TÓM TẮT:Trong khi tình cảm của Thường Khánh và Thùy Anh ngày càng đi vào ngõ cụt vì bí mật không thể nói của Thường Khánh, thì câu chuyện càng thêm phần rắc rối vì sự xuất hiện của Nhã Khuê - một cô bé người ở ranh ma, xào quyệt chẳng kém gì Hy Vân ngày trước.
Sáng hôm sau. 12T4.
Nó vô trường sớm hơn bình thường, vì hôm nay đến lượt tổ nó trực nhật, và nó là người được phân công quét dọn trước giờ vào học tiết đầu.
Mặt trời chỉ vừa ló lên khỏi tàn cây. Nó cầm cây chỏi và bắt đầu quét. Vừa lia lia hai ba đường thì chợt có người cầm cán chổi nó lại, theo sau là một chất giọng ấm áp:
_Để tui làm tiếp cho!
Còn ai ngoài anh chàng Mạnh Khoa luôn “ga lăng trong mọi tình huống” kia chứ? Nó ngước mặt lên, nhoẻn miệng cười:
_Khỏi! Đến phiên tui mà. Để anh làm, bọn fan anh mà thấy thì tui lại bị đem ra dần tơi bời cho xem~
_Yên tâm đi! Còn sớm lắm, chả ma nào trong lớp mình ngoài tui zới cô có mặt ở trường zờ này đâu! – Anh chàng nói rồi khẽ giật cây chổi từ tay nó.
_Ờh mà sao hôm nay anh đi học sớm thế? – Nó ngồi xuống một dãy ghế gần đó.
Mạnh Khoa không ngước mặt lên, chỉ trả lời:
_Thói quen mà....Tại cô hay đi trễ nên không biết, chứ hôm nào tui chả đến trường từ sớm.....À mà chuyện – Anh chàng dừng chổi lại, nhìn nó - Chuyện hôm qua đến đâu rồi? Hắn có ra không?
Hỏi là hỏi thế thôi chứ trong lòng anh chàng đã chắc mẩm rằng Thường Khánh sẽ đến, thế nên, khi thấy gương mặt tươi tắn của nó bỗng chốc biến mất, khi thấy nó nhìn xuống sàn, khẽ lắc đầu thì anh chàng vừa chưng hửng vừa tức giận.
Anh chàng không tin rằng cái tên ấy có thể cạn tình cạn nghĩa như vậy.
Phải kiềm dữ lắm Mạnh Khoa mới không vứt cây chổi trong tay xuống đất vì giận.
-----------------------------------
Thứ 7.
Buổi trưa. Hôm đó khối 12 phải học cả ngày. Đa số học sinh trong khối đều ở lại trường ăn trưa ở canteen rồi học tiếp ca chiều, một số đứa thì xách xe chạy về nhà ăn cơm nhà cho zui.
Nó, Thường Khánh, Mạnh Khoa và cả nhỏ Lam đều ở lại ăn trưa ở trường. Nhỏ Lam đã làm sẵn ở nhà cho nó và mình mỗi đứa một hộp cơm bento thật to. Con nhỏ khéo tay mấy việc nấu nướng này lắm – con nhà nòi mà.
Hai đứa kéo nhau xuống canteen, mua thêm mấy cái bánh và hai li nước rồi lấy cớ đó để “mượn” bàn canteen ngồi ăn cơm trưa.
Mạnh Khoa và tụi con trai ngồi cùng nhau ở bàn bên cạnh.
Lúc đó, Thường Khánh mới từ trên phòng học bước xuống. Bỗng có ai đó gọi giật anh chàng từ phía sau. Cả nó, nhỏ Lam, Mạnh Khoa đều đồng loạt ngước lên.
_Anh Thường Khánh! – Nhã Khuê chạy đến, trên tay là một hộp cơm bento.
Thường Khánh quay lại, ngạc nhiên:
_Thóc? (vì gia đình và người làm ở nhà Thường Khánh đều gọi Nhã Khuê bằng tên này nên anh chàng quen rùi) Sao em biết trường anh mà đến đây?
_Tài xế chở em đến mà! – Nhã Khuê nhắng nhít đáp rồi đưa hộp cơm to xụ trên tay cho Thường Khánh - Biết anh phải học cả ngày nên em chuẩn bị cơm trưa cho anh!
Thường Khánh ngần ngừ một lát rồi tươi cười nhận lấy cái hộp từ tay Nhã Khuê:
_Cảm ơn em! – Anh chàng mở hộp cơm ra, nhìn vào rồi nói - Nhiều thế này anh làm sao ăn hết. Em ăn cơm chưa? Hay là xớt ra hai phần, một cho em, được chứ?
Nhã Khuê như mở cờ trong bụng, cứ tưởng hoàng tử cũng đã lao đao vì mình, có ngờ đâu, anh chàng làm thế là có mục đích khác.... “Thóc” tươi rói:
_Được chứ ạ! Em cũng đói rồi.
Rồi cô bé ngang nhiên khoác tay Thường Khánh kéo vào canteen, mà không có biết rằng đang có hàng chục cái nhìn, phần lớn là ganh ghét chĩa vào mình, và len lỏi trong hàng chục cái nhìn đó, có một cái nhìn rất khác...Chủ nhân của cái nhìn đó cố làm ra vẻ không sao rồi cúi xuống ăn tiếp, nhưng thực sự thì nó đang rất “có sao”. Cô bé đó là ai? Có phải đó là lí do để Thường Khánh chán và chia tay nó? Nó lặng lẽ xúc từng muỗng cơm trong hoang mang.
Lòng nó đau như bị ai cào cấu. Bàn bên cạnh, có một ánh mắt ngác ngậm ngùi nhìn nó đầy thương cảm.
----------------------------------------------
Sau hôm đó, khối 12 còn có thêm nhiều ngày phải học cả hai buổi như thế. Như một thói quen thường nhật, từ đó, cứ mỗi lần Thường Khánh phải học cả ngày là y rằng Nhã Khuê trưa nào cũng xách cơm vào cho anh chàng.
Cô bé đã “ra mắt” lớp nó với tư cách là người ở nhà Thường Khánh. Thế nhưng bọn trường nó đang xì xầm với nhau rằng mối quan hệ giữa hai người không đơn giản là chủ và tớ. Nó cố để không tin, nhưng do bị tác động từ nhiều phía nên sự kiên quyết của nó cũng bị mài mòn dần. Mỗi lần thấy Nhã Khuê ở bên Thường Khánh là nó lại cảm thấy rất đau.
Một buổi trưa đẹp trời.
Nhã Khuê đang đi dạo vòng vòng trong trường nó trước khi ra về thì đụng độ bọn con Dung. Nhỏ Dung vốn “theo phe” nó nên không ưa gì con bé này. Thấy bạn của “ox tương lai”, Nhã Khuê bèn dừng lại, đon đả chào:
_Chị là chị Dung cùng lớp anh Thường Khánh phải không ạ? Rất vui được làm quen chị!
Nhỏ Dung gật đầu cho qua chuyện:
_Ừ - Rồi con nhỏ định bỏ đi thì Nhã Khuê lại lên tiếng:
_Chị cho em hỏi cái này được không?
Để giữ phép lịch sự, Dung bèn đứng lại:
_Chuyện gì?
Nhã Khuê mỉm cười tỏ vẻ bẽn lẽn:
_Không giấu gì chị…Tuy em và anh Thường Khánh có vẻ rất thân thiết, thế nhưng, anh ấy sống rất khép kín nên em vẫn chưa hiểu gì về anh ấy….Thế trước giờ, anh Khánh có bạn gái không hả chị?
Cái giọng léo nhéo và bộ mặt giả tạo của con bé tuy làm nhỏ Dung phát bực nãy giờ, nhưng con nhỏ vẫn phải cố kìm chế và đáp nhát gừng:
_Có! Thì sao?
_Chị đó là ai vậy chị?
_Cưng biết để làm gì? – Nhỏ Dung hất hàm – Chỉ cần biết là cô ấy xinh đẹp hơn cưng, tài giỏi hơn cưng và yêu Thường Khánh hơn cưng rất nhiều.
Bị chê như thế, Nhã Khuê có vẻ rất tức nhưng vẫn mỉm cười tươi:
_Nghe chị nói như thế thì chắc là bạn gái cũ của anh Khánh là chị Thùy Anh ạ? Vì em thấy thái độ của chị ấy rất lạ trước mặt em và anh Khánh.
_Đúng thế đấy! - Nhỏ Dung gật đầu - Biết rồi thì lo mà tránh xa Thường Khánh ra. Cưng không có cửa đấu với Thùy Anh đâu!
Sau khi đã biết được những gì cần biết, Nhã Khuê lật mặt ngay. Cô bé chẳng thèm nể nang chi nhỏ Dung nữa.
_Coi vậy mà có đấy. Nhìn đi nhìn lại thì người anh Khánh chọn là em! Chị về mà bảo chị Thùy Anh nhà chị rút lui đi là vừa…Nếu không chỉ chuốc nhục vào người thôi….
Đến nước này thì nhỏ Dung đã thực sự nóng máu, con nhỏ khẽ gằn gịong:
_Cưng vừa nói gì?
Nhã Khuê để lộ bộ mặt mang hình con dao hai lưỡi của mình. Cô bé nhếch mép cười khinh khỉnh:
_Mập quá nên mỡ che bít hết lỗ tai rồi hả bà chị? Hèn gì những người to xác đều không được thính cho lắm.
_Cưng…. - Nhỏ Dung sừng gai nhím lên, nhưng chưa kịp làm gì thì vừa lúc đó, Thường Khánh từ xa bước đến.
Thấy thế, Nhã Khuê tự dưng đổ sập xuống đất, một tay ôm mặt, một tay chống lên đất như đang cố gượng dậy, tóc tai cô bé phủ hết lên mặt, nhìn rất tội. Ngước lên với đôi mắt ngấn nước, cô bé nói với giọng điệu đáng thương lắm lắm:
_Em biết mình không bằng chị Thùy Anh, nhưng em yêu anh Khánh thật lòng mà. Việc gì chị ấy phải sai các chị làm việc này với em? Em yêu anh Khánh thì có gì sai chứ?
Nhỏ Dung đứng hình. Con quỷ nhỏ này đang diễn tuồng gì thế này? Thường Khánh bước lại, hạ giọng:
_Chuyện gì vậy?
Nhã Khuê làm bộ như vừa mới biết Thường Khánh đến. Cô bé ra vẻ khổ sở gượng dậy rồi chạy lại nấp sau lưng Thường Khánh.
_Em chỉ hỏi chuyện có chút xíu…Ai ngờ chị ấy…. – Nhã Khuê nói trong tiếng nấc.
Nhỏ Dung chỉ biết ú ớ:
_Tui…tui đâu có…
Thường Khánh lạnh lùng kéo Nhã Khuê đi, sau khi buông một tiếng lạnh lùng:
_Không cần giải thích đâu!
Đi chưa xa, Nhã Khuê thóang quay đầu lại, le lưỡi “lêu lêu” nhỏ Dung rồi nhìn cô nàng bằng con mắt của kẻ chiến thắng.
Thường Khánh thừa biết Nhã Khuê là con người như thế nào. Nói cho cùng, anh chàng cũng chỉ đang sử dụng cô bé như một quân cờ trên bàn cờ tình yêu này thôi.
-----------------------------------------------------
Biệt thự nhà Thường Khánh. Một ngày Chủ Nhật. Thường Khánh không có nhà. Nhã Khuê được phân công lau dọn tầng 3 - tầng Thường Khánh ở.
Cô nàng đẩy cửa vào phòng anh chàng, kéo theo cái máy hút bụi.
Vứt cái máy sang một bên, Nhã Khuê nhảy lên giường Thường Khánh và nằm luôn trên đó, tự tiện như nơi này là phòng mình và đây là giường mình một lát rồi mới bắt tay vào công việc lau dọn phòng.
Thấy sách vở lung tung trên bàn, cô bé bèn sắp xếp lại cho gọn rồi mang cất lên kệ. Bỗng một quyển sổ bìa màu nâu đập vào mắt Nhã Khuê. Cô bé dễ dàng nhận ra đó là mộ quyển nhật kí mỉm cười thích thú “Chả lẽ anh Thường Khánh cũng biết viết nhật kí sao?”
Không chần chừ, cô bé liền lấy quyển nhật kí xuống rồi giở ra xem và phát hiện ra đó là nhật kí của bà chủ. Tò mò, cô bé chạy ra khóa trái cửa rồi ngồi xuống giường, chăm chú đọc từng dòng nhật kí.
Những dòng chữ nghiêng nghiêng đầy tâm trạng tuôn trào trên trang giấy dẫn dắt Nhã Khuê đến với cái sự thật khủng khiếp mà Thường Khánh đã biết mấy tháng trước.
Cô bé suýt đánh rơi quyển sổ “Anh Khánh….không phải là con ruột ông chủ sao? Sao bà quản gia nói với mình, anh Khánh là con ruột và cũng là người kế thừa duy nhất của BlackS??”.
Hai tờ giấy A4 được gấp đôi kẹp trong sổ rớt ra. Nhã Khuê nhặt lên đọc. Một trong số đó là tờ giấy chi tiết điều tra về gia đình nó mà Thường Khánh đã nhờ người fax về ình. Tờ còn lại là giấy vào trại giam thăm nuôi thân nhân.
…..Vậy là, Nhã Khuê đã khám phá ra sự thật về thân thế Thường Khánh và mối liên quan đầy bất hạnh giữa anh chàng và Thùy Anh.
Thế nhưng, lúc ấy, Nhã Khuê vẫn nghĩ chuyện chẳng liên quan đến mình và chẳng có gì to tát lắm, vì xét cho cùng, cái cô bé cần là tiền của nhà Thường Khánh, thế nên Nhã Khuê chẳng màn quan tâm đến những khám phá đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...