Thường Khánh ngồi lặng im trong phòng chuẩn bị của nhà hàng.
Mấy tuần không gặp, anh chàng nhớ nụ cười của nó đến quay quắt. Cả đêm hôm wa, Thường Khánh không chợp mắt được. Một bên là người mẹ đang mạng bệnh nặng, một bên là tình yêu thực sự…..Nhiều khi, anh chàng như một con thú đi lạc không biết đường ra…….
Đưa tay lên vuốt mặt, anh chàng quơ cái áo vest rồi khóac vào, đẩy cửa bước ra ngoài. Nên kiếm chuyện gì đó để làm, nếu không anh chàng lại nghĩ vớ vẩn nữa à xem….Thường Khánh sợ rằng vì nó mà anh chàng sẽ phản bội lời hứa đối với mẹ mình.
Đi ngang qua một căn phòng chuẩn bị khác, Thường Khánh nghe loáng thóang tiếng người nói chuyện. Nghe kĩ thì đó là ba mẹ anh chàng. Vốn không định nghe lén, nhưng có cái jie đó thôi thúc anh chàng nán lại.
_Ông à…Tôi thấy có lỗi với nó quá!- Gịong bà Yến.
_Bà cứ coi như là vì tương lai của nó đi!- Gịong ông Duy đáp lời.
Nghe đến đây thì Thường Khánh đã sinh nghi.
_Nhưng….-Bà Yến có vẻ lo lắng- Sớm muộn gì nó cũng biết. Lúc đó, nó sẽ hận chúng ta lắm….Có mẹ nào mà đi lừa con rằng mình bị bệnh để ép con đính hôn với người mà nó không yêu không?
Thường Khánh kinh ngạc, không tin những gì mình vừa nghe.
Ông Duy bắt đầu cáu:
_Bà lo xa quá rồi đó. Tôi đã bảo là chỉ vì tương lai nó thôi...-Ông í tiếp- Thôi, ra đi! Chắc khách khứa cũng đến đông đủ rồi đó!
Thường Khánh sững sờ, đứng im không nhúc nhích sau khi nghe xong cuộc đối thoại của ba mẹ mình. Cánh cửa bật mở. Ông Duy và bà Yến thảng thốt:
_Thường Khánh? Con đứng đây từ bao giờ vậy?- Bà Yến lên tiếng.
Nhưng Thường Khánh không đáp, anh chàng nhìn hai người với đôi mắt thất vọng:
_Vì tương lai của con....hay vì tương lai tập đòan của hai người?
Nói rồi, Thường Khánh bỏ đi một nước, tiến về phía đại sảnh, nơi tổ chức lễ đính hôn.
Anh chàng đứng trong “cánh gà” nhìn ra, quan khách, nhà báo,....đều đã đến đông đủ. Không cần cân nhắc việc mình sắp làm, Thường Khánh hiên ngang bước ra sân khấu, mặc cho bà Yến đang vừa chạy đến vừa gào:
_Đừng mà con!!!!!!!!
Bước tới cái bục đọc diễn zăn dành cho cha sứ, anh chàng chỉnh lại micro cho vừa tầm rồi cất tiếng:
_Xin lỗi vì điều tôi sắp nói ra có thể làm cho các bạn kinh ngạc....-Thường Khánh quay lại nhìn bà Yến và ông Duy đang ở trong cánh gà. Bà Yến lắc đầu, nước mắt chảy dài. Ông Duy quay đi. Vừa lúc đó, Hy Vân với vẻ mặt hân hoan cũng vừa bước đến. Không đắn đo, anh chàng tiếp- Lễ đính hôn này không thể được diễn ra! Xin lỗi vì mọi người đã đến đây vô ích. Nhà hàng sẽ phục vụ thức ăn, nên mọi người hãy cứ ở lại.
Quan khách bắt đầu xôn xao. Thường Khánh bước ra khỏi bục, cúi đầu tạ lỗi với những vị khách ngồi phía dưới, rồi “dứt áo ra đi”. Đến trước mặt Hy Vân, anh chàng dừng lại, nói:
_Xin lỗi nếu tôi làm tổn thương cô. Nhưng cô thừa biết rằng từ đầu tôi đã không chấp nhận chuyện này!
Nói rồi anh chàng bỏ đi một nước. Hy Vân thẫn thờ, đứng yên như trời trồng nhìn theo anh chàng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cô ả không biết phản ứng ra sao.
------------------------------
Hy Vân gần như là bị sốc. Cô nàng không thèm thay lễ phục ra, mà cứ để như thế và alô cho vệ sĩ đến, hộ tống mình về nhà, ngay khi Thường Khánh đi khỏi.
Kẹt xe.Trong xe. Cô nàng thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thường Khánh bỏ đi cứ như đùa, làm cả hai gia đình mất mặt trước bao nhiêu người. Cục sĩ diện của ông Luân- ba Hy Vân rất to. Khỏi phải nói ổng sốc cỡ nào khi “rể quý” dứt tình với cô con gái cưng của mình trước mặt cả ngàn người.
Hy Vân là người bị “quê” hơn ai hết! Đường đường là một đại tiểu thư xinh đẹp, học giỏi, lại giàu có, chưa bao giờ thua kém bất kì ai. Vậy mà lại bị “vị hôn phu” đá một cách công khai và phũ phàng như thế.
Ánh mắt cô nàng sắc lại dần khi nghĩ đến điều đó. Hy Vân khẽ nói:
“Thường Khánh, anh sẽ phải trả giá. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để anh đau khổ”
Vừa lúc đó, ánh mắt Hy Vân chạm phải một người đang mặc hanbok và chạy như bay trên vỉa hè. Ban đầu, Hy Vân chăm chú nhìn vì thấy lạ, nhưng một lúc sau, khi người đó quay mặt lại, Hy Vân liền nhận ra đó là ai...Gương mặt cô ả ghét đến tận xương tủy, làm sao mà quên được chứ!
Một ý nghĩ lóe lên, Hy Vân búng tay cái póc, gọi vệ sĩ, môi nở một nụ cười nham hiểm.
----------------------------------
Thường Khánh vừa về đến nhà.
Anh chàng thả người lên nệm....Gánh nặng như được trút bớt...Dù anh chàng cảm thấy rất thương và tội ẹ mình. Nhưng mà, rõ ràng việc bà í giả bệnh để lừa anh chàng như thế thật không dễ chấp nhận....
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại anh chàng đổ chuông.
_Alo^
- Nhỏ Lam líu lo.
Con nhỏ cứ đinh ninh rằng lễ đính hôn bị hủy do con bạn mình “ra tay” phá đám.
_Sao cô biết?
_Thùy Anh chẳng phải đang ở Hàn Quốc sao?- Gịong Thường Khánh ngạc nhiên, chẳng hiểu con Lam nói gì.
Nhỏ Lam chưng hửng một lát, rồi nói:
_Không....
- Nhỏ hỏi mà không cần nghe Thường Khánh trả lời, rồi tiếp tục rối rít
Thường Khánh lờ mờ đoán ra câu chuyện nó về nuớc để thực hiện “phi vụ của trái tim”.
Anh chàng trấn an con Lam:
_Tôi sẽ đi tìm cô ấy…Cô yên tâm!
Nói rồi Thường Khánh dập máy, lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì nó đã thoát khỏi vụ hôn ước sắp đặt với Shin, lo là vì anh chàng không biết bây giờ nó đang ở đâu và ra sao….
Quơ vội chìa khóa chiếc Mer và cái áo khóac trên bàn, anh chàng vừa địnhbước ra khỏi phòng để đi tìm nó thì điện thoại lại nổi nhạc- bài Tell Me Goodbye của BigBang.
Đang vội nên anh chàng không nhìn xem ai gọi.
_Alo^
Nghe thôi đã biết ai.
_Có chuyện gì không?- Anh chàng lạnh lùng.
- Gịong thâm độc của Hy Vân vang lên đều đều trong điện thoại.
_Nếu cô gọi điện để trách móc, thì xin lỗi, tôi không có thời gian!- Nói rồi Thường Khánh định cúp máy thì cô ả ngăn lại.
Nghe Hy Vân nhắc đến nó, Thường Khánh liền linh cảm rằng đã có chuyện không lành.
_Cô đã làm gì cô ấy?- Gịong nóng lòng pha chút tức giận.
Hy Vân cười hiểm độc, chậm rãi tiếp:
_Ý cô là sao? Cô ấy ở đang ở đâu hả?- Thường Khánh giận dữ.
-Hy Vân khiêu khích Thường Khánh-
Thường Khánh bỏ ngoài tai những lời khép tội của Hy Vân, vì bây giờ, trong đầu anh chàng chỉ có mình hình ảnh nhỏ bé của nó- không biết nó đang bị Hy Vân giam ở nơi đâu, có làm sao không…
Hy Vân tiếp:
- Gịong cô ả đắc thắng, rồi dập máy cái cụp.
Thường Khánh ngồi phịch xuống ghế. Thật không tin được một lúc lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy....Lòng anh chàng quặn lại khi nghĩ đến cảnh nó đang bị Hy Vân giam giữ.
Hơn ai hết, Thường Khánh hiểu, nó tuy tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại rất yếu đuối và mau nước mắt. Những năm tháng gian truân khi phải kiếm ăn nơi lề đường đã tạo ra cho nó một cái vỏ bọc sắt đá. Thế nhưng, sâu thẳm trong tâm hồn, nó chỉ là một cô bé hay khóc và dễ tổn thương. Khi nhìn thấy nó cười, Thường Khánh đã tự hứa rằng mình sẽ không bao giờ để nó đau khổ và quỵ ngã....
Không bao giờ........
Ánh mắt Thường Khánh chợt sắc lại, anh chàng đứng bật dậy và chạy ra khỏi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...