A Little Love Tình Yêu Bé Nhỏ
_Cậu đi chơi,vui chứ? – giọng điệu này,có chút không quen,đang quan tâm tôi đấy hử?
_vui – không hiểu sao lúc đó tôi lạnh lạnh lùng như vậy,tôi cũng không hiểu bản thân mình muốn gì nữa.
Tôi mở cửa,định bước vào nhưng hắn bỗng nắm lấy tay tôi.
_Chuyện gì vậy? – tôi điềm tĩnh,chính tôi cũng ngạc nhiên khi mình có thể làm vậy.
_Cậu và Vũ Ngôn..là một cặp? – lời nói thốt lên có chút khó khăn.
Không nói gì ,tôi dùng tay mình gỡ tay hắn ra.Bước vào nhà.
Người ta nói,im lặng tức là thừa nhận.Nhưng tôi không thừa nhận.chỉ là lúc đó tôi hơi ích kỉ,muốn trả thù hắn mà thôi.
Tôi vì ai mà ra nông nõi này,hắn lại suốt ngày vui vẻ cùng người khác.Là bạn,chưa bao giờ vượt khỏi giới hạn đó,nhưng tôi cũng thấy bị tổn thương.Tôi thấy mình giống như một cái gì đó đã bị hắn gói lại,cất vào trong rương,chẳng còn quan tâm đến.Thấy đau lòng ghê gớm.
_Tôi thấy Phong,hắn đi cùng Anna,cùng đống hành lí...Họ vẫy tay tạm biệt tôi.
_Phong..đừng đi..đừng đi – tôi cố gắng hét thật to...cố gắng níu giữ hắn lại.
Nhưng không..hắn lên sân bay ..đi rồi..còn nở nụ cười hạnh phúc.
_Không..!!!!
_gì vậy Lan,làm gì mà hét um lên vậy hả?
thì ra là mơ,tôi đã mơ ...thật tồi tệ.Mồ hôi cũng rịn ra trên trán.
_Khong có gì đâu mẹ ..- tôi vội đáp lời.
Bật xuống giường,chạy vào toa lét.
Tỉnh ngủ rồi,nằm mơ giữa ban ngày mà đáng sợ quá.
Chiều nay,hẹn hò.
Anh Ngôn đón tôi trước cổng,tôi đã xin phép bỗ mẹ rồi.Cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí,có chút gió cho nó mát lành.
Anh ấy dẫn tôi đến một cánh đồng nào đấy.không xa chỗ tôi ở là mấy.Tôi thực thích nơi này.
Thả diều..hô hô,trò này vui à nha.Tôi nhanh chóng tiếp thu cách thả diều,cho nó lượn cao lên trời.
dù cố gắng ,tôi vẫn không thả được như anh Ngôn.Hu hu,không chịu đâu...Tôi dở dọng mếu máo đòi đổi diều,kể ra tôi cũng mặt dày đó chứ.Thả không được thế là đi tranh của người ta..Hô hô,kệ thôi..tôi thích,bữa nay hâm chút chút.
_Fly a kite..- Tôi hét to, diều bay lên trời đi,bay xa vào..thay tao bay thật xa mày nhé.
Ha..vui quá.Thật giống với ngày xưa.Tôi bỗng nhớ ra hình ảnh của mình,với anh bi.Đã tự bao giờ,tôi quên anh Bi đi để thay vào đó là tên Phong đáng ghét kia.
Vì hắn mà buồn,vì hắn mà lo lắng...ôi.Tôi có lỗi với anh Bi quá.
hai chúng tôi ngồi trên cỏ,nhìn về phía xa..
Cánh đồng mênh mông một màu xanh rờn.thật thoải mái biết bao.
_Ngọc Lan...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...