Nhân dịp gió Hoàng Tuyền nổi lên, rời thành Phong Đô.
Editor: Iris N
Lưu Triệt chết một cách chóng vánh như thế, chẳng có chút cơ hội cứu vãn nào.
Hắn thành ma, đương nhiên sẽ biết lúc đi vào giấc mơ, A Kiều đã lừa hắn, gặp hắn đòi nhà vàng chắc chắn không được nữa.
A Kiều cũng chẳng muốn gặp hắn.
Nghĩ tới chuyện nói không chừng Lưu Triệt sẽ còn nhạo báng nàng, trong lòng nàng cảm thấy không nuốt được cục tức này!
Lần này Hồ Dao không thành công, ai mà biết được một yêu một ma bọn họ có thể xui xẻo đến mức này! Sắp thành công tới nơi rồi, thế mà Lưu Triệt lại chết, thành tích sắp tới tay rồi mà còn bay mất!
Nàng ta cúp đuôi cáo đưa A Kiều về Ty Giải Mộng, tới trước mặt Liễu Vạn Thanh, rót một chén trà cho Liễu Vạn Thanh, bưng lên đưa cho hắn, nén giận nói: "Cách của tôi không thành công, chuyển sang dùng cách của anh đi."
Liễu Vạn Thanh ung dung nhận chén trà, nhấp một ngụm, biến ra một tờ khế ước từ trong không trung, trên đó viết mấy chữ to "Hợp đồng giải mộng", đưa tới trước mặt A Kiều: "Mời nương nương điểm chỉ dấu tay vào chỗ này, phi vụ làm ăn lần này của chúng ta coi như chính thức bắt đầu."
Đây là một tờ khế ước linh hồn, ngàn năm nguyện lực này, Liễu Vạn Thanh sẽ không chịu chia cho người khác một phần nào.
Hồ Dao đã chấp nhận đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua, trơ mắt nhìn A Kiều ấn dấu tay lên hợp đồng.
Liễu Vạn Thanh phủi phủi tờ giấy, chậm rãi nói:
"Ước hẹn nhà vàng ngàn năm không thành là số trời đã định, đừng nói cô báo mộng ba ngày, dù có báo mộng ba năm đi chăng nữa cũng chẳng thành được đâu."
Liễu Vạn Thanh vừa nói vừa thổi trà cho nguội, Hồ Dao siết chặt hai tay, tiếp tục nén giận hỏi: "Vậy theo như biện pháp của anh, chúng ta phải tìm cái kiếp sau kia thế nào đây?"
Liễu Vạn Thanh không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Hán Vũ đế có hàng trăm người gọi là kiếp sau, nhưng mà không phải ai cũng là người có duyên với nương nương."
Lúc Hồ Dao còn đang tất tả đưa A Kiều đi báo mộng, Liễu Vạn Thanh đã xin cục trưởng của Ty Giải Mộng mở con mắt thứ ba, nhờ đó mở ra được kính Luân Hồi, sau đó tìm được người thích hợp nhất trong hàng trăm kiếp luân hồi của Lưu Triệt.
A Kiều vui vẻ ra mặt: "Thế chúng ta cũng báo mộng cho hắn sao?"
Hồ Dao yên lặng cúi đầu, việc báo mộng cũng bị khống chế số lần, A Kiều lại còn đi vào giấc mơ của đế vương, lần này nàng đã dùng một mạch hết số lần cho phép trong ba năm rồi.
Hồ Dao khép nép bóp vai, rót thêm trà cho Liễu Vạn Thanh, không còn nghĩ tới chuyện có thể phân chia thành tích nữa, chỉ cần có thể giúp đưa A Kiều đi, hoàn thành nguyện vọng của nàng là được.
Liễu Vạn Thanh cũng không vạch trần nàng ta: "Quỷ sai dẫn đường sẽ đưa nương nương tới thế giới hiện đại, nhưng nương nương chỉ có thể đòi nhà vàng, không thể để lộ thân phận, cũng không thể nói ra mục đích mình đến đó, kỳ hạn của chúng ta là một năm."
"Ta, ta có thể hoàn dương sao?" A Kiều vui mừng khôn xiết, nàng làm ma lâu đến nỗi đã quên mất cảm giác làm người là thế nào rồi.
Niềm vui qua đi, nàng lại nhíu mày, xị mặt, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng về phía Liễu Vạn Thanh: "Nhưng mà làm sao mà hoàn dương được?"
Ma là vật âm, không thể nào tồn tại dưới ánh sáng mặt trời, làm sao mà tới dương gian được cơ chứ?
Mỗi năm chỉ có một lần, vào rằm tháng bảy, cửa âm ty mở ra, họ mới có thể lên dương gian thăm người thân, nhưng nếu quá giờ vẫn chưa trở lại sẽ bị quỷ sai bắt về chịu phạt, nếu nhân cơ hội này để làm việc ác thì sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.
Liễu Vạn Thanh chống hai tay lên mặt bàn, cười tủm tỉm nhìn "thành tích" lấp lánh ánh vàng trước mắt: "Ma bình thường đương nhiên là không thể, nhưng vì nương nương, Ty Giải Mộng đã mở ra một tiền lệ, một tấm phù hoàn dương, còn giữ được một năm mà không phải lo lắng gì."
Hắn nhất định phải giành được thành tích lần này, tuy dùng kiếp sau của Lưu Triệt để giải mộng cũng khá rủi ro, nhưng chỉ cần nhìn vào tiền lời đã thấy dù là rủi ro cỡ nào cũng đáng giá.
"Chỉ còn mấy ngày nữa là tới rằm tháng bảy rồi, nương nương sửa soạn đồ đạc đi, ta đưa người sang thành Phong Đô mới cho quen với thế giới hiện đại, nếu không đột nhiên hoàn dương người lại bị giật mình."
Đến cả Hồ Dao cũng phải công nhận thằng nhãi Liễu Vạn Thanh này thật chu đáo, nhưng mà nhìn cái điệu bộ thành tích ngàn năm đã về tay của hắn, nàng ta lại giận sôi máu, chỉ có thể liên tục mặc niệm trong lòng "Không tức giận không tức giận".
Dường như Liễu Vạn Thanh cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, liếc nhìn Hồ Dao một cái, rồi không thèm để ý đến nàng ta nữa.
"Trong vòng một năm này, nương nương sẽ giống như một người bình thường, đi dưới ánh sáng mặt trờ sẽ có bóng, lòng bày tay ấm áp, có thể ăn, có thể ngủ." Liễu Vạn Thanh không hổ là người có nhiều thành tích nhất, những quyền hạn trong tay hắn, Hồ Dao đến nghe cũng chưa từng nghe tới.
Mặt A Kiều sáng bừng: "Thật sao?"
"Thật.
Chỉ có điều lên dương gian không thể làm việc ác, chỉ cần ác niệm nổi lên một chút thôi, phù hoàn dương sẽ bị ác niệm nuốt trọn, trở lại thành ma, quỷ sai ở địa phương sẽ kéo người về lại địa phủ, khế ước giữa chúng ta sẽ coi như kết thúc."
Đến đối với Vệ Tử Phu, A Kiều còn không có ác niệm gì thì còn có thể có ác niệm với ai được nữa chứ? Nàng gật đầu đồng ý, vô cùng háo hức, chỉ cần ra ngoài phơi nắng một chút là cũng tốt lắm rồi: "Bao giờ thì đi?"
Vừa dứt lời, Sở Phục đã nhảy nhót ầm ĩ trong tay áo nàng.
A Kiều "Ai da" một tiếng, nàng có thể lên dương thế, nhưng Sở Phục là lệ quỷ, nàng vỗ nhẹ vào tay áo rộng, ý bảo Sở Phục yên tâm, nói với Liễu Vạn Thanh: "Ta có một tỳ nữ tên là Sở Phục, muốn mang đi cùng."
A Kiều chỉ không hiểu sự đời chứ không phải ngu ngốc, hai yêu tinh này tranh giành nàng, đó là bởi nàng chính là một "thành tích" lớn, những điểm sáng vàng lấp lánh xung quanh nàng dường như đã biến nàng thành một con ma sáng chói.
Những điểm vàng đó chính là "nguyện lực", bản thân nàng không sử dụng được nhưng đó lại là thứ mà thứ mà tất cả mọi người ở Ty Giải Mộng đều mong muốn vô cùng: "Nếu nàng ấy không thể đi, ta cũng không đi."
Liễu Vạn Thanh trầm ngâm hồi lâu, cắn răng đáp: "Tự ý thả lệ quỷ ra khỏi âm ty, nếu như bị cấp trên điều tra ra được, ta sẽ phải chịu trách nhiệm nhưng cũng không phải là không có cách.
Nếu như đưa nàng ấy trong một vật gì đó, lúc nào cũng mang theo bên người, không biết nương nương nghĩ sao?"
Sở Phục là lệ quỷ, không thể được thả ra dễ dàng như thế, sợ nàng ta điên lên sẽ làm người khác bị thương.
A Kiều gật đầu, có thể đưa linh hồn của Sở Phục ra ngoài, nàng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Nàng tháo một mảnh huyết ngọc trên cổ xuống rồi bảo Sở Phục ra khỏi tay áo.
Đây là vật mà từ nhỏ A Kiều đã đeo bên người, khâu lót vào góc váy, sau khi chết liền trở thành đồ chôn theo, đó là một miếng bạch ngọc nhỏ, ở giữa có màu đỏ như máu loang ra.
Liễu Vạn Thanh cầm mảnh ngọc trong tay.
Sở Phục biết muốn đi theo A Kiều chỉ có thể ẩn thân trong miếng ngọc, không cần Liễu Vạn Thanh phải ra tay liền tự khóa hồn thức (linh hồn vào ý thức) của mình vào miếng ngọc.
Liễu Vạn Thanh lập tức đặt cấm chế ngay tại chỗ.
Giống như cấm chế trên phù hoàn dương, một khi Sở Phục muốn làm người khác bị thương, quỷ sai sẽ có thể nghe được tin tức để hành động ngay lập tức.
Tuy vậy, hắn vẫn mở một đường trên cấm chế, Sở Phục có thể giao tiếp với A Kiều qua suy nghĩ.
"Coi như là đồ tặng kèm cho ngàn năm nguyện lực."
Hồ Dao vuột mất một thành tích lớn, nhưng nàng ta vẫn là một con hồ ly có tình có nghĩa.
Sau mấy đêm ở bên nhau, nàng không nỡ dời xa A Kiều, kéo tay A Kiều dặn dò: "Cô yên tâm, chúng ta cũng có chi nhánh ở nhân giới.
Cô ở trên đó có chuyện gì chúng ta cũng biết được."
Nói một cách khác, đó gọi là chính sách hậu mãi, chỉ cần một ngày A Kiều còn chưa được giải mộng thì họ còn tiếp tục bảo vệ cho nàng.
Chi nhánh ở nhân gian tên là "Văn phòng giải mộng", ma muốn báo mộng, người muốn giải mộng, con người bị mê hoặc, sợ hãi sẽ tìm tới bọn họ.
Muốn có thành tích ở âm ty, cũng chẳng thể bỏ qua thành tích ở nhân giới, một con trâu lột da được hai lần.
A Kiều đột nhiên lại rời Phong Đô, trong lòng chợt có cảm giác lưu luyến, nàng tới cửa tiệm của Mạnh Bà để nói lời tạm biệt.
Lan Nha biết nàng sắp đi hoàn thành tâm nguyện, móc một chiếc túi thơm từ trong ngực áo ra, bên trong là một chiếc vòng tết bằng tóc.
"Đây là tóc Mạnh Bà, do hằng ngày ta chải đầu cho chị ấy vẫn thường giữ lại, có pháp lực cả đấy.
Chị đi dương thế, dù sao đi nữa cũng khác với người bình thường, chiếc vòng bằng tóc này cũng có thể giúp chị chắn được ít tai họa."
Đây là đồ Lan Nha tích cóp không biết bao nhiêu năm mới có được.
A Kiều cũng không phải một con ma hẹp hòi, nàng biết người thân trên dương thế của Lan Nha gặp tai họa nên đã cho nàng ấy ít đồ chôn cùng, bảo Lan Nha nhờ quỷ sai đưa vàng bạc về dương thế, Lan Nha vẫn luôn nhớ ơn nàng.
Chiếc vòng tóc Mạnh Bà này là thứ tốt nhất mà nàng ấy có.
A Kiều đeo chiếc vòng vào cổ tay: "Cô yên tâm đi, chờ ta lên dương thế, ta sẽ đốt cho các cô thật nhiều vàng lá và tiền giấy." Ngoại trừ Lan Nha, những cô gái làm việc dưới trướng Mạnh Bà đều là cô hồn, không có ai cúng kính, đốt vàng mã gì cho bọn họ cả, nếu chẳng đi theo Mạnh Bà, họ chắc chắn sẽ bị đói.
A Kiều không chỉ nghĩ cho mình mình, đã đi dương gian rồi, đương nhiên phải giúp đỡ bạn bè chốn âm ty một chút.
"Mạnh Bà đâu? Ta cần phải cảm ơn nàng ấy, nếu không có nàng ấy nhắc nhở, ta vẫn còn không biết chuyện nhà vàng là lý do khiến ta không thể đầu thai." A Kiều thực sự muốn cảm ơn Mạnh Bà.
Ngoại trừ vàng ngọc, nàng chẳng có gì khác, định chia cho Mạnh Bà một nửa số đồ chôn cùng trong mộ.
Lan Anh lấy tay áo che miệng, cười khẽ nói: "Bên thành Phong Đô mới có một quán trà mới khai trương.
Mạnh Bà được mời đi rồi, lúc đi còn dặn dò chúng ta nhất định không được nhận đồ của chị."
Không chỉ có vậy, Mạnh Bà còn tặng A Kiều mọt bình sứ nhỏ.
Đây là một chiếc bình sứ nhỏ, trong đó dựng ba giọt "Cầu không được", nói với A Kiều: "Rượu này có thể tẩm bổ cho hồn ma, làm linh hồn trở nên mạnh mẽ, vô cùng công hiệu, chị giữ lấy để dùng khi khẩn cấp."
Một thứ quý giá như vậy khiến A Kiều cũng ngại ngùng, nàng và Mạnh Bà cũng chỉ coi như người quen, tại sao lại tốt với nàng thế chứ.
Lan Nha thấy nàng mỉm môi, hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, nói với nàng: "Chủ nhân nói, mấy thứ này là do chị ấy muốn tặng cho chị, chị nhất định không được từ chối đâu đấy."
Thời gian A Kiều ở dưới Hoàng Tuyền còn dài hơn thời gian mà nàng có thể nhớ rõ được, quen biết Mạnh Bà đã lâu, có điều nàng không nhớ rõ.
A Kiều nói lời tạm biệt với mấy người bạn ma, sau đó niêm phong cửa hầm mộ lại, chỉ để lại hai thị nữ tượng gốm trông mộ cho nàng.
Tượng gốm ở bên nàng nhiều năm, lúc cửa đá khép lại, hai thị nữ quay mặt ra ngoài cửa hành lễ.
A Kiều mỉm cười nói với bọn họ: "Các ngươi cứ an tâm ngủ đi, ta không trở về đâu."
Ngày nàng trở về cõi U Minh cũng chính là lúc đầu thai sang kiếp khác.
Giữa tháng bảy, dương khí suy yếu, bị âm khí lấn lướt, cửa âm ty mở ra.
Đây là ngày hội lớn nhất hằng năm ở âm ty, còn sôi động hơn cả sinh nhật của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Ngoại trừ những cô hồn dã quỷ không có chốn nương thân, những hồn ma còn lại đều quay về dương thế thăm người nhà, ăn một bát cơm cúng rồi lại về..
Trong cõi U Minh, sương mù tràn ngập, đến con đường phía trước cũng khó mà nhìn rõ được.
Chỉ có đêm Tết Trung nguyên này, trong không trung lập lòe ánh ma trơi, chiếu sáng Âm Dương giới, gió cuốn làm ma trơi bùng lên, tiễn hồn phách trở về nhà.
Ngọn gió Hoàng Tuyền tiễn trăm vạn hồn ma, còn nước Nại Hà mà bình thường tới lông ngỗng cũng không nổi lên được, cũng chỉ có trong đêm ấy, có thể đưa ngàn vạn chiếc đèn hoa sen vào U Minh, cúng bái cho cô hồn.
Những cô hồn dã quỷ không ai thờ cúng không thể ra khỏi Hoàng Tuyền, tựa vào bờ sông, vớt một chiếc đèn hoa sen lên, một năm những cô hồn đó được thờ cúng một ngày mà thôi.
A Kiều cũng từng là một cô hồn, nếu như không có những thứ mà cậu nàng chôn xuống cho nàng, nàng cũng sẽ chẳng khác gì những con ma đó.
Nàng đưa nay siết chặt miếng huyết ngọc trước ngực, thì thầm với Sở Phục: "Chúng ta đi thôi."
Nhân dịp gió Hoàng Tuyền nổi lên, rời thành Phong Đô.
[Hết quyển 1]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...