A! Kim Dạ Na Lý Hữu Quỷ| Wow! Đêm Nay Nơi Nao Có Ma!

Phát hiện ra thời điểm hiện tại cũng không được coi là sự thật, những cảnh kinh khủng xuất hiện lần nữa trước mắt, tất cả đều là một cảm giác hoang đường. Tựa như thời khắc hiện giờ, bị nhốt trong nhà ma, ở cạnh cửa thì đầy những cương thi đang kêu gào cái gì đấy không nghe rõ, không những thế, còn có một con ác quỷ khác ở trong nhà đang chạy trốn. Cùng chuyện như thế này lần trước Hà Bật Học đã sợ gần chết, cuối cùng còn phải thả CK ra PK (1) với con quỷ đó thì mới có thể bình an xong việc.

Chẳng qua lần này, mọi thứ đã có sẵn trong đầu, nhưng ký ức vẫn rất hỗn loạn, Hà Bật Học giờ trong lòng không có chỗ cho sợ hãi liền đá văng cửa sau, cả tổ chế tác nhìn cậu với con mắt thán phục, cậu chậm rãi đi ra ngoài, giờ trên tay mà kẹp điếu thuốc thì tư thế đứng sẽ càng xuất thần, nếu có thể thì tám phần cậu muốn làm như thế.

"Tôi không nghĩ sẽ làm thương tổn mấy người..." Hà Bật Học bất đắc dĩ thở dài, tay chân cũng không điều khiển nổi vừa vung vừa đá. Thật ra mà nói, trong lòng cũng có chút khoái cảm!

"Vì cái gì đẩy ta?... Vì... Cái gì đẩy... đẩy ta ra?" Không biết ở chỗ nào vươn ra một bàn tay kéo lấy áo Hà Bật Học, người kia thân thể vặn vẹo, tay uốn éo, lưỡi đang thè ra, cậu không cố ý mà đem tay của đối phương giựt đứt.

"Sorry, Sorry! Tôi không có thời gian!" Hà Bật Học vừa dùng lực đá văng mấy con cương thi vừa tiến về phía trước. Ở giữa rụng đầy tay với chân, thậm chí còn có cả đầu, cậu thật sự là không cố ý a~!

"Ân Kiên!" Thật vất vả thoát khỏi đám cương thi chậm chạp thích dài dòng, Hà Bật Học chạy vội đến bên người Ân Kiên, người kia quả nhiên nằm ở trên sàn nhà giả chết.

"Uy! Này cũng không phải sự thật, không được nằm ở nơi đó giả chết!" Hà Bật Học không chút khách khí chen chân vào đá đá 『 thi thể 』Ân Kiên. Nếu tại lúc trước, cậu đương nhiên rất lo lắng cho người kia, khi đó cậu chưa biết anh vốn không có hô hấp, tim đập! Hô hấp nhân tạo cho anh ta mà cậu tí nữa bị hút cho cạn sạch linh hồn, cậu cũng không còn cái hứng thú thử lại một lần.

"Uây uây ~~~! Chiếu theo kịch bản, anh hẳn là muốn hô hấp nhân tạo mới đúng a!"

"Ngu ngốc! Mặc kệ cậu!"

"Không muốn nói chuyện với tôi a~... Chúng ta rồi sẽ vẫn bị vây ở trong trí nhớ vô hạn không có bến đáp đi~..." Hai người tựa lưng vào nhau ở trong một căn phòng giống như cho trẻ sơ sinh, có chút bất đắc dĩ nhìn trần nhà. Nếu muốn đem kinh nghiệm của bọn họ luyện tập thêm một lượt nữa, vậy đến khi nào họ mới có thể tỉnh táo lại?

"Những chuyện đang xảy ra có khi chính là mục đích của chúng..." Ân Kiên như trước vạn phần bình tĩnh. Từ ngay lần đầu nhận định đây không phải là thế giới thật, anh đã có thể giữ được sự lạnh lùng, lý tính như những người đang đứng bên ngoài theo dõi sự việc.

Anh đoán thân thể của anh và Hà Bật Học đang bị nhốt ở một nơi nào đó, có khả năng nhất là do mấy sinh vật đáng ghê tởm kia đã làm, chỉ cần bọn họ không thể thanh tỉnh, bọn họ sẽ không có cách phản công. Những ký ức này nửa thực, nửa giả, tựa như Hà Bật Học đã phỏng đoán. Đây là những việc mà bọn anh 『 hy vọng 』chứ không phải những việc mà bọn anh đã từng trải qua. Nếu niềm tin không đủ kiên định, có lẽ sẽ cứ như vậy trầm mê tại sự hy vọng của chính bản thân. Thực đáng tiếc, anh cùng Hà Bật Học cũng không phải người như thế, cho dù có phải chịu đau đớn, hai người cũng sẽ đối mặt.


"Bây giờ nên làm gì?" Hà Bật Học nhìn Ân Kiên, sẽ không phải muốn nhảy lầu chứ? Đây mới lầu hai mà thôi a! Quăng xuống cũng không chết người.

"Rồi lại chết một lần nữa?" Ân Kiên cười khổ, cuộc đối thoại vô cùng kỳ quặc, Hà Bật Học hết lần này đến lần khác xuất hiện bên cạnh anh như thế này có vẻ như rất bình thường, xem ra bọn họ thật sự có mối quan hệ không bình thường a~~~.

"Anh cảm thấy tiếp theo sẽ là cái gì?" Hà Bật Học nở nụ cười, gặp được kiểu sự tình này còn cảm thấy chơi thật vui. Đúng là chỉ có duy nhất cậu.

"Nếu dựa vào trí nhớ của cậu mà phỏng đoán, thì sẽ gặp công chúa mất đầu tiếp theo?" Ân Kiên nhếch mi. Kỳ thật anh không hiểu vì cái gì mà nghe theo ký ức của Hà Bật Học. Tóm lại, đối phương không có thái độ đứng đắn nên anh cũng thật sự cũng rất khó nghiêm túc mà đối mặt a!

"OK! Thế thì tiếp tục nào!" Hà Bật Học âm hiểm cười hai tiếng, sau đó rút búa ra tiến về phía trướng bổ xuống ——!

Tiếng thét đáng sợ khiến Ân Kiên đột nhiên bừng tỉnh, Lily cùng Trương Anh Nam hai người từ WC nữ lao ra, cứng họng đến nỗi nói không nên lời.

"Nhìn thấy đầu người ư?" Ân Kiên lắc đầu, quả nhiên như anh sở liệu, vẫn là bị vây ở trong trí nhớ.

"Anh... anh Kiên, làm sao anh biết?" Vừa sợ hãi vừa kinh hoảng, Lily mở to mắt nhìn Ân Kiên, người kia cũng nhìn lại nàng. Từ trước đến giờ không chú ý đến cô gái này, kỳ thật cô nàng có một bộ dáng thanh thuần rất độc đáo, đáng tiếc vận khí không tốt, gặp gỡ phải biến thái giết người nên bị mất đi sinh mạng của mình.

"Tôi đã biết trước rồi." Ân Kiên thấp giọng cười cười, dịu dàng ngoài ý muốn. Có thể vì đang ở ký ức ảo với lại cô gái này một mặt cũng tốt, anh có thể hiểu được khát vọng từ đáy lòng Hà Bật Học. Toàn là bằng hữu, những người này cũng đều trẻ trung xinh đẹp, mà tính mạng dù thế nào cũng quý giá đáng trân trọng. Anh tin rằng Hà Bật Học thiên chân vô tà kia, nhất định không chỉ một lần hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, hy vọng mấy người bạn của mình đều có thể luôn bình an sống bên cạnh cậu.

"Đi thôi! Đi tìm người chế tác của cô, cậu ta hẳn là muốn nhìn thấy quỷ!" Ân Kiên đốt lên một điếu thuốc, duyên phận thần kỳ là từ nơi này bắt đầu nha!

Tay chống vào cằm, Hà Bật Học cong vẹo ngồi ở trên ghế sô-pha, nhìn Trần Thái Chi dai như đỉa đói quỳ bên chân cậu, lão già ghê tởm này, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần vẫn làm người ta chán ghét.


"Vì... Cái gì... Không chịu... Nhận ta?" Trần Thái Chi gắt gao ôm lấy mắt cá chân Hà Bật Học.

Tất nhiên cũng biết tất cả những chuyện này đều chẳng phải sự thật, rõ ràng phát hiện mắt cá chân bị nắm như vậy mà không có cảm giác đau. Thật sự là bi thương mà, thế nào mà vẫn bị vây trong ảo giác, cậu không có thói quen đập đầu nha! Bây giờ là muốn như thế nào mới có thể tỉnh lại?

"Lão tiên sinh... Tôi không phải là công chúa mất đầu của ông chuyển kiếp a! Ông nhận sai người rồi..." Hà Bật Học ôn tồn giải thích, mặc dù cậu không biết mình vì cái gì mà phải giải thích.

"Bây giờ là muốn tôi giết cậu hay là giết lão ta?" Đứng ở cạnh cửa Ân Kiên hất cằm hỏi. Phía sau đám Trương Chính Kiệt sợ tới mức đứng ngây ngốc, không hiểu được là bị cảnh ông lão kia dọa hay là bởi vì câu nói của Ân Kiên.

"Tôi lạy anh... Giết tôi đi..."

Những ký ức không ngừng nhảy nhót, Ân Kiên không biết nên tả lại cảm giác này như thế nào, từng đoạn ký ức cứ không hề báo trước xuất hiện, thế rồi lại mạnh mẽ sử dụng cách tự sát để thoát ra. Có lẽ Hà Bật Học đã quen dần với phương pháp đó, nhưng như thế cũng đã tự phá ký ức của mình thành từng mảnh vỡ vụn.

Mỗi một đoạn trong trí nhớ đều không giống với nguyên thủy bản cũ, cũng bởi vì như thế Ân Kiên cùng Hà Bật Học mới có thể nhẹ nhõm nhận ra thật giả. CK đã chết giờ vẫn sống nhăn, Cao Hiểu Hoa trước chỉ còn là một bộ da thì đang chuyện trò vui vẻ, Tưởng Giai Linh thoát được cảnh lăn xuống cầu thang chết thảm, Lily tự nhiên vận vô cùng tốt được đám trai vây quanh giờ đường đường chính chính gả vào nhà giàu, thậm chí cô mèo này còn cùng bạn trai xuất hiện trước mặt bọn họ.

Có lẽ thật sự có người đang đùa bỡn với ký ức của hai người, tính toán đưa họ vây trong ảo giác không có cách nào tỉnh lại. Nhưng Ân Kiên phải thừa nhận, cái này thật sự đủ tàn nhẫn, đủ làm cho không người nào có thể chống đỡ, cùng lúc anh và Hà Bật Học đều muốn nhanh thoát khỏi nơi này, về phương diện khác từ đáy lòng đã có những âm thanh rất nhỏ thôi miên. Quay ra lại thấy các bằng hữu liếc mắt qua, cho dù không phải thật sự, nhưng có thể nhìn ra họ sống rất tốt, sống đến thỏa mãn. Khát vọng kia làm cho bọn họ hiểu những ảo giác này không thể dễ dàng vượt qua.

"Có lẽ... Là tự chúng ta không muốn tỉnh lại..." Hà Bật Học nằm tựa trên ghế sô-pha cười khổ. Ở đoạn này trong trí nhớ, bọn họ giải quyết việc của Quản Đồng, hiện tại tên hồ ly kia đang khoe khoang, múa may trước ống kính. Dù gì người phàm cũng không thể chụp được nguyên bản hình dạng thật của hắn.

"Bởi vì ở trong này có thể bù đắp được khuyết điểm của hiện thực?" Ân Kiên ngồi ở bên cạnh cậu, vươn tay xoa xoa mái tóc của Hà Bật Học.

Bọn họ hiểu rất rõ nhau, tuy rằng Ân Kiên nhìn qua đối với bất cứ chuyện gì đều lãnh đạm, không quan tâm. Chính là trên thực tế, anh vô cùng quý trọng người trước mặt và đám bằng hữu kia. Nguyên bản giống như bị vứt bỏ tại nhân thế, ngoài ý muốn bị Hà Bật Học kéo vào trong thế giới của cậu, hư không, coi rẻ sinh mệnh, nhiệt tình. Bỗng dưng bao nhiêu bất hạnh lại rơi xuống mấy người bạn kia, anh kỳ thật tự trách bản thân, so bất luận kẻ nào anh đều có năng lực hơn, lại chỉ có thể đứng nhìn bọn họ mất đi sinh mệnh.


Mặt khác, Hà Bật Học vẫn luôn là trung tâm của mọi người, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mọi người luôn không tự giác mà dựa vào cậu ta, từ đó cậu cũng có thói quen đem hết trách nhiệm mà gánh lên vai của mình, mà ngay cả an nguy của Ân Kiên cậu cũng quan tâm không ngừng. Tuy rằng bản thân là người bình thường nhưng vẻ ngoài đáng yêu chỉ là ngụy trang, kỳ thật bên trong là sự kiên nghị, kiên cường dẻo dai. Cậu ta hy vọng những chuyện này không chỉ là ảo giác mà thôi, nếu như có thể quay trở lại, cậu nhất định sẽ cố gắng hết mình để cứu những người kia, sinh mạng không dễ dàng để mất đi như vậy.

"Chúng ta không nên lãng phí thời gian! Ngay lập tức vượt qua đoạn ký ức này." Hà Bật Học thở sâu, chính mình tự động viên phải cố lên.

"A Học, cậu nếu chống đỡ không nổi, cũng không cần gồng mình như thế!" Ân Kiên đè tay cậu ta xuống, mặc dù hai người lạc trong ảo giác nhưng anh hiểu đối phương đang cố gắng chống đỡ, Hà Bật Học khẳng định có nhiều chỗ không được bình thường, chẳng qua là mạnh miệng cắn răng không chịu thừa nhận mà thôi.

"Tôi còn OK, anh nên xem lại bản thân đi! Nam nhân có cái gì mà làm không được?" Hà Bật Học vẻ mặt không ý cười hừ hừ hai tiếng, Ân Kiên nhếch mi, liền phản công quát.

"Thế bây giờ muốn chết như thế nào?"

"Uy! Ngay cả chết còn được lựa chọn nha, cho tôi cách nào nhanh nhất ấy!"

"Anh Kiên?" Trương Chính Kiệt giọng nói như vang vang nơi xa xăm, Ân Kiên mờ mịt nhìn hắn. Bốn phía phả ra một luồng khí lạnh lẽo, hành lang dài hun hút, tiến đến người kia mặt không đổi sắc, một cỗ đau đớn không hiểu từ đâu quặn thắt.

"Học... Học trưởng thân nhân cũng không có ai ở Đài Loan, nếu... Nếu như anh cảm thấy quá khó khăn, anh nên chính mình tự vào nhìn..." Trương Chính Kiệt cuối cùng không nhịn nổi nghẹn ngào. Một bên Quản Đồng vỗ vỗ bả vai Ân Kiên, thân là nữ như Ân Lâm thì kiên cường cầm đôi tay lạnh lẽo của Tùng Vân cùng Trương Anh Nam, có lẽ còn có kỳ tích.

Đây không phải là ký ức của Hà Bật Học, trong trí nhớ của cậu ta không hề có đoạn này, Ân Kiên phát giác chính mình không thể kiềm chế nổi mà hơi chấn động, đây không chỉ là chuyện mà anh không muốn nhớ tới, cái này chính là ác mộng, một cơn ác mộng mà đã vô số lần anh phải trải qua.

"Thằng cháu của ta?" Ân Lâm quan tâm nhẹ lay cánh tay, Ân Kiên cón cảm giác như bị điện giật. Không nghĩ tới đoạn ký ức này ảnh hưởng đến mình sâu như vậy, mà ngay cả khi biết rõ là giả cũng có thể khiến anh không khống chế được mà đi theo.

"Cháu không sao..." Ân Kiên hít sâu vài hơi, miệng nở một nụ cười miễn cưỡng rồi đi vào.

"Các người khả năng phải có chuẩn bị tâm lý... Không phải rất.......dễ nhìn đâu" Pháp y tìm tìm dãy số, dừng ở tủ đựng thi thể.

Quản Đồng hướng Ân Kiên, nghĩ rằng anh sẽ cần đến sự trợ giúp của mình, nhưng ngoài ý muốn Ân Kiên lại lãnh đạm như thường, trầm mặc chờ đợi pháp y kéo ngăn tủ ra.

Một cỗ hơi lạnh toát ra, Ân Kiên trong nháy mắt sắc thái trầm xuống, nhưng sau đó dường như khôi phục, Ân Kiên cười khổ, hắn quả nhiên vẫn là không kiên cường như trong tưởng tượng.


Pháp y lắc đầu, thương cảm người yểu mệnh, vẫn giữ nguyên vẻ u buồn, vươn tay kéo chiếc khóa của túi bọc tử thi, thân thể người bên trong bị phủ kín bởi những vết đao chém, trắng bệch không chút máu – Hà Bật Học.

"Ân Kiên..." Đối mặt với Ân Kiên một mực im lặng từ đầu đến giờ, Quản Đồng lo lắng gọi một tiếng, người kia nhíu mày, ghé vào bên người Hà Bật Học cẩn thận đánh giá.

"Tiểu Học... Đừng giả bộ chết nữa! Ân Kiên ghé vào tai Hà Bật Học dịu dàng nói, Quản Đồng và pháp y cùng nhau ngước nhìn, rất nhiều người đều có phản ứng không muốn chấp nhận sự thật, bọn họ cũng không trách cứ Ân Kiên.

Đột nhiên, cả căn phòng đang tĩnh mịch vang lên tiếng hắt xì, pháp y cùng Quản Đồng hai người cứng họng trợn mắt nhìn xác Hà Bật Học giãy dụa ngồi dậy.

"God! Này là như nào? Lạnh quá... Ối giời? Quần áo của tôi bị quăng đi đâu hết rồi?"

"Uy! Ân Kiên! Anh tốt nhất là giải thích cho tôi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Lấy chiếc túi bọc lại thân thể, Hà Bật Học không quan tâm những người khác đang rất hoảng sợ, nhanh nhanh chóng chóng hỏi Ân Kiên.

Cái này khẳng định không phải ký ức của cậu, vô nghĩa! Ai sẽ『 nhớ rõ 』 chính mình bất hạnh chết thành thế này? Không có tim đập, hô hấp coi như xong, dù sao Ân Kiên mỗi ngày đều sống như vậy, nhưng đây là cả người đều có vết đao thâm xì, ánh mắt trợn to đến mức tròng mắt có thể sẽ rơi ra, con mẹ nó..........đây là đang đùa với cậu à?

"Cậu không cần lo lắng, cứ thế vượt qua đến đoạn ký ức tiếp theo là được." Ân Kiên không muốn trả lời thẳng. Anh nên trả lời như thế nào đây? Bởi vì anh thất bại, nên khiến cậu chết đến mấy lần? Vẫn là muốn nói, haizzz! Ý là, mạng cậu nhất định là phải chết thê thảm, vì anh không muốn chấp nhận nên cứ dùng pháp thuật làm thời gian quay trở lại, đem cậu từ âm phủ kéo trở về? Mặc kệ đáp án là cái gì, Ân Kiên đều nói không nên lời, đây là ác mông, ác mộng không nhất thiết phải chia sẻ cho người khác.

"Ân Kiên!" Hà Bật Học mạnh mẽ giữ chặt người kia. Cậu mới là người bị hại, nên có tư cách biết toàn bộ sự thật chứ?

"Để cậu phải trải qua đoạn ký ức này, tôi thật xin lỗi! Cậu vốn không nên biết việc này! Bởi vì căn bản nó『 chưa từng 』 xảy ra!" Ân Kiên vùng thoát khỏi Hà Bật Học. Người kia kêu sợ hãi, đã nói động tác không thể quá mạnh, mạnh quá hai tròng mắt của Hà Bật Học sẽ bị rơi ra!

"Trong trí nhớ của anh, tôi đã chết rất nhiều lần ư?" Mặc lên quần áo vừa mới mượn, Hà Bật Học tận lực nghĩ biện pháp che lấp đi vết thương trên người. Máu tươi chảy hết, màu da xám trắng đến đáng sợ, thâm lại có thể thấy được miệng vết thương toác ra, lấy bộ dạng này mà tung tăng trên đường, cho dù Hà Bật Học mặt mũi như cũ thuần lương đáng yêu, chỉ sợ vẫn sẽ dọa người khác chạy tóe lửa.

"Ừm." Ân Kiên lẳng lặng đáp một câu. Biết rõ chính là ảo giác nhưng đoạn ký ức này vẫn khiến anh cảm thấy suy sụp, tuy rằng Hà Bật Học sống nhăn ở bên cạnh chạy tới chạy lui, nhưng thân thể kia bị tàn phá, lần thứ hai gợi lên cảm giác sợ hãi khi nhận thi thể, trong đầu trống rỗng làm anh thấy cả người rất khó chịu.

[Từ đây quay trở về xưng hô ngọt ngào nhé – họ nhận ra nhau zồi] (>^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận