óm tắt chap trước:Để tạ lỗi vì không biết hôm ấy là SN Thường Khánh, nó đã bỏ ra các buổi chiều và tối để làm bánh kem tặng anh chàng. Tất nhiên tuy không nói nhưng TK nhà ta rất hạnh phúc. Sau đó, Mạnh Khoa về nước và thừa nhận với nó rằng mình thích Eun Ji. Nó rất vui cho anh chàng. Ít lâu sau, Thường Khánh tình cờ phát hiện ra cuốn nhật kí thời con gái của mẹ mình và cũng tình cờ biết rằng...hình như, anh chàng không phải con ruột của ông Duy.
Newest Chaps are at pages 59 -60
Enjoy!
12T4.
Tiết Văn. Thường Khánh ngồi bất động, không nghe giảng, cũng không ghi chép gì cả. Những dòng nhật kí của bà Yến vẫn còn lởn vởn trong đầu anh chàng như một bóng ma, khiến anh chàng không thể nghĩ về điều gì khác được nữa.
Nó có vẻ lo lắng, chốc chốc lại nhìn qua anh chàng. Đã lâu rồi nó chưa thấy Thường Khánh như vậy. Cả tiết, hắn lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, hồn để trên mây.
Ra chơi. Nó buông cây viết xuống rồi quay qua anh chàng.
_Nè! Anh làm sao vậy?
Thường Khánh vẫn im lặng, không đáp. Nó lay lay anh chàng:
_Nè!
Đến lúc này, Thường Khánh mới giật mình nhìn sang:
_Huh? Cô gọi tôi hả? Chuyện gì?
Nó thở hắt ra:
_Hôm nay anh sao vậy? Cứ như người cõi trên í! - Rồi nó chồm qua anh chàng - Có chuyện gì vậy, kể tui nghe đi!
_Không có gì đâu – Hắn lạnh lùng đáp.
_Nhỏ mọn vừa thôi! Nói ra đi, sẽ nhẹ lòng hơn đó!
_Đã bảo là không có gì mà! – Anh chàng bất ngờ quát lên làm nó giật thót.
Nó đờ người ra lặng nhìn Thường Khánh. Sao tự dưng hắn nổi nóng vô cớ với nó? Quan tâm đến hắn cũng là sai sao? Thường Khánh mà nó biết là người thích quát tháo người khác thế này à?....
Nó thất vọng đứng dậy, quay đi. Nhỏ Lam trừng mắt nhìn Thường Khánh, rồi bật dậy chạy theo nó.
* * *
Bãi cỏ trống sau canteen. Nó và nhỏ Lam đang đứng hóng gió. Nó chả nói gì, làm nhỏ Lam cũng không dám bắt chuyện. Nó vẫn sốc vì chuyện ban nãy.
Cùng lúc đó, trên lớp. Thấy Thường Khánh ngồi im mà không chạy theo nó, Mạnh Khoa định bước lại phía hắn, “thuyết giáo” cho hắn một chập nữa thì Thường Khánh chợt đứng bật dậy.
Nhìn điệu bộ này thì chắc chắn anh chàng đang đi tìm nó. Mạnh Khoa mỉm cười “Không cần người ngoài tác động nữa sao?!! Có tiến bộ đấy! Tinh thần tự giác cao hơn được tí rồi! “.
Nó và nhỏ Lam đang đứng thì chợt nghe có tiếng chân người. Nhỏ Lam quay lại nhìn. Nó biết ai rồi nên không thèm quay lại. Thường Khánh đứng đó với hai lon nước trên tay.
Nhỏ Lam liền quay qua “phịa” với nó:
_Mình chưa chuẩn bị xong bài thực hành lý, lên trước nhaz!
Chưa đợi nó nói “ừ”, con nhỏ liền bấm nút biến. Đi ngang qua Thường Khánh, nhỏ Lam không quên nháy mắt đe dọa “Ông mà làm nó giận nữa là coi chừng tui!”
Thường Khánh bước lại phía nó, mở nắp lon nước, đưa cho nó. Nó quay đi. Anh chàng đành lên tiếng:
_Tôi xin lỗi vì đã nổi nóng vô cớ.
Nó vẫn không thèm đếm xỉa đến anh chàng. Thường Khánh đành xuống nước:
_Xin lỗi mà! Tôi không cố ý làm cô giận đâu..... - [Khó tin rằng có một ngày, Thường Khánh lại “xuống thang” nói những lời này với một cô gái] – Nè, uống đi cho hạ hỏa.
Nó quay lại, ném cho anh chàng cái nhìn dỗi hờn rồi giật lấy lon nước.
Thường Khánh bật cười, nhìn nó “dỗi” thế này, dễ thương hết sức. Nó quay sang:
_Còn cười được nữa hả? Hừ! Tưởng anh thành tâm hối lỗi, ai dè!
Nó vùng vằng bỏ lên lớp. Anh chàng bèn nắm tay nó kéo lại:
_Cô thật là.....Hở một chút là giận hờn!
_Tui vậy đó! Anh bất mãn à?
Nó gân cổ lên cãi và giật tay ra nhưng anh chàng càng siết chặt hơn:
_...Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn thích cô đến thế!
Hix, hắn vừa nói gì vậy? Mặt nó đỏ dần, phần vì câu nói đó, phần vì cảm giác ấm áp khi tay nó nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Nó nói trong ngập ngừng, không dám ngước lên, sợ hắn thấy khuôn mặt đỏ như gấc chín của nó:
_Đừng....đừng có tưởng... nói.....nói như thế là tui tha cho anh!
_Chứ cô muốn tôi làm gì mới chịu tha đây? – Hắn mỉm cười.
_Muốn anh.... – Nó nhìn lên - Kể cho tui nghe lí do tại sao anh lại nổi nóng với tui!
---------------------------------------
Thường Khánh đi học về, vừa bước chân đến cửa phòng thì thấy bà Yến - mẹ mình bước từ phòng hai vợ chồng ra. Bà Yến tiến đến, cười hiền, vuốt tóc Thường Khánh:
_Con vừa đi học về đấy à?
_.... – Anh chàng lặng lẽ nhìn mẹ, không đáp.
Biết tính con, bà Yến chỉ mỉm cười, nói:
_Chắc con đói rồi phải không? Mẹ xuống bếp nói bà Tư làm cái gì cho con ăn nha!
Nói rồi bà ấy bước đi. Chợt Thường Khánh bật ra tiếng:
_Mẹ. Khoan đã....
Bà Yến dừng bước, quay lại nhìn con:
_Có chuyện gì hả con?
Thường Khánh lưỡng lự một lát rồi nói:
_Ba con....không phải ông ấy đúng không?
Mặt bà Yến thóang tồi sầm lại. Nhưng bà ấy lập tức tự trấn an, giả vờ điềm tĩnh, đáp:
_Con nói gì vậy? Mẹ không hiểu....
_Tuy con không biết nhiều chuyện của người lớn các người. Nhưng - Thường Khánh nhìn xoáy vào mắt mẹ, nói - Mẹ đừng giấu con nữa!
_.... - Đến lượt bà Yến im lặng không đáp.
Thường Khánh bước vào phòng lấy cuốn sổ nhật kí màu nâu ra, đưa lên trước mặt bà Yến.
_Con đọc hết rồi! Ông ấy không phải ba con. Ba ruột con đã bị ông ngoại đuổi đi, phải không?
_Con...con...con lấy cuốn nhật kí đó ở đâu? – Bà Yến bắt đầu mất bình tĩnh, giọng run run.
_Việc đó không quan trọng. Con chỉ muốn biết - Thường Khánh nghiêm giọng – Ba con là ai? Ông ấy đang ở đâu? Và tại sao mọi người lại giấu con sự thật này!?
Không đứng vững nữa, bà Yến quỵ xuống sàn, nước mắt tuôn rơi. Cái quá khứ bà cố chôn chặt mười mấy năm nay, thóang chốc lại ùa về. Bà khẽ gào lên qua làn nước mắt:
_Mẹ đã cố quên nó bấy lâu nay.....Tại sao....tại sao con còn khơi lại?
Thường Khánh nhẹ nhàng ngồi xuống bên mẹ, ôm lấy bà, nhẹ nhàng nói:
_Dù đã là quá khứ, nhưng nó vẫn là sự thật. Dẫu sao mẹ vẫn phải chấp nhận và đối mặt với nó....Hãy nói cho con biết đi. Tại sao mọi chuyện ra thành ra như thế này?....
----------------------------------------
Trại giam.
Thường Khánh bước đến cổng trại, rồi lại đứng lặng. Dạo này anh chàng hay ngập ngừng trước khi làm một việc gì đó. Chuyện đó cũng không hẳn là xấu, ít ra còn đỡ hơn ngày xưa, lúc anh chàng “đại thiếu gia” ấy luôn quyết định một cách vội vàng và không thèm suy tính đến hậu quả những việc mình làm.
Thường Khánh đã trưởng thành hơn sau rất nhiều chông gai, sóng gió. Anh chàng đã biết suy nghĩ kĩ lưỡng, đã biết bảo vệ cho nguời mình yêu, biết thể hiện tình cảm và anh dũng đối mặt với “chướng ngại vật”.
Dù chưa hoàn toàn xuất sắc, nhưng Thường Khánh đã không còn quá lạnh lùng, vô cảm và sống khép kín như xưa nữa....
Kể từ khi anh chàng mở cửa trái tim và để nó bước vào cuộc đời mình.....Mọi thứ bắt đầu thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp....
_Anh ơi. Chúng tôi giúp gì được cho anh ạ? - Một người đàn ông từ phòng bảo vệ bước về phía anh chàng.
_À...Tôi đến thăm thân nhân – Anh chàng nói rồi rút một tờ giấy ra đưa cho người đàn ông đó.
Anh ấy xem lướt qua rồi trả lại cho Thường Khánh, nói:
_Anh đi thẳng, rẽ trái sẽ đến khu dành cho người đến viếng thăm.
_Cảm ơn.
Thường Khánh nói rồi bước đi. Câu chuyện bà Yến kể trong nước mắt ngày hôm qua vẫn còn văng vẳng trong đầu anh chàng. Ngày xưa, mẹ Thường Khánh là một tiểu thư đài các nổi tiếng xinh đẹp, con của một chủ tịch tập đoàn rất giàu có. Tuy được rất nhiều người theo đuổi. Thế nhưng, bà chỉ để ý và yêu duy nhất một người, đó chính là một anh chàng giúp việc cho gia đình bà, tuy nghèo khó nhưng lương thiện và tốt bụng, cũng chính là ba ruột Thường Khánh.
Hai người đến với nhau trong âm thầm, không để cho ai biết.
Chuyện gì đến cũng phải đến. Mối tình vụng trộm của họ kéo dài được 3 năm thì bà mang thai. Họ định giấu cho đến khi cái thai lớn mới cho cha của bà – ông ngoại Thường Khánh biết để đặt ông vào “thế đã rồi”. Thế nhưng, khi cái thai được 2 tháng thì ông ngoại Thường Khánh phát hiện.
Là một người rất coi trọng danh dự và sĩ diện, ông ta như phát điên, la mắng mẹ Thường Khánh không ngớt và tống cổ luôn ba Thường Khánh đi sau khi sai người “dợt” cho ông ấy một trận.
Ông ngoại Thường Khánh bắt mẹ anh chàng phá bỏ cái thai nhưng bà nhất quyết không nghe và tự nhốt mình trong phòng. Sau đó, ông Duy - một anh chàng sinh viên nghèo nhưng học giỏi với một dã tâm lớn - đã tình cờ biết chuyện và tìm đến nhà để “thương lượng” với ông ngoại Thường Khánh.
Ông ta dọa là sẽ phanh phui chuyện bà Yến mang thai cho báo giới biết nếu cha con bà Yến không làm theo lời ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...