A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không


Mách chứ!
Editor: Iris N
A Kiều vẫn chưa biết Trịnh An Ni bôi đen, mách tội cô, cô mơ một giấc mơ rất đẹp.

Giấc mơ này là về chuyện sau khi cô đã lấy được nhà vàng, Sở Phục không còn là lệ quỷ nữa mà đã đầu thai thành người, trước mặt cô có đủ các loại đồ ăn ngon.

Hạng Vân Độc vẫn ở bên cạnh cô, mỉm cười nhìn cô, trên mặt lại có vẻ bình thản đầy thấu hiểu, có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.

Trong mơ A Kiều cảm thấy đời làm ma của cô đúng là chẳng chê vào đâu được, cười hỉ hả.

Tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngoại trừ việc Hạng Vân Độc vẫn ở phòng bên cạnh thì cô vẫn chưa thực hiện được điều gì.

A Kiều vuốt lên huyết ngọc, Sở Phục im thin thít không ho he gì.

Ngày nào A Kiều cũng đốt hương đốt nến cho nàng ta, nàng ta ăn no nê liền trở nên mê ngủ, suốt ngày ngủ trong huyết ngọc, rất ít khi tỉnh.

A Kiều biết hồi ở Hoàng Tuyền nàng ta không ngủ được nên cứ để cho nàng ta ngủ nhưng mà cũng nên gọi nàng ta dậy, bàn bạc xem làm thế nào để thành quỷ tu.

Hôm nay A Kiều mặc đồng phục, áo sơ mi ngắn tay, nơ đỏ phối với váy xếp ly ngắn, giày da đen, đeo cặp sách trên lưng.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Hạng Vân Độc đang đứng chờ.

"Tôi đưa em đi." Hôm qua hai người đã đồng ý với nhau rằng hôm nay A Kiều sẽ tự đi học một mình nhưng Hạng Vân Độc muốn đưa cô đi, cô vẫn rất vui.

Hai người đi ăn hoành thánh canh trứng gà ở đầu ngõ.

Hạng Vân Độc mua thêm cho A Kiều hai chiếc bánh vừng đen để cô ăn trên xe.

Lúc này anh mới hỏi cô: "Hôm qua ở trường em chơi với các bạn vui lắm à?"
A Kiều gật đầu, cô rất vui.

Hạng Vân Độc trầm tư trong chốc lát, anh hắng giọng: "Cả hai bên đều vui sao?"
A Kiều bật cười, mắt hơi hơi nheo lại, cảm thấy không giấu được nữa, vui vẻ phấn khích kể cho Hạng Vân Độc: "Có một cô gái dẫn em vào nhà vệ sinh, nói chỗ đó bị ma ám."
"Sau đó thì thế nào? Vì sao không nói với tôi?" Hạng Vân Độc nghiêm mặt, đây là bạo lực học đường, ngày đầu tiên đi học cô đã bị bắt nạt, thế mà về nhà lại không nói tiếng nào.

"Sau đó thì bị ma ám thật." A Kiều nháy mắt.

...!
Hạng Vân Độc câm nín không trả lời được, cảm thấy chuyện này không thể trách A Kiều, nếu như là một cô gái bình thường khác thì rất có thể đã vô cùng sợ hãi, anh nói: "Nếu có ai bắt nạt em, em cũng đừng ngại, có chuyện gì phải nói với tôi ngay."
Trẻ con nhà mình lúc nào chẳng tốt, huống hồ A Kiều vẫn luôn ngoan ngoãn.

Khác hẳn với bình thường, khi còn chưa tìm hiểu hết toàn bộ chân tướng sự việc, Hạng Vân Độc đã nhận định cô vô tội.


Ngày thứ hai đi học, A Kiều đã bị mời phụ huynh.

Hạng Vân Độc ngồi trong văn phòng giáo viên, A Kiều đứng chờ ở cửa.

Lúc này cô mới biết mình bị mời phụ huynh.

Từ ánh mắt của những người khác, cô biết đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

A Kiều tức lắm.

Cô không muốn để cho Hạng Vân Độc cảm thấy cô không tốt, nhỡ anh cảm thấy cô quá ngỗ nghịch rồi không đưa nhà vàng cho cô thì phải làm sao bây giờ?
Tất cả những gì uy hiếp tới sự nghiệp đầu thai của cô đều phải bị tiêu diệt!
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trịnh An Ni bèn nói với hội chị em của cô nàng rằng A Kiều là quái vật.

Đèn trong nhà vệ sinh tự chớp nháy, vòi nước tự mở tự đóng, gương cũng nứt ra nữa.

Nhưng mấy người kia làm gì nhìn thấy những thứ mà cô nàng kể.

Hơn nữa Trịnh An Ni còn nói cô nàng đã đá cửa, mấy chị em tốt của cô nàng nhìn nhau, bọn họ đứng bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì cả.

Bởi Trịnh An Ni nói chuyện vẫn thường thật giả lẫn lộn, cô nàng có nói như vậy thì thật ra cũng chẳng ai tin, hai đứa bạn thân liên tục an ủi cô nàng: "Có phải cậu nghĩ quá lên rồi không, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra lắm chuyện lạ như thế chứ."
Chẳng phải người bạn thân nào cũng thật lòng, có người còn cảm thấy Trịnh An Ni quá quắt, cô nàng không chịu được cảnh bị đụng hàng với người khác, đi ra ngoài chơi cũng không cho người khác mua đồ giống của cô nàng, hội chị em phải do cô nàng cầm đầu.

Cuối cùng cũng gặp được một người có thể trị được cô nàng, mấy người kia cười thầm trong bụng, cảm thấy bản thân Trịnh An Ni nhát gan, đúng lúc ấy bóng đèn tự nhiên nhấp nháy thôi cũng đủ để cô nàng bị dọa cho sợ đến mức độ này.

Trịnh An Ni càng nghĩ càng thấy thật, cô nàng có điên đâu, tất cả mọi việc đều do cô nàng tận mắt nhìn thấy, một chuyện có thể là trùng hợp chứ ba chuyện thì làm sao mà trùng hợp được chứ? Lại nhớ đến điệu cười ghê rợn của A Kiều trước khi ra khỏi phòng, cô nàng sợ tới mức phải che hết tất cả gương trong nhà lại.

Cô nàng chui tọt vào trong chăn run bần bật, đến tối còn gặp ác mộng.

Cô nàng mơ thấy trong nhà vệ sinh nữ kia thật sự có ma.

Trước đây có một cô gái đã bị cô nàng nhốt trong nhà vệ sinh, sau đó cô gái kia ốm nặng, khỏi ốm thì chuyển trường luôn.

Trịnh An Ni cũng muốn chuyển trường.

Tỉnh cơn mơ, cô nàng bắt đầu sốt cao.

Mẹ của Trịnh An Ni ở trong ban phụ huynh, con gái chẳng chịu nói gì, bà ta lập tức gọi điện thoại cho đám bạn thân của con gái, biết được chuyện Trịnh An Ni bị dọa cho sợ hết hồn trong nhà vệ sinh.

Con gái bà ta đã bị một con bé mới chuyển trường bắt nạt.

Mẹ Trịnh làm sao có thể để yên, lập tức yêu cầu trường học xử phạt nghiêm khắc học sinh mới này, khiến cho con bé đó phải xin lỗi con gái mình.


Hạng Vân Độc ngồi đợi mấy phút, cô giáo Vương đi vào đã tỏ vẻ vô cũng nghiêm túc, vừa định lên tiếng, Hạng Vân Độc đã hỏi: "Phụ huynh của học sinh còn lại đâu?"
"Gì cơ?"
"Nếu nói là hai học sinh có mâu thuẫn, phát sinh tranh chấp thì đương sự còn lại đâu?" Hạng Vân Độc cảm thấy A Kiều bị bắt nạt, xảy ra chuyện như thế này mà không gọi cả phụ huynh học sinh kia tới, lại chỉ bắt cô tới đây nghe răn dạy một mình, nếu không có anh, cô phải làm sao bây giờ?
Lúc này cô giáo mới nhìn kỹ Hạng Vân Độc, cô giáo vốn chỉ định nói chuyện một hồi như thường lệ, bảo Trần Kiều xin lỗi Trịnh An Ni là xong chuyện, cô giáo căn bản không ngờ được rằng phụ huynh của Trần Kiều lại có thái độ cứng rắn như vậy.

"Xin hỏi anh làm nghề gì?"
Hạng Vân Độc vắt chéo một chân, ngồi trước bàn làm việc, anh chưa bao giờ rơi vào thế yếu trong những cuộc nói chuyện một đối một như thế này: "Tôi tới đây để xử lý chuyện của con trẻ, làm nghề gì có quan trọng đâu."
A Kiều bị Hạng Vân Độc gọi là "con trẻ", cô bĩu môi có vẻ không hài lòng.

"Vậy anh là gì của Trần Kiều?"
"Tôi là người giám hộ của cô bé.

Cô bé luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, hôm qua lại là ngày đầu tiên đi học, lạ nước lạ cái, cô bé có thể có mâu thuẫn gì với bạn học cơ chứ? Tôi muốn nghe xem phụ huynh học sinh kia nói thế nào."
Tốc độ nói của Hạng Vân Độc không nhanh nhưng từng từ từng chữ đều rõ ràng, tỏ ra mình chẳng có gì phải sợ, lại còn rất có thời gian nói chuyện.

Về điểm này, A Kiều lại rất hài lòng.

Cô đứng đó, khoanh tay, vênh mặt lên, tuy chẳng nói lời nào nhưng cái vẻ kiêu căng trên khuôn mặt cô đã thể hiện sự bất mãn với chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp bị kẹp giữa mẹ của Trịnh An Ni và Hạng Vân Độc, cả hai bên đều khó xử lý.

Ban đầu cô giáo vốn định bảo Trần Kiều tới nhà bên kia nhận lỗi, sau đó mới có thể trấn an mẹ Trịnh.

Mẹ Trịnh không cần biết lý lẽ là gì đã đành, người trước mặt thì có vẻ hiểu lý lẽ nhưng lại càng khó xử lý hơn.

Đang nói dở chừng, chủ nhiệm giáo dục vào phòng.

Cô giáo này vốn định tìm cô giáo Vương có việc, thấy tình hình như vậy bèn hỏi xem có chuyện gì.

Chủ nhiệm lớp đành phải nói thật rằng Trịnh An Ni xin nghỉ một tuần, bảo là do hôm qua bị học sinh mới chuyển tới hù dọa trong nhà vệ sinh.

Chủ nhiệm giáo dục tầm bốn mươi mấy tuổi, người gầy khô, đeo một cặp kính gọng mỏng, trên mặt có mấy nếp nhăn hằn sâu, thoạt nhìn thì có vẻ rất nghiêm khắc nhưng A Kiều lại cảm thấy cô giáo này rất dễ gần bởi trên người cô giáo có mùi hương nến thoang thoảng.

Chủ nhiệm giáo dục vừa nghe nói chuyện này liên quan tới Trịnh An Ni đã mím môi.

Trịnh An Ni vốn chẳng là học sinh ngoan ngoãn gì, nói cô nàng hù dọa người khác thì cô giáo còn tin, nói cô nàng bị dọa cho sợ phát khiếp thì căn bản chủ nhiệm giáo dục chẳng tin chút nào.

"Vẫn có một số việc cô còn chưa hiểu rõ, cần phải đọc kỹ hồ sơ học sinh hơn một chút." Chủ nhiệm giáo dục nhẹ nhàng nhắc nhở, đừng thấy mẹ của Trịnh An Ni ở trong ban phụ huynh mà nghĩ là Trịnh An Ni là học sinh tốt.

"Em là Trần Kiều phải không? Em nói xem, hôm qua tại sao em và Trịnh An Ni lại xung đột với nhau?" Chủ nhiệm giáo dục cố gắng tỏ ra ôn hòa, hỏi.


A Kiều chớp mắt: "Bạn ấy dẫn em vào nhà vệ sinh, nói nhà vệ sinh này bị ma ám, rồi bóng đèn nhấp nháy, tự nhiên bạn ấy lại sợ." Cơ bản thì những gì cô nói là đúng sự thật.

Mặt chủ nhiệm giáo dục đỏ bừng lên.

Cô giáo Vương chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục mất kiểm soát như thế: "Nói năng vớ vẩn! Như vậy là loan truyền tin đồn thất thiệt, gây hoang mang!"
Nói rồi cô giáo lập tức gọi mấy cô gái tụ tập bên ngoài nhà vệ sinh khi ấy vào văn phòng mình, tra hỏi từng người một, một người đã mở miệng thì những người khác cũng phải nói theo.

A Kiều cũng chờ bên ngoài văn phòng, Hạng Vân Độc cũng chờ với cô.

Anh đứng cạnh A Kiều, gọi điện thoại cho Khương Thần: "Tôi có chút việc, đến muộn."
Ước chừng hôm nay đến cũng chỉ ngồi đó mà chẳng làm được gì, anh dập máy, an ủi A Kiều mấy lời: "Không sao.

Hồi tôi còn đi học cứ mấy ngày lại phải lên văn phòng nghe răn dạy một lần."
Đây là một lời nói dối.

Anh lừa A Kiều để cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút chứ thực ra hồi đi học tính anh vẫn như bây giờ, ai giận dỗi người đó tự khó chịu, anh không quan tâm.

Đến lượt A Kiều đi vào văn phòng, cô vừa mở cửa vào đã bị gương bát quái trên nóc văn phòng chiếu vào mặt.

Gương bát quái làm cô bị chói, mắt hoa lên, suýt ngã.

Hạng Vân Độc vốn đang tựa vào tường hành lang vội vàng bước tới đỡ cô.

A Kiều cố lấy lại bình tĩnh, nhìn tấm gương bát quái kia, hóa ra lại là đồ thật, có chút tác dụng.

Khi nãy cô không đề phòng gì nên mới bị chói mắt.

Ai ngờ vừa bước vào văn phòng, cô còn cảm thấy khói chịu hơn.

Thảo nào chủ nhiệm giáo dục vừa nghe thấy chữ "ma" đã nổi giận đùng đùng như thế, văn phòng của cô giáo này có cả tượng phật bằng gỗ, thậm chí trên tường còn treo một bức tranh thêu chữ thập hình Quan Âm Bồ Tát.

Đầu A Kiều ong lên, một phần là thần hồn nát thần tính, tự mình họa mình.

Cô khép mắt lại, mặt mày trắng bệnh.

"Em mệt à?" Hạng Vân Độc hỏi.

Đại khái là chủ nhiệm giáo dục đã biết chuyện, Trịnh An Ni định hù dọa bạn học mới, nhưng cuối cùng lại tự mình dọa mình, vốn định gọi A Kiều vào an ủi mấy câu, thấy cô có vẻ mệt mỏi nên hào phóng cho cô nghỉ: "Bạn Trần Kiều nghỉ ngơi một ngày đi.

Về phần Trịnh An Ni, tôi sẽ yêu cầu bạn ấy viết bản kiểm điềm rồi tới văn phòng của tôi, tôi đích thân nghe bạn ấy đọc."
Mấy người tới xem cho vui, biết mà không báo cũng phải viết kiểm điểm hết.

Cô gái lần trước không can đảm được như A Kiều, bị nhốt trong nhà vệ sinh cả đêm, sau đó ốm liệt giường mấy ngày liền, nhất quyết không chịu tới trường nữa, phụ huynh không có cách nào khác đành phải chuyển trường cho con.

Khi ấy chủ nhiệm giáo dục không hỏi ra được cái gì, cô gái sợ Trịnh An Ni bằng chết, không chịu nói gì cả nhưng lần này Trịnh An Ni chắc chắn bị trừng phạt.

Tuy A Kiều bị gương bát quái làm cho chói mắt nhưng cô cuối cùng cũng hiểu cái gì đã làm ma nữ mặc đồng phục bị thương.

Chiếc gương này treo trên trần văn phòng, đối diện hành lang.


Mấy cô gái bị gọi vào văn phòng âm thầm than thở, ai mà không biết chủ nhiệm giáo dục dị ứng với "ma" cơ chứ, ai mà dám nhắc tới chữ ma, cô giáo có thể mắng người đó tới mức không ngẩng đầu lên được.

Trước đây từng có lời đồn trên diễn đàn của trường, chứng sợ ma của chủ nhiệm giáo dục bắt nguồn từ việc học sinh của cô giáo này nhảy lầu.

Khi đó cô giáo còn chưa phải là chủ nhiệm Hách mà mới là cô giáo Hách.

Do có tác phong nghiêm khắc, thường xuyên sát sao đốc thúc học sinh học hành nên học sinh lớp cô giáo này luôn dẫn đầu toàn trường cả về thành tích từng môn lẫn tổng điểm.

Nhưng dù ở vùng đất cằn cỗi nào cũng có thể nở ra những bông hoa tình yêu.

Cô giáo Hách bắt được một đôi yêu sớm, trong đó người con trai có thành tích rất tốt, cô gái chỉ có thành tích bình thường nhưng với thành tích của cô, thi vào một trường đại học bình thường vẫn không thành vấn đề.

Cô giáo Hách gọi hai học sinh này vào văn phòng, hết dùng tình cảm lại dùng lý lẽ để thuyết phục.

Viên đạn mang tên "yêu sớm ảnh hưởng tới học tập" đã bắn một trăm lần lại được bắn thêm lần thứ một trăm lẻ một.

Sau đó cô giáo còn mời phụ huynh tới, dưới tình huống đặc biệt như thế này, hai bên đều lấy mục đích chủ yếu là duy trì ổn định, đầu tiên phải làm cho con trẻ bình tĩnh rồi từ từ ngăn cách, dẫn dắt hai người tập trung vào học tập.

Thi xong rồi, ai còn cấm cản bọn họ yêu đương làm gì.

Nhưng tại chính tại thời điểm này, cô gái kia lại phát hiện ra mình bị bệnh.

Bởi cả hai người còn quá trẻ nên nỗi đau đớn này bị phóng đại hơn hẳn bình thường, hai người liền trình diễn một màn "sinh tử luyến" kinh thiên động địa [1], lên kế hoạch bỏ trốn với nhau, bị cô giáo Hách phát hiện.

Chuyện lớn như thế này đương nhiên phải thông báo với phụ huynh, phụ huynh nhà cô gái kia dứt khoát cho cô nghỉ học.

[1] Phim "Trái tim mùa thu" của HQ chiếu ở TQ lấy tên là "Lam sắc sinh tử luyến", trong đó có đoạn nam nữ chính yêu nhau bị gia đình phản đối, nữ chính bị ung thư, nam nữ chính bỏ trốn với nhau.

Ý ở đây là hai học sinh này cũng diễn lại một màn tương tự như phim.

Có lẽ bởi tình yêu tan vỡ lại cộng thêm bệnh tật đã trở thành hai đòn liên tiếp giáng mạnh xuống, ngày cô gái kia quay lại trường học lấy đồ đạc cũng là ngày cô đã nhảy từ Hồng Lâu xuống.

Chàng trai bị ảnh hưởng nặng nề, cũng chuyển trường, rời trường Trung học số 1.

Từ đó, chủ nhiệm Hách bắt đầu sợ "ma", sợ tới mức phải bày tượng Phật trong văn phòng, lúc nào cũng cầm Phật châu trong tay, hơn nữa mỗi lần tới Tiết Thanh minh, cô giáo sẽ lén đốt tiền giấy ở chỗ học sinh nữ kia rơi xuống.

Học sinh trong trường cũng từng nhìn thấy cảnh này.

Trịnh An Ni dùng chuyện "ma ám" để đùa giỡn, hù dọa bạn học mới, phen này đương nhiên là đen rồi, còn rất đen là đằng khác.

A Kiều dỏng tai lên nghe hết những lời bàn tán đó.

Cô thả hồn thức của mình tới chào hỏi ma nữ mặc đồng phục trong nhà vệ sinh, nói hôm nay cô không tới, ngày mai sẽ tới chơi cô ấy sau.

Nhân tiện cô cũng muốn hỏi cô ấy xem cô ấy có phải là cô gái nghĩ quẩn kia không.

Editor: Dạo này mình không lên đc wattpad nên không post truyện, từ từ mình sẽ post bù nha mọi người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui