Chen chân vào đá đá "chàng" thiên sư ngủ đến quên trời quên đất, Ân Tư không thể tin được trông như thế kia mà cảnh giác kém một cách kinh hoàng, dưới tình huống thế này cũng có thể ngủ được....... chắc là mới vừa thoát khỏi túi giáp của bọn Huất nên trạng thái vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Nếu đó là nguyên nhân, tình huống hiện giờ thật đúng là rất không ổn, hắn ban đầu còn muốn lợi dụng Ân Kiên đi thay hắn thu hồi tượng nữ thần sáng thế, với tình hình này, kế hoạch của hắn khả năng phải sắp xếp lại.
"Ta không có ngủ." Ân Kiên mở mắt ra, đúng như lời anh nói, ánh mắt trong trẻo không giống người vừa mới tỉnh ngủ.
"Tỉnh táo là tốt nhất, hiện tại không phải thời điểm để nơi lỏng, Shopping Mall này không phải hoàn toàn bị bịt kín, ta lo lắng Huất có thể từ địa phương khác xông tới." Ân Tư giải thích. Trên thực tế hắn đã tuần tra qua một hồi, mơ hồ có thể cảm giác được chỗ tối tựa hồ có cái gì đó đang rình mò.
"Tư, ta đi theo ngươi kiểm tra một lần nữa." Ân Kiên đồng ý, tiện tay sờ trán Hà Bật Học kiểm tra, nhiệt độ hạ một ít, nhưng tình trạng vẫn chưa ổn lắm.
"Ưm...anh......anh Kiên~..." Hà Bật Học dụi mắt, tuy rằng còn có chút không thoải mái, nhưng đầu của cậu đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Ngủ thêm một chút nữa đi, trời còn chưa sáng." Ân Kiên xoa xoa đầu đối phương, dùng loại giọng dịu dàng, nhẹ nhàng khiến Ân Tư kinh hoảng. Vừa nãy còn lớn giọng theo kiểu trào phúng châm biếm, đột nhiên xoay 180 độ, làm hắn ta không kịp thích ứng.
"Anh định đi đâu?" Hà Bật Học cầm lấy đèn pin bên cạnh, có ý muốn đi theo. Ân Kiên cắn cắn môi đấu tranh tư tưởng. Thật ra là, nếu đem Hà Bật Học đi theo thì không tiện, thứ nhất, cậu không giúp được gì, thứ hai, chân bị thương muốn chạy trốn là vấn đề nan giải. Cơ mà để cậu một mình cùng cái mụ công chúa biến thái kia một chỗ,...aizz~ khả năng này so với việc đối mặt Huất còn khủng bố hơn.
"Mang ngươi theo làm gánh nặng à?" Ân Tư nhếch mày, Hà Bật Học bất mãn hừ hừ hai tiếng kháng nghị.
"Để tiểu Học ở trong này với mụ công chúa biến thái của ngươi ta càng không yên lòng." Ân Kiên lạnh lùng trả lời. Bọn họ đều chứng kiến qua việc cố luân Hòa Tĩnh công chúa trở mặt thủ đoạn vô tình. Đến ngay cả Lục – tâm phúc của Ân Tư, ả ta đều giết, nhỡ đâu điên lên, Hà Bật Học còn có cửa sống a~? Lời này ngay cả Ân Tư cũng vô pháp phản bác.
"Mấy người đem theo mụ ta đi cùng thì càng tốt, tôi có thể tự chăm sóc chính mình." Hà Bật Học lần thứ hai dụi mắt. Cậu hiện khổ muốn chết, không chỉ có mệt, cậu còn rất đói bụng. Chẳng qua cũng lười, thuận tiện hờn dỗi, đòi hỏi Ân Kiên nếu có đi thì lúc về nhớ mang theo đồ ăn trở về.
Như là muốn chứng minh mình thật sự có thể bảo vệ bản thân, Hà Bật Học xách mấy cái đèn, mang luôn mấy cái chăn lông cuộn trong góc phòng. Nếu Huất sợ sáng, vậy cậu liền ở lại nơi nhiều ánh sáng nhất thì an toàn rồi? Mọi thứ đơn giản ấy mà, cậu có kinh nghiệm nhiều năm theo dõi mấy sự việc kỳ quái. Tìm cái góc nào đó, đem đèn chạy khí đốt, đèn pin tất cả đều chiếu về mình, như vậy sẽ hình thành một không gian ánh sáng nho nhỏ, chỉ cần pin, khí gas chống đỡ đủ lâu, cậu hẳn là có thể bình an đợi đến hừng đông.
"Cậu bé này thật sự khá thông minh đấy!" Nhìn Hà Bật Học lui đến trong góc phòng tiếp tục ngủ, Ân Tư không khỏi nở nụ cười.
"Đừng coi thường bản lĩnh của người khát cầu sự sống!" Ân Kiên một tay mở đèn pin, xác định Hà Bật Học cả người nằm trong vùng ánh sáng, tay kia lấy một cây đèn khác, rời đi không quay đầu lại.
Đại sảnh trống trải truyền đến tiếng cười, cố luân Hòa Tĩnh công chúa đi hài bước từng bước một, con mắt mơ hồ đang làm quen với bóng tối, nàng có thể cảm nhận được sự khác biệt từ các phía, nàng không thèm quan tâm ánh sáng có thể đem đến cho nàng bất kỳ cái gì bảo vệ hay trợ giúp. Có lẽ, nàng so với Huất càng thích thú với bóng đêm hơn.
"Ngươi cứ như vậy yêu nữ nhân kia? Yêu đến không tiếc hy sinh thế giới này? Ngươi sẽ không không biết một khi mấy viên ngọc cùng đá trường sinh tụ lại, việc nữ thần sáng thế cần làm đầu tiên là hủy diệt thế giới loài người, ngươi đã từng là phàm nhân, chẳng lẽ không cảm thấy..." Cùng Ân Tư sóng vai đi, Ân Kiên nhịn không được tìm lời khuyên can.
Anh cũng không muốn cùng Ân Tư là kẻ thù, cho dù trước đây có nhiều chuyện xảy ra, anh tin bản chất Ân Tư không xấu, thậm chí còn có sự nể phục trí tuệ, bản lĩnh của hắn. Một người đàn ông không tầm thường như vậy, không nên vì kiểu người như cố luân Hòa Tĩnh công chúa mà tự mình nhảy xuống vực sâu.
"Ta sẽ không! Ngươi nói nhiều quá rồi đấy, dù thế nào cũng không thể làm ta dao động việc muốn giúp Hòa Tĩnh tái thế làm người, chẳng lẽ ngươi không nghĩ nếu chúng ta bắt tay nhau, không có chuyện gì là chúng ta làm không được sao!" Ân Tư liếc nhìn Ân Kiên, dùng ánh mắt quá độ trong suốt của Hà Sĩ Vĩ thôi miên.
Ân Tư biết, tận đáy lòng Ân Kiên cũng có nguyện vọng nhỏ nhoi, Ân Kiên hy vọng là một người bình thường – sẽ sinh lão bệnh tử, có thể yêu Hà Bật Học đầu bạc đến già. Ở trong lòng anh, sự sợ hãi lớn nhất là khi mình không thể chết rồi đến khi chứng kiến sinh mệnh những người quen thuộc và người anh yêu sâu sắc lần lượt chết đi, trong thế gian này chỉ còn lại mình anh cô độc.
"Với lại, Hòa Tĩnh ngay từ đầu không như thế này, nàng sau khi chết mới trở nên... Tóm lại, ta muốn nàng hồi phục thành nguyên bản vị công chúa thiện lương, ngọt ngào." Ân Tư nhìn bóng dáng cố luân Hòa Tĩnh công chúa thì thào nói nhanh, Ân Kiên liếc hắn một cái, anh tin bản thân hắn cũng hiểu được, hết thảy đều chính là tự lừa mình dối người, tính cách cố luân Hòa Tĩnh công chúa vốn dĩ là như thế, không có gì cái gọi là sau khi chết mới trở nên đồi bại, ác quỷ khi còn sống tuyệt đối không thể là một người lương thiện.
"Thế mới nói, chờ chúng ta sau khi tiêu diệt Huất sẽ trở lại là kẻ thù." Ân Tư lắc đầu cười cười. Hắn phải thừa nhận, cùng hậu duệ Ân Kiên nói chuyện phiếm rất vui vẻ a~, ít nhất không giống những nhóm lão nhân tự cho mình là đúng, tại trước đây không biết, nên mới phủ nhận hết thảy.
"Không, chúng ta vẫn luôn là kẻ thù." Ân Kiên lạnh lùng nhìn hắn, Ân Tư đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả. Đi một ngày đàng – Học một sàng khôn a~, cái tên thiên sư nửa vời này càng lúc càng hợp khẩu vị của hắn.
Hư một tiếng, cố luân Hòa Tĩnh công chúa đột nhiên dừng bước lại, bàn tay ngọn hoắt giơ lên. Ân Tư, Ân Kiên cùng nhau nhìn nàng ta, xem ra bọn họ gặp được khách không mời mà đến.
"Bên trái hay bên phải?" Ân Tư nhẹ kéo lá bùa ở trong tay, ngữ khí thoải mái hỏi.
"Nam tả nữ hữu, ta chọn bên trái!" Ân Kiên nhún nhún vai, cố luân cùng tĩnh công chúa nhìn hắn một cái, ba người ngay tại chỗ tách ra.
Cùng thời điểm khi Ân Kiên, Hà Bật Học còn bị vây ở trung tâm thương mại, đám Ân Lâm đã sớm chạy được ra bên ngoài thật xa. Hiện nay ở tạm tại biệt thự của Ngô Tiến nằm ở vùng ngoại thành. Nếu như bình thường, Ân Lâm đương nhiên rất thích ở nới này có người hầu kẻ hạ cho việc sinh hoạt của Ngô phu nhân a~. Cơ mà bởi vì cô không biết được tên sinh vật chiếm cứ khu trung tâm thương mại. Giờ cháu ruột, bạn bè tất cả đều sinh tử chưa biết, cô càng lúc càng không vui, ngực nghẹn lấy một cỗ ác khí.
"Tiểu Lâm..." Nhìn bạn gái mình cắn móng tay lo lắng, Ngô Tiến thở dài. Anh rất thích hoa văn sơn thủy Trung Quốc vẽ trên móng tay Ân Lâm, tuy rằng đôi lúc vẫn không rõ được cô ấy đến tột cùng là làm như thế nào mà vẽ được lên nhưng anh không chỉ là đơn thuần thưởng thức. Anh cũng biết Ân Lâm cũng vừa lòng mười ngón tay đầy nghệ thuật kia, nếu không phải từ đáy lòng áp lực quá lớn, cô khẳng định sẽ không như vậy vô ý phá hư nó.
"Sao anh còn ở đây? Không phải em bảo anh ra nước ngoài tránh đi một thời gian sao?" Ân Lâm bất mãn cau lại đôi mi thanh tú, quỷ khí dày đặc phủ ngoài khuôn mặt xinh đẹp không hề che dấu đi sự quan tâm của cô.
Huất trong khoảng thời gian ngắn số lượng tăng mạnh, không ngừng phá hư hệ thống điện, tấn công người dân. Tìm không ra đối sách, lực lượng quân chủng huy động phản công nếu không chết thì cũng bị thương, thảm hại hơn chính là mất tích, hoàn toàn không có đối thủ. Dưới tình huống bất đắc dĩ, chính phủ chỉ có thể sơ tán người dân, cuối cùng trơ mắt nhìn toàn bộ thành phố bị vây hãm.
Cắn móng tay, Ân Lâm lo lắng nhìn xuống la bàn, vị trí kết giới ở đài truyền hình đã bị tiêu diệt, không chỉ như thế, mà ngay kết giới tận lực thiết lập bốn phía trung tâm thương mại cũng bị phá, có thể phỏng đoán những sinh vật kia đã lan ra ngoài mở rộng hoạt động.
Đó cũng là lý do Ân Lâm thúc giục Ngô Tiến mau rời khỏi nơi này, cô là một thiên sư, ngay cả cô cũng không chắc có đối phó được những sinh vật kia hay không, huống chi là học giả tay trói gà không chặt? Cô không muốn đến lúc bất lực rồi mới hối hận, ấn tượng của cô trong mắt những người khác không quá đứng đắn, thậm chí có chút điên, nhưng cô mới là người rõ nhất, cô yêu Ngô Tiến vô cùng và sẽ tuyệt đối không để cho anh xảy ra bất cứ chuyện gì.
"Anh sẽ không bỏ lại em một mình." Ngô Tiến như trước ôn hòa cười, nhưng trong ánh mắt vạn phần kiên định. Anh là một học giả, không giống Ân Lâm có pháp lực cao cương, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh muốn bảo vệ người anh yêu nhất. Một thằng đàn ông nếu ngay cả điểm ấy đều làm không được, còn có xứng làm đàn ông hay không?
"Anh ở lại đây làm cái gì?" Ân Lâm giận dữ. Phục ma hàng yêu là thiên chức của cô, từ lúc sinh ra tới giờ không thể thay đổi vận mệnh, cô tiếp nhận nó, bởi vì cô họ Ân. Không giống như Ngô Tiến, anh không cần theo cô mạo hiểm, thiên chức của anh là truyền lại trí tuệ, dựa vào ngòi bút của anh. Nếu anh ở lại theo cô mà phát sinh bất hạnh, Ân Lâm sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cho dù xuống địa ngục cũng sẽ không tha thứ.
"Anh chỉ muốn ở bên em đến giây phút cuối cùng, nếu thật sự tránh không khỏi cái chết định mệnh, anh cũng muốn cùng em ở chung một chỗ." Ngô Tiến cười cười nắm chặt tay Ân Lâm. Đôi tay kia quen nắm kiếm gỗ đào, tiền tài kiếm, không thon nhỏ mịn màng tinh tế, đường chỉ tay chằng chịt đôi chỗ có vết chai. Dù vậy, Ngô Tiến vẫn nâng niu trân trọng, nguyện ý cả đời nắm chặt đôi tay ấy.
"... Nếu thật sự vô pháp ngăn cản, chúng ta cùng đi." Ân Lâm nhẹ giọng trả lời, hốc mắt ửng đỏ.
"Em cùng Ân Tư không phải có hiệp ước sao? Em xác định hắn có thể tìm tới đám Ân Kiên không?" Ngô Tiến trầm giọng nghi vấn.
Ngày đó, khi Ân Tư dắt theo cố luân Hòa Tĩnh công chúa bước vào biệt thự của anh, Ngô Tiến vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng kia. Hà Sĩ Vĩ thâm tình nhìn một người con gái mặc trang phục Mãn Thanh. Mặt trời lặn, tia sáng mong manh chiếu đá trường sinh lóng lánh màu xanh yêu dị, dáng người rất quen thuộc, nhưng lại khiến anh cảm thấy xa lạ, ánh mắt kia của Hà Sĩ Vĩ không chỉ nên dành cho một mình Nghiêm Lệ sao?
"Nếu trên đời này còn có ai có thể xông vào vùng cấm tìm được đứa cháu nhỏ của chúng ta, người kia đích thị là Ân Tư. Tuy rằng nói hắn mất đi phần lớn linh lực, nhưng em tin hắn khẳng định có cớ giấu diếm, lấy kinh nghiệm, trí tuệ của hắn, cho dù không cần linh lực, đều có bản lĩnh tìm được Ân Kiên, đừng xem thường đạo thuật thần kỳ nhà họ Ân! Càng đừng đánh giá thấp lão già mấy trăm tuổi kia!" Ân Lâm lãnh tĩnh trả lời.
"Thư đáo dụng thời phương hận thiểu" (Lúc cần dùng mở sách vở ra mới ân hận trí tuệ mình còn thiếu), cô gần đây mới khắc sâu ý nghĩa của câu nói này, từng cho là mình hiểu biết sách cổ đạo thuật nhà họ Ân. Nhưng hiện tại mới phát hiện, nguyên lai cô với con sâu lười Ân Kiên không có gì khác biệt. Lúc cấp bách, mới giật mình không ra được một câu thần chú.
"Nhưng mà anh lo lắm..." Ngô Tiến ôm ôm Ân Lâm. Mặc dù là dung mạo Hà Sĩ Vĩ, nhưng theo bản năng Ngô Tiến rất đề phòng nam nhân kia, không thể nào giải thích vì sao anh sợ hãi.
"Lo lắng hắn đối với em bất lợi? Hắn còn cần sự trợ giúp của em, tượng nữ thần sáng thế không thể vận chuyển ra ngoài, hơn nữa, em nghĩ bọn họ trước cướp được ngọc nhất định xảy ra ở nơi đó, đấy cũng là nguyên nhân những sinh vật kia trở nên nhiều như vậy, mạnh như vậy. Hắn nếu muốn bình an đem tượng nữ thần lấy lại, thì không thể không nhờ Ân gia hỗ trợ!"
Cảm giác ngủ đẫy giấc, Hà Bật Học thấy tinh thần mình tốt lên rất nhiều, dễ dàng đem lực chú ý đặt tới những thứ khác xung quanh. Cậu bây giờ là vì đói nên mới tỉnh a~.
"Anh Kiên?" Hà Bật Học duỗi duỗi người, ngoài ý muốn đạp đổ cây đèn đốt nhiên liệu đang sắp tắt.
Nội thất xung quang đã mờ mờ nhìn ra, Hà Bật Học đoán rằng trời chắc là sắp sáng, đang muốn đứng dậy, trên đùi một trận đau nhức, miệng rên rỉ ra tiếng.
Hết nhìn đông tới nhìn tây, không tìm được bóng dáng Ân Kiên, cũng không biết được bọn họ đi tuần tra sau khi mình mê man bao lâu. Hà Bật Học bám vào xe đẩy chống đỡ chính mình, trượt trượt đi tìm chút đồ ăn. Ây yo~~~ may mắn có socola – thứ này không chỉ ăn ngon mà còn đỡ đói, mặt khác tìm thấy mấy băng vải cuốn, Hà Bật Học phát hiện những gì phim điện ảnh dạy về cương thi quả nhiên chính xác a~ Rơi vào tình cảnh này mới biết nó thực sự tồn tại.
"Hello, anh có đó không? Anh Kiên ——" Hà Bật Học vừa nhai socola vừa kêu to, thuận tay đem một cây búa để trong xe đẩy làm vũ khí phòng thân. Vừa tìm người vừa đi dạo, trừ bỏ đồ ăn vặt ở ngoài, Hà Bật Học còn ở trên kệ càn quét không ít đồ hộp và nước ngọt, cậu nghĩ Ân Kiên, Ân Tư cùng công chúa quỷ chắc cũng nhồi vào bụng một đống rồi đi?
Khi đi đến sảnh lớn, Hà Bật Học nhìn bên ngoài thoáng thấy ánh mặt trời chiếu khắp, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, những con Huất rất sợ sáng, cho nên chờ khi mặt trời lặn với chúng mới an toàn, kể cả không phải thế! Chỉ cần nhìn cố luân Hòa Tĩnh công chúa tối hôm qua hung tàn đối phó chúng, dù có sợ hãi Huất đến đâu cũng đã bị hình ảnh công chúa quỷ thế chỗ.
Nhìn bên ngoài mặt trời chói chang, Hà Bật Học khẽ cắn môi, chắc cậu nên chờ Ân Kiên trở về, cố gắng hơn nữa cứu vài người ra...
Đi theo tiếng tê tê yếu ớt, Ân Kiên nhăn tuấn mi, xách đèn pin từng bước một nhẹ nhàng xuống lầu, nếu quả thật như anh đoán, cái Shopping Mall này bên trong cũng có giấu những con Huất, vậy nên anh tuyệt đối không để chúng phát hiện ra Hà Bật Học. Phải tiêu diệt mầm mống nguy cơ trước tiên.
Càng ngày càng xuống tầng thấp, Ân Kiên chán ghét nhìn bốn phía, anh ghét những nơi tràn ngập mùi sơn, mùi rỉ sắt, một người như anh đứng ở nơi này rất không phù hợp. Tiếng tê tê đứt quãng, Ân Kiên nhếch chân mày, tò mò không biết đằng sau cửa sắt kia là cái gì, đèn pin lúc sáng lúc tối, nhịn không được thấp giọng chửi một câu, đều là cái lý luận chết tiệt của Hà Bật Học « Khi ở tại thời điểm quan trọng nhất, đèn pin sẽ thường hết, pin! »
"Shit..." Cuối cùng một tia ánh sáng mỏng manh lịm dần, Ân Kiên tức giận ném đèn pin qua một bên, nín thở trợn mắt nhìn cánh cửa sắt rỉ sét, khóa kêu rắc một tiếng rồi từ từ mở ra.
Bên trong tối đen khẳng định đang có một thứ gì đó khác đang tồn tại, Ân Kiên tính lôi lá bùa Ân Tư đưa cho anh, thế nhưng anh nghĩ lại, ngón trỏ liền bắn ra, lập tức đại bàng lửa bay xung quanh anh để hộ vệ.
Dựa vào ánh lửa trên người đại bàng, Ân Kiên thấy rõ cảnh tượng bên trong, không khỏi hít một hơi lạnh. Nơi này rõ ràng là phòng máy móc thiết bị, thế nhưng hiện tại những máy phát điện, nồi hơi toàn bộ bị hủy hoại, thay vào đó là trứng Huất, trông không giống mấy túi giáp trước nhìn thấy, trứng này là size nhỏ, Ân Kiên đoán rằng đây là trạng thái nguyên thủy của Huất.
Đại bàng rít lên một tiếng rồi phóng về phía trước, Ân Kiên mơ hồ có thể thấy ấu trùng trong trứng tránh né nơi phát sáng. Ngoài ra, lực chú ý của anh bị hấp dẫn đến nơi góc phòng tối tăm, trong bóng đêm có mấy con Huất trưởng thành tụ lại như đang bảo vệ thứ gì đó. Định thần lại, Ân Kiên suýt chút nữa cho là mình thêm một lần hồn phi phách tán – hồn vía lên mây luôn...
Ai mà tưởng tượng ra nổi mấy cái trứng Huất kia lại ký sinh trên một nữ nhân nhìn qua thấy ghê tởm đến như thế kia chứ!
"Cút ngay! Đem đám chim kia đuổi ra ngoài!" Nữ nhân kia thét chói tai, tần số âm thanh cao vút khiến màng tai Ân Kiên đau xót.
"Ngươi là người hay quỷ?" Ân Kiên cau tuấn mi. Anh tin rằng thế gian chúng sinh đều có cơ duyên thành tinh biến trở thành người, giống như Tiểu Vân, Quản Đồng. Bọn họ tu hành hơn trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, đừng nói có thể có hình người, muốn thành tiên cũng có thể. Chính là anh không tin mấy con Huất có thể trong một thời gian ngắn ngủi tu thành hình người, trừ bỏ giết chóc ở ngoài, chúng nó cũng không có cái gì đặc biệt xuất sắc, không lẽ nào lại có thể tiến hóa nhanh như vậy.
"Cút ngay! Biến ——!" Nữ nhân kia tiếp tục thét chói tai, khuôn mặt vặn vẹo cho thấy cô ta thừa nhận mình đang vô cùng thống khổ, một thứ mầu trắng ngà, mơ hồ thấy ra đó là trứng, từ bụng cô ta nứt ra một khe hở và trứng Huất từ đó rơi ra.
Khuôn mặt Ân Kiên xanh lét, dịch dạ dày không báo động trước cuồn cuộn trào lên, anh cảm thấy nếu mình nhìn cảnh tượng này nhiều thêm giây nào nữa, tám phần sẽ nhịn không được mà ói mửa.
Tiếng tê tê vang lớn, vốn dĩ đám Huất đang bảo vệ nữ nhân kia giờ hướng Ân Kiên vây lại, tựa hồ muốn sau khi giải quyết anh xong sẽ tiếp tục công tác bảo vệ, đại bàng lửa rít lên hai tiếng cuốn xung quanh Ân Kiên hộ vệ, Huất sợ hãi lui về một chút.
"Không muốn chết cũng phải cút xéo!" Nữ nhân kia lần thứ hai thét chói tai, tiếng nói trộn lẫn với tiếng tê tê, những con Huất như tiếp thu mệnh lệnh lần thứ hai tiến lên. Lúc này mặc kệ đại bàng có xuất ra ánh lửa như thế nào, Huất cũng không lui nữa. Ân Kiên nhếch chân mày, xem ra nữ nhân này địa vị hẳn rất cao, kỳ thật cũng không khó đoán, nếu Huất ngoại hình giống trùng, vậy chúng nó có khả năng cũng giống sâu – là một kết cấu xa hội theo kiểu mẫu hệ, còn nữ nhân kia phụ trách sinh sản – Huất chúa.
Lui về mấy bước, nhìn số lượng cũng biết mình không có phần thắng, Ân Kiên cũng không phải cái loại chỉ có nhiệt huyết không có đầu óc, anh tương đối tò mò vì điều gì nữ nhân kia lo lắng muốn đuổi anh đi, trừ việc mình『 không hợp khẩu vị 』 bọn chúng, hẳn là còn có nguyên nhân quan trọng nào khác.
Định thần thăm dò kỹ bốn phía, đôi môi mỏng gợi nét cười khinh miệt lạnh lẽo, xem ra ra-đa dò quỷ Hà Bật Học lần thứ hai thể hiện thần uy. Nữ thần sáng thế mà Ân Tư mong nhớ ngày đêm đang ở trong này. Nữ nhân kia nửa giống Huất nửa giống người, là do bức tượng nữ thần kia chiếm cứ tại đây, khó trách nàng có thể nhanh như vậy biến hóa thành hình người. Chỉ cần một thanh ngọc như ý có thể để yêu ma hóa thân trở thành người đẹp, huống chi là có được cả ngọc bài, ngọc hoàn lẫn ngọc như ý cùng tượng sáng thế nữ thần.
"Không hỏi mà lấy thì chính là kẻ trộm... Cho dù người trộm chính là lão già vô lương tâm Ân Tư, thì hắn ta vẫn vô cùng đáng chết!"
Tiếng vỗ cánh vang lớn, cố luân Hòa Tĩnh công chúa móng tay bén nhọn nhuộm đầy chất lỏng màu xanh. Ở bên trái của tầng hầm, Huất cùng nhóm Ân Tư chiến đấu ngoan cường, cuối cùng toàn quân Huất bị tiêu diệt, thế nhưng Ân Tư cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa cũng không tốt hơn là bao, hai người cũng đầy rẫy thương tích, bất quá một kẻ là công chúa quỷ chết đã mấy trăm năm, kẻ kia đổi thân thể như thay quần áo cũng đồng dạng, kể cả không tìm được phương pháp có thể hoàn toàn giết sạch đám kia, Ân Tư cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa vĩnh viễn cũng sẽ không bị tiêu diệt.
"Xem ra... ở lại Shopping Mall này cũng không an toàn." Ân Tư vươn tay đem sợi tóc vương trên má cố luân Hòa Tĩnh công chúa vén ra sau tai, sau khi trải qua một hồi giết chóc, nàng thậm chí vương chút máu tươi, đẹp đến mê hồn.
"Ra-đa dò quỷ Hà Bật Học vô cùng tốt, bất cứ nơi nào có quỷ đều có thể sử dụng, tuy nhiên không dùng để « xu cát tị hung » (đem lại may mắn và tránh đen đủi), xin vui lòng đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng." Ân Kiên tiếng cười trầm thấp truyền đến, trên gương mặt cũng dính một chút chất lỏng màu xanh, nhìn ra anh cũng đã trải qua một hồi đại chiến.
"Ở bên phải tầng hầm cũng có à?" Ân Tư nhíu mày, hắn hiện tại ngoài ý muốn có hưng phấn thử cảm giác xông vào đại bản doanh của quân địch.
"Không chỉ có, số lượng còn hùng hậu, nếu ta không lôi ra lá bùa ngươi đưa ta, thì chắc giờ ta trông như miếng rẻ rách." Ân Kiên nhún nhún vai. Thái độ, giọng điệu thoải mái tuyệt đối không giống bộ dáng của một bậc con cháu. Tình huống này đúng là dùng chiến đấu để nuôi dưỡng sức chiến đấu. Trong khoảng thời gian ngắn gặp phải nhiều trận chiến, Ân Kiên đã tôi luyện thuần thục đạo thuật, thật sự thuận buồm xuôi gió đi lên, thần chú đã sử dụng lưu loát, tự tin của anh cũng tăng lên.
Vẫn luôn im lặng đứng ở một bên, cố luân Hòa Tĩnh công chúa nhăn mặt, nghiêng đầu chăm chú nhìn hướng Ân Kiên đang đi tới, con đường tối đen sâu hun hút không nhìn thấy điểm cuối, giống như là ở chỗ sâu thăm thẳm đó có cái gì hấp dẫn nàng.
"Đúng rồi, ngươi muốn tìm nữ thần sáng thế chính là ở chỗ này." Ân Kiên bình tĩnh trả lời. Không khí lập tức đóng băng, ba người nhìn nhau vài lần, đầu đầu những kế hoạch nham hiểm.
"Ngươi cùng Hà Bật Học mau rời khỏi nơi này đi!" Ân Tư mặt biến sắc nhưng cũng nhanh lấy lại cân bằng, lập tức như không có việc gì đề nghị. Hắn đương nhiên vạn phần muốn lấy lại tượng nữ thần sáng thế, nhưng hắn cũng chưa nắm bắt được trận chiến như thế nào để chuẩn bị chiến đấu, nhất nhất vẫn là rời khỏi nơi này, triệu tập đầy đủ những người tài giỏi nhà họ Ân gia, rồi quay lại đánh một trận.
"Tiểu Học?... A Học?" Trở lại nơi Hà Bật Học đêm qua nằm ngủ, Ân Kiên mặt mũi căng thẳng nhìn tất cả các loại đèn đã tắt ngấm, đèn khí đốt thì bị đá ngã lăn. Tuy rằng không thể dùng « vườn không nhà trống » để hình dung, thế nhưng tìm mãi không thấy bóng dáng Hà Bật Học.
"Bị tấn công sao?" Ân Tư cảnh giác nhìn bốn phía, không thể loại trừ khả năng này. Nếu nơi này là đại bản doanh của Huất, thì một người tay trói gà không chặt như Hà Bật Học lỡ chẳng may bất hạnh gặp gỡ chúng nó, sẽ bị ăn sống nuốt tươi ngay cả mảnh vụn cũng không dư ra.
"Không giống." Ân Kiên bình tĩnh trả lời, ngoài ý muốn chính là cố luân Hòa Tĩnh công chúa đồng ý dường như gật gật đầu. Vị này bị bao xung quanh toàn là băng gạc, chỉ lộ ra một đôi mắt thợ săn âm ngoan, nàng không ngửi thấy mùi máu tươi, phỏng đoán rằng Hà Bật Học là chính mình rời đi.
"Phân công nhau tìm xem! Ta nghĩ tên ngốc này chắc đã đói bụng, đi ra ngoài kiếm ăn!" Ân Kiên vừa nói vừa lắc đầu hướng dãy mỳ ăn liền đi đến. Ba người bọn họ ở Shopping Maill này bị Huất công kích, không có nghĩa là Hà Bật Học cũng biết nơi này ẩn chứa nguy hiểm, cậu khả năng cho rằng nơi này thực an toàn hơn nữa trời đã sáng nên đi dạo, tính ham món lợi nhỏ phát tác, người kia khả năng sẽ đẩy xe đẩy ở trong này điên cuồng thu dọn vật phẩm! Trên cơ bản... Đây là hành vi phạm tội? (Anh Kiên ơi, xao anh như thám tử Conan thế =)))
Ân Kiên đi dạo bốn phía, cẩn thận tìm tòi ở mọi nơi, càng về sau càng nhanh, bởi vì vẫn chưa phát hiện thấy bóng dáng Hà Bật Học. Cũng kỳ quái, cho dù tìm không thấy đối phương, anh vẫn không thấy lo lắng, thật giống như trên người từng tế bào vô cùng bình tĩnh, từ đáy lòng liền rõ ràng biết Hà Bật Học đang rất an toàn, từ lúc nào thì anh cùng Hà Bật Học đã đạt đến cảnh giới « hiểu nhau đến từng nhịp đập con tim »? Ân Kiên lắc đầu cười nhẹ.
"Tìm được người rồi à?" Ân Tư dắt tay cố luân Hòa Tĩnh công chúa từ một đầu khác chậm rãi đi tới.
Kia một đôi, trong mắt Ân Kiên cũng là một tổ hợp kỳ diệu, anh vĩnh viễn không hiểu bọn họ đến tột cùng vì sao lại yêu nhau. Xét về diện mạo, quỷ công chúa tuy rằng tuyệt đối được gọi là xinh đẹp, mê người, nhưng so với nàng ta những cô gái xinh đẹp hơn còn đầy rẫy, không có khả năng Ân Tư lịch lãm chưa từng nhìn thấy họ; Xét về nhân phẩm, công chua quỷ thích máu tanh lại dễ giết người, căn bản nàng ta không có nhân phẩm đáng nói, chứ đừng có đến mức kêu công chúa khờ dại thiện lương, với tiêu chuẩn của Ân Tư, hắn như thế nào nhẫn chịu được một nữ nhân so với hắn còn biến thái hơn thế nhỉ? Chỉ có thể nói『 Tình yêu là thứ không có gì có thể giải thích được 』- những lời này ghép cho cặp của bọn họ vô cùng hợp lý.
"Không có, tên ngốc kia chắc là rời đi trước rồi." Ân Kiên không hề gì nhún nhún vai.
"Bỏ ngươi ở lại mà chạy ư? Bị tình nhân phản bội ngươi còn cười được?" Ân Tư hừ hừ cáu gắt, cố luân Hòa Tĩnh công chúa có thâm ý nhìn hắn một cái.
"Vì sao lại không chứ? Tiểu Học nếu chạy trốn mới không liên lụy ta, sao ta phải buồn?" Ân Kiên đồng dạng cũng hừ lạnh hai tiếng đáp lễ, anh cùng Hà Bật Học yêu nhau tình cảm vững như bàn thạch, cái cặp đôi biến thái trước mặt so sánh một góc cũng không bằng.
Thế mới nói, Ân Tư hắn mặc dù thật sự không đánh giá cao Hà Bật Học, nhưng cũng không xem nhẹ tình cảm của họ trân quý hơn vàng.
Ba người tập hợp nhau lại, bàn về kế hoạch như thế nào tiêu diệt Huất nhanh đoạt lại tượng nữ thần sáng thế. Ý Ân Tư là rời khỏi nơi này trước, rồi sau triệu tập người ngựa để phản công, Ân Kiên lại muốn tốc chiến tốc thắng.
Cả hai người đều ẩn giấu âm mưu nham hiểm riêng của mình, Ân Tư muốn lợi dụng con cháu Ân gia hỗ trợ, mà Ân Kiên thì hy vọng thừa dịp hiện tại đem vật sở hữu nẫng tay trên. Anh đã gặp qua bức tượng kia thành hình Huất, xem ra, năng lực của nàng tựa hồ vẫn hãn hữu. Mặt khác linh lực của anh cao hơn Ân Tư, thừa dịp hỗn loạn mà ra tay chắc chắn đoạt được bức tượng, bốn viên ngọc cùng đá trường sinh. Chỉ cần có mấy thứ đó, anh liền có cơ hội tái thế làm người, anh cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, ý chí khát cầu được 『 sống』 mãnh liệt cũng là đương nhiên.
Ngay ở kia, hai nam nhân còn thảo luận đến túi bụi. Phía này, cố luân Hòa Tĩnh công chúa tựa hồ nghe thấy âm thanh gì đó, nàng chạy theo cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, Ân Kiên cùng Ân Tư nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo, vị công chúa quỷ này giác quan cao hơn người thường, Ân Kiên tin rằng nàng ta khẳng định nhận thấy được chuyện gì.
Trước cửa đại sảnh Shopping Mall dừng hai chiếc xe, có vài khuôn mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy nâng đỡ nhau đi xuống, Ân Kiên hơi nhíu tuấn mi, tốt nhất là không phải mấy việc anh đang nghĩ.
"Anh Kiên! Mau tới hỗ trợ!" Hà Bật Học đứng ở ngoài cửa hô to, bị nhắc tên người kia rất muốn xông đến mà bịt cái miệng của cậu, có cần nhất định phải lớn tiếng ồn ào như vậy rồi đem Huất dẫn lại đây mới thỏa lòng không?
"Ngươi lại làm cái gì thế này?" Còn chưa kịp phản ứng, Ân Tư một tiếng nổi giận xông lên phía trước, Ân Kiên nhanh hơn hắn một bước ngăn ở trước người Hà Bật Học. Bây giờ là muốn như thế nào? Cãi nhau, đánh nhau ngoài này à?
"Một mình chạy đi như thế? Ngươi thấy mệnh dài sống lâu chán quá phải không? Vạn nhất bị tấn công thì làm sao? Còn cứu từng này người mang trở về, ngươi cảm thấy chúng ta không đủ phiền toái à?" Miệng một thôi một hồi, Ân Tư cuồng nộ nhưng ngữ khí lại tràn đầy quan tâm, Hà Bật Học giật mình trợn mắt, sau rồi lại nhìn Ân Kiên, hai người ánh mắt giao lưu một hồi hiện ra ý cười.
"Ngươi dang quan tâm ta/ tiểu Học? Xong đời ngươi rồi, Ân Tư..." Ân Kiên cùng Hà Bật Học hai người đồng thanh một lời nở nụ cười, bộ dáng vừa hài hước vừa chói mắt.
Hà Bật Học cùng Ân Kiên thật cẩn thận nửa ôm nửa nâng Tiểu Tứ, vốn là thanh niên tráng kiện khỏe mạnh giờ sắc mặt trắng bệch, cả người là vết thương trông vô cùng te tua, duy nhất may mắn là cái mạng nhỏ của hắn còn giữ được.
"Em cứu được những người này?" Ân Kiên có chút bội phục Hà Bật Học. Rõ ràng cậu chỉ là người bình thường, lại không dũng cảm, càng hơn nữa, phải công nhận vận mệnh cậu ta cực kỳ may mắn. Vừa chọn nơi trú chân, thì chọn được ngay đại bản doanh của quân địch, lại bình an ngủ qua suốt một đêm.
Không chỉ có như thế, trong nháy mắt cậu còn có thể tùy tiện cứu ra một đống người, Ân Tư muốn tìm được hai người bọn họ mất không ít công phu, ra-đa dò quỷ Hà Bật Học lại giống ăn cơm uống nước đơn giản mà tìm ra.
"Không chỉ có em đâu, thằng em khùng điên kia giúp không ít nha!" Hà Bật Học mặt hớn hở nở nụ cười. Còn có cái gì so với việc cùng chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu mọi thứ giải quyết nhanh hơn?
"Hey! Anh Kiên!... Wase! Anh như thế nào ngay cả khi vất vả chật vật cũng đẹp trai lai láng thế kia a~?" Trương Chính Kiệt lắc đầu tặc lưỡi, mặc dù không hiểu nhiều được đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì, bất quá cùng hai người kia ở chung một chỗ cũng rất an tâm, tin tưởng lúc này đây nhất định cũng có thể gặp dữ hóa lành.
"Khỏi cần vuốt mông ngựa! Nếu bị thương nhiều như vậy, chúng ta nên lập kế hoạch chạy trốn."
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, nhanh chân nhanh tay hỗ trợ thu thập đồ ăn cùng những đồ giữ ấm lại đây, đặc biệt nhất là đèn pin và những đồ vật có thể chiếu sáng! Ngươi, ngươi, ngươi, người già phụ nữ và trẻ em liền giao cho các ngươi chăm sóc! Có ai đã từng là bác sĩ hay y tá không? Nơi này có người bị thương yêu cầu hỗ trợ! Thân thể cường tráng, theo ta đi cứu những người khác!" Hà Bật Học kéo chiếc ghế đứng lên trên, một tay làm thành loa, một tay múa may loạn xạ ra chỉ thị. Đi theo cậu trốn ở chỗ này, tất cả đều lẳng lặng nghe cậu chỉ huy, cậu theo thói quen ra mệnh lệnh từ lúc còn là chế tác thần quái, hiện tại sắp xếp mọi thứ thấy rất quen thuộc.
"Không nghĩ Hà Bật Học còn rất có uy nha." Ân Tư thấp giọng cười cười, nếu để những người đó biết nơi này kỳ thật là đại bản doanh của Huất, trốn ở chỗ này một chút đều không an toàn, khả năng Hà Bật Học sẽ bị ăn sống nuốt tươi.
Ân Kiên lạnh lùng trừng hắn một cái, đừng tưởng rằng anh không hiểu được Ân Tư đang có cái suy nghĩ quỷ quái gì, giờ nếu để tình huống trở nên hỗn loạn thì đối với bọn họ một chút giúp ích đều không có, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Ân Tư tốt nhất nên an phận.
"Cứu người? Ngươi có biết chúng ta đang đối mặt với cái gì không? Chúng ta dựa vào cái gì đi cứu người?" Một người đàn ông trung niên tây trang phẳng phiu hét lên như bị thần kinh. Bọn họ tất cả đều chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì, đã bị Huất bắt nhét vào trong túi giáp chờ chết, nếu không phải phúc lớn mạng lớn để Hà Bật Học tìm được, khả năng sinh mệnh cứ như vậy biến mất.
"Biết! Những sinh vật gọi là Huất, ngoại hình giống con chuồn chuồn phóng to!... Thể lực mạnh, tốc độ nhanh chúng ta không bằng chúng nó, nhưng không có nghĩa là chúng nó vô địch, nhược điểm lớn nhất của chúng nó là sợ sáng, khả năng không phải sẽ mãi mãi sợ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng mạnh đủ để bức lui chúng nó..." Hà Bật Học ngữ khí nhu hòa nhưng kiên định giải thích. Cũng thực kỳ diệu, chẳng hiểu mị lực ở đâu mà cậu có thể đem cái chuyện đáng sợ này nói như kiểu chuyện thường tình thế thôi. Giống như chẳng qua là gặp phải con gián, dù có chút ghê tởm, nhưng giết chết nó coi như xong, không có gì sợ hãi.
Vốn dĩ cảm xúc rối bời nhưng sau lại bình tĩnh, Ân Tư cảm thấy thú vị. Ở một phương diện nào đó, Hà Bật Học so với Ân Kiên giống cái người lãnh đạo hơn, ít nhất, Ân Kiên tuyệt đối không bao giờ có kiểu giải thích tận tình cho người ta hiểu.
----------
Hết Chương 4 Quyển 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...