâu đấy!-Khoa nháy mắt với nó...rồi chạy biến. Nó không kịp
nói gì. 30 giây sau, Mạnh Khoa xuất hiện trước mặt nó với một bó hồng "khủng bố", cười
tươi:
_Mừng ngày cô khỏe lại!-Ánh mắt Mạnh Khoa lúc này thật lạ, rất là ....trìu mến. Nó không
hiểu gì cả, phản xạ tự nhiên làm nó đưa tay ra nhận bó hồng, nói:
_Cảm ơn nhưng chuyện này là sao?
Khoa kéo ghế ngồi cạnh nó:
_Sao trăng gì, đc tặng wà mà cũng hỏi ak?
_Nhưng tai sao tự nhiên lại tặng hoa cho tôi?-Nó nghệch mặt ra
_Mệt wá! Tại cô đẹp được chưa?
Mọi con mắt của lũ con gái ở canteen ném cho nó cái nhìn ganh tị pha chút ngưỡng mộ.
Nó phì cười, chợt nhớ ra một chuyện, nó hỏi:
_À mà tui nghe nói anh và Thường Khánh vừa bụp nhau ak? Sao không kể cho tui? Sao tự
dưng lại oánh nhau thế, giành đồ chơi ak, hehehe- Nó cười nham nhở
Mạnh Khoa đanh mặt lại, nghiêm túc:
_Cô không biết tại sao tôi và hắn lại bụp nhau á?.....
Nó nhăn nhó:
_Anh lạ nhỉ? Không ai nói làm sao tui biết, tui có phải thần thánh đâu...
Mạnh Khoa nhắm mắt lại, hít tậht sâu rồi thở ra, nói:
_Chúng tôi đánh nhau...vì cô đấy!
_Vì tôi? -Nó ngỡ ngàng, đưa tay véo vào đùi mình một cái để biết rằng chuyện này không
phải là mơ, nó cố cười- Anh đừng đùa ác ý như thế chứ...Tui là người dễ tin lắm đấy...Anh
làm sao mà tui tin đó là sự thật thì.....____Nó không nói được nữa vì môi của Mạnh Khoa đã ịn lên miệng nó.Anh chàng vừa chồm tới và cướp đi nụ hôn thứ hai của nó trước mặt bàn dân thiên hạ ♥♥♥. Sự ngỡ ngàng tăng lên gấp bội, mắt nó mở to hết sức có thể, nó lắp bắp- Anh làm gì thế?....
Khoa thản nhiên:
_Để chứng minh lời tui nói là thật!
_Anh....-Không kiểm sóat được hành động, nó vứt bó hồng xuống rồi ù chạy, trong lòng
ngổn ngang bao chuyện mà nó cũng không hiểu được....Mạnh Khoa không đuổi theo mà
chỉ ngồi đó nhìn nó cắm đầu chạy .Nó vục mặt xuống bàn, cố gắng trấn tỉnh, mặc cho nhỏ Lam đang lay lay vai nó, lo lắng:
_Thùy Anh, Thùy Anh, bồ làm sao zậy?
_....
_Thùy Anh, đừng làm mình sợ mà, Thùy Anh.....
Mấy đứa trong lớp pu lại bàn nó....Mỗi lúc một đông....Chợt ngoài cửa có tiếng nói của ai
đó:
_Mọi người tránh ra!!!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...